Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xác nhận một điều

Tiểu thuyết gốc · 2312 chữ

Cuộc đua chính thức bắt đầu, Châu Đức Bá cùng Ngô Văn Chương xuất phát với sự cổ vũ nhiệt liệt từ các bạn cùng lớp, thầy giáo cũng mặc kệ cho các học sinh của mình được thoải mái.

“Chương cố lên, Chương cố lên!”

Tiếng hò hét nhiệt liệt từ các bạn nữ của lớp 11A5 cũng khiến cho các lớp khác cũng học thể dục vào chiều thứ Ba chú ý. Đương nhiên, với việc một tên đẹp trai, soái ca như vậy tham gia thi đấu thì các nữ sinh sẽ có cảm tình với Ngô Văn Chương hơn là với Châu Đức Bá. Mọi người đều có xu hướng cổ vũ cho người đẹp hơn, gần như không nghe thấy tiếng hô tên của Châu Đức Bá.

Với thể trạng tăng trưởng nhanh chóng, Châu Đức Bá gần như không thở gấp khi chạy ở mức pace 6:00 (nghĩa là chạy 1 km mất 6 phút). Thực ra, với sức mạnh thể chất ngày càng tăng, anh hoàn toàn có thể chạy ở mức pace 3:00, mức tương đương một vận động viên chuyên nghiệp hàng đầu. Nhưng đây không phải là lúc thể hiện, vậy nên Châu Đức Bá vẫn chỉ chạy đều đều, vừa đủ nhỉnh hơn Ngô Văn Chương một vài mét.

Mục tiêu là hoàn thành 5 vòng quanh sân vận động, tức tương đương gần 5 km. Sân vận động tiêu chuẩn Olympic sẽ là tầm 1.3km/vòng, còn tiêu chuẩn của thị trấn Lạc Dương cũng chỉ tầm chưa tới 900 mét mà thôi.

Lúc này cả 2 đã chạy được 3 vòng, Châu Đức Bá vẫn tiếp tục đều đặn trên từng bước chạy, trong khi đó anh bạn Ngô Văn Chương thì đã ướt đẫm cả áo, hơi thở thì trở nên nặng nề. Châu Đức Bá không quay ra sau để nhìn nhưng anh có thể cảm giác được rằng, Ngô Văn Chương đang chậm lại, có lẽ mình cũng nên chậm lại, Châu Đức Bá thầm nghĩ.

Lúc này, bên đường chạy, Trần Văn Minh đã hò hét đến khản cả cổ. Còn các thành viên khác trong lớp đã sớm nhận ra ưu thế tuyệt đối của Châu Đức Bá, nên tiếng hô cổ vũ cho Ngô Văn Chương cũng dần ít đi. Còn phải nói sao, nhìn người ta đi, Châu Đức Bá chạy bộ quá nhẹ nhàng, mồ hôi còn không có chảy ra kia kìa, nói là hắn chạy như dạo chơi cũng không quá đáng.

Lúc này thì Nguyễn Thị Tú Linh dù ban đầu không theo sát được 2 người đằng trước, nhưng bây giờ cô cũng đã vượt qua Ngô Văn Chương. Thấy vậy, Ngô Văn Chương như muốn sụp đổ, gì vậy, để con bé vượt mặt, từ khi nào mình cùi bắp đến như vậy.

Quả thật Ngô Văn Chương không hề tệ, anh ta có bản lĩnh của mình, thường xuyên tham gia các cuộc thi tại Sài Gòn, nhưng một phần vì không luyện tập nhiều tháng, về tây nguyên, khí hậu loãng, nếu không có thời gian đủ lâu đi thích nghi, thua vào tay cặp đôi Bá – Linh cũng là hết sức bình thường. Bọn hắn chính là mỗi ngày đều chạy bộ, ngươi có cái gì?

Cuộc thi kết thúc, Châu Đức Bá số 1, Nguyễn Thị Tú Linh số 2, Ngô Văn Chương về chót. Dù bị đã kích nặng nề, nhưng Ngô Văn Chương vẫn nặn ra 1 nụ cười méo mó nói:

“Được rồi, phục 2 người rồi, để tui đãi là được!”

Lê Thảo Nguyên thấy Châu Đức Bá không phản đối thì cũng đồng ý, dù sao cũng đi chung với Châu Đức Bá và đồng bọn, vẫn cảm thấy ổn.

Châu Đức Bá thì vô cùng “chính trị” cười ha hả cảm ơn đối thủ vì đã nhường, sau đó cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Cả đám trong lớp thì khinh bỉ trong lòng, chẳng có ma nào ủng hộ bạn cả đâu, cảm ơn cái gì. Người ta là đẹp trai, là tặng đồ ăn, chỉ tài năng chưa kịp phát huy mà thôi.

Ngô Văn Chương vừa lau hôi vừa uống nước, anh len lén nhìn qua nhóm của Châu Đức Bá, lập tức trở nên tức giận, bàn tay nắm chặt lại. Chẳng là, Nguyễn Thị Tú Linh uống nước xong thì đưa bình nước của mình cho Châu Đức Bá uống, cả 2 chẳng khác nào hôn gián tiếp cả. Đã có tình cảm của Lê Thảo Nguyên rồi còn đi mờ mờ ám ám với mỹ nhân khác. Đúng là đồ khốn mà!

Châu Đức Bá thì chẳng nghĩ gì nhiều, anh chính là thấy cái gì tiện sẽ làm. Bình thường buổi sáng đi chạy bộ, nước là do Nguyễn Thị Tú Linh mang theo, nhà cô ấy gần, nước, ừ thì cũng thơm nữa…

---

Trước khi đi ngủ, Châu Đức Bá chợt nhớ đến cô gái có khuôn mặt kinh diễm mình gặp mấy hôm trước. Cô gái này là ai, tại sao khuôn mặt lại quen thuộc đến như vậy, mà mãi không nhớ ra được. Kiếp trước chắc chắn Châu Đức Bá đã gặp qua rồi, nếu không sẽ không để lại ấn tượng như vậy. Dù trí nhớ của Châu Đức Bá là rất tốt, anh cũng không có thêm dữ kiện gì.

Quay lại việc trái tim phát sáng, anh cũng thử quan sát nhiều lần mấy hôm nay nhưng không hề có gì đặc biệt. Xem ra có liên quan lớn đến cô gái nọ, để mai ghé ra sau chợ xem thế nào, Châu Đức Bá tự nhủ.

Buổi sáng thứ Bảy, cô giáo chủ nhiệm đặc biệt lưu ý các học sinh của lớp về việc sắp tới sẽ đợt ôn luyện để chuẩn bị cho việc thi cuối kỳ 1, năm lớp 11. Bình thường, giờ sinh hoạt lớp sẽ do Lê Thảo Nguyên làm chủ, cô sẽ tuyên bố vài việc, nhắc nhở những ai chưa làm tốt hoặc lưu ý các vấn đề học tập, nói chung là rất chu toàn. Làm cô giáo chủ nhiệm của lớp 11A5 về cơ bản rất nhàn.

Buổi tối, Châu Đức Bá được Ngô Văn Chương hẹn là sẽ đi ăn và hát karaoke, anh cũng đã đồng ý. Mọi người trong nhóm không ai bận bịu việc gì, dù sao thì cũng là cuối tuần.

Châu Đức Bá đến sớm 1 tiếng so với cuộc hẹn lúc 7h tối. Anh đi bộ xuyên qua chợ, đến khu ẩm thực ở phía sau. Lúc này quán của cô gái nọ chỉ có 1-2 người khách. Châu Đức Bá đến chọn một bàn trống ngồi xuống, một lát sau một cô gái đeo khẩu trang, đầu đội mũ len đến hỏi Châu Đức Bá ăn gì. Cô không đưa thực đơn, vì quán bán cơm tấm, chỉ có vài món. Phần lớn khách đến đều là khách quen, thậm chí chỉ cần nhìn mặt là biết họ gọi cái gì rồi, không cần hỏi thêm.

Châu Đức Bá mỉm cười gọi: “Như cũ!”

Nghe vậy 2 mẹ con nhìn nhau trợn mắt nhìn Châu Đức Bá. Này cậu trai, cậu còn tưởng chúng tôi không biết cậu mới lần đầu đến quán hay sao. Còn cố tỏ vẻ cái gì?

Châu Đức Bá hơi xấu hổ một chút, xem ra mẹ con nhà này trí nhớ tốt thật nha. Châu Đức Bá vẫn coi như không nói:

“Sườn, bì, chả nha cô!”

Sau đó anh giơ ngón tay cái với cô gái. Cô sững lại 2 giây rồi quay đi hỗ trợ mẹ mình làm đồ ăn. Quái lạ, cậu bạn này hành động thật khác lạ, không phải lại là đám côn đồ hôm trước đó chứ?!

Món ăn như cơm tấm rất thích hợp ăn ở những nơi trời lạnh, nó vốn xuất phát từ Sài Gòn, là món ăn bình dân, nhưng tương lai thì cũng trở thành một trong những đặc sản của Việt Nam được nhiều người yêu thích.

Phần lớn nguyên vật liệu đều đã làm từ trước, nên người ăn không phải chờ quá lâu. Hơn 1 phút là Châu Đức Bá đã có đồ ăn để thưởng thức. Đồ ăn của mẹ con cô gái làm khá hợp khẩu vị của Châu Đức Bá.

Ăn được một lát thì bên ngoài có 1 người đàn ông đi vào, trông có vẻ bợm trợn, mặt có vết sẹo lớn, tay có vài hình xăm, trên cổ có đeo một vòng vàng to khá nổi bật. Nhưng ông ta không có vẻ gì muốn gây sự cả và cũng không gọi món, chỉ chọn một chỗ ngồi xuống. Mẹ con cô gái cũng không nói gì, chỉ nhanh tay đưa món ra cho người đàn ông này.

Ông ta ăn khá nhanh, Châu Đức Bá vào trước, ăn còn chưa hết dĩa thì lão này đã ăn xong và đứng dậy. Châu Đức Bá lắc đầu thầm nghĩ, kiểu này không đau bao tử mới lạ.

Một điều ngạc nhiên là khi đi tới chỗ mẹ của cô gái, người đàn ông này thay vì trả tiền lại đưa tay ra nhận một phong bì từ vị chủ quán. Lúc này, Châu Đức Bá cảm giác được điều gì, anh nhìn xuống thì thấy trái tìm mình lại rực sáng. Mọi người xung quang không ai cảm giác được gì, trong khi bản thân Châu Đức Bá lại thấy nguy hiểm. Anh quay qua nhìn về phía cô gái thì thấy cô gái đang nhắm mắt lại, 2 tay thì nắm chặt.

Người đàn ông mở phong bì, đếm đếm số tiền trong đó, hắn lạnh lùng nói:

“Không đủ!”

Mẹ cô gái giọng run run:

“Anh 3 thông cảm cho em, mấy nay quán ế quá, em chỉ thu xếp được nhiêu đó thôi!”

Tên mặt sẹo im lặng trong chốc lát, hắn liếc liếc nhìn quanh quán thấy có vài vị khách. Sau đó lại nhìn nhìn về phía cô gái nói:

“Nếu trả không đủ thì biết chuyện gì xảy ra rồi đó!”

Nói xong thì hắn cũng ung dung đi ra hướng cổng sau của chợ.

Mẹ của cô gái tay run run nhưng cố gắng hít thở đều vài nhịp rồi im lặng cắt dưa leo. Cô gái đi lại gần mẹ cũng im lặng không nói, nhưng tay cô đã nắm chặt lắm rồi. Khách trong quán cũng cảm thấy áp lực, nhưng có vẻ cũng không lạ lẫm gì những trường hợp như thế này. Họ chỉ lắc đầu thở dài cảm thương trong giây lát chứ nói thật đó cũng không phải việc của mình.

Châu Đức Bá yên lặng vừa ăn vừa quan sát, anh cũng không có ý định làm cái gì. Anh chỉ muốn xác nhận một chút về việc trái tim phát sáng, và có vẻ như anh đã đạt được mục đích. Phán đoán ban đầu của Châu Đức Bá đó là có liên quan đến cô gái này, quan trọng hơn là khi ở gần cô gái, nếu cô gái lo lắng sẽ khiến cho trái tim của hắn xảy ra dị dạng như vậy. Điều này nói xấu nói tốt là quá sớm, vẫn cần thời gian đi kiểm chứng thêm. Có lẽ cần phải xem hoàn cảnh của cô gái nữa, đến bây giờ đến tên của cô Châu Đức Bá còn chưa biết cơ mà.

Rời khu chợ của thị trấn, Châu Đức Bá đi bộ đến điểm hẹn, đó là một quán bánh xèo khá nổi tiếng ở địa phương. Gần 7h tối, quán đông kinh khủng, nhóm của Châu Đức Bá phải đứng chờ để tới lượt.

Trần Văn Minh nói:

“Má, hôm nay trời lạnh quá, không biết Loan có đến hay không nữa.”

Châu Đức Bá mỉm cười nói:

“Yên tâm đi, nếu mày lặp lại đúng như những gì tao nói thì ẻm sẽ tới!”

“Thật?”

“Thật!”

Minh Loan vốn là cô gái thích sự sôi động, chỉ cần nói được karaoke miễn phí, có hot boy, có đông bạn bè thì chắc chắn 99% cô nàng sẽ đi.

Quả thật, một lát sau thì Minh Loan cũng xuất hiện, cô bé này đến nơi thì cười tươi như hoa chào hỏi nhiệt tình Lê Thảo Nguyên và Nguyễn Thị Tú Linh. Tội nghiệp Trần Văn Minh cứ đi theo mà không sơ múi được gì. Đến khổ!

Bánh xèo ở thị trấn Lạc Dương cũng không quá đặc biệt so với những vùng khác, nếu có thì dân ở đây ăn cay tốt hơn. Nếu ở Sài Gòn con gái sẽ sợ ăn cay vì dễ nổi mụn, nóng da này nọ, còn ở Lạc Dương, các cô bé hồn nhiên thêm cả muỗng ớt vào khẩu phần của mình. Rau sống ở vùng quê này cũng phải nói là tuyệt hảo, nhìn thôi đã là thấy muốn ăn rồi, từng cọng từng lá xanh rờn, không thuốc bảo vệ thực vật cũng nhưng thuốc kích thích gì cả.

Ngô Văn Chương cũng tỏ ra cực kỳ hảo sảng, anh chàng cũng không thấy khó chịu vì Trần Văn Minh dẫn theo “bạn gái”. Cái anh chàng quan tâm là sự có mặt của các mỹ nhân, đặc biệt là Lê Thảo Nguyên, cô bạn thanh mai trúc mã của mình.

Ngô Văn Chương cố ý ngồi gần Lê Thảo Nguyên một chút, đáng tiếc, người ta là cố ý xa ngươi, ngươi cố cũng không được. Ngô Văn Chương câm nín nhìn Trần Văn Minh ngồi bên cạnh cười hề hề vừa cuốn vừa chấm ăn một mạch dính mỡ đầy miệng.

Bạn đang đọc Thẻ Bài Hoàng Kim: Trở Về 2002 sáng tác bởi ta789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ta789
Thời gian
Cập nhật admin
Lượt thích 2
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.