Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Năng lượng kim quang

Tiểu thuyết gốc · 2358 chữ

Cả thị trấn Lạc Dương chỉ có 2 quán karaoke, cả 2 đều tọa lạc ngay bờ hồ trung tâm, cảnh sắc có thể nói là rất được. Sau khi đánh chén no nê tại quán bánh xèo, cả đám đi đến quán karaoke tên là Friends. Nếu Ngô Văn Chương không đặt trước bằng điện thoại, có lẽ là sẽ không có chỗ để vào hát.

Ngô Văn Chương cầm số phòng khá là đắc ý tiến vào cầu thang đi lên lầu 2. Một phòng rộng rãi và có trái cây đã được đặt sẵn trên bàn. Về cơ bản, nội thất karaoke không khác nhau nhiều qua năm tháng, cái khác duy nhất là sự thuận tiện về mặt công nghệ kỹ thuật số. Lúc này cuối năm 2002, tivi có màn hình kích thước nhỏ, dày, loa thì không có hay như sau đó 20 năm. Việc chọn bài khá khó khăn, do phải dùng remote bấm số, mà số thì lại tra từ có quyển danh sách bài hát rất dày.

Vừa mở máy, Ngô Văn Chương không cần tra, anh ta bấm luôn 1 loạt những số hiện thị ra màn hình. Đến khi bấm tới bài thứ 3 thì Trần Văn Minh lại giật remote cười gằn nói:

“Này, có tính để người khác hát không vậy hả cha nội!”

Ngô Văn Chương đưa quyển danh sách cho Lê Thảo Nguyên nhưng cô chỉ lắc đầu. Cô rất thích nghe nhạc, nhưng hát hò không phải là sở trường của cô, nên mỗi lần đi karaoke với bạn bè, cô chỉ cổ vũ mà thôi.

Nguyễn Thị Tú Linh thì khỏi phải nói, khoanh tay ngồi bên cạnh Châu Đức Bá, Ngô Văn Chương cũng chẳng dám đụng vào “bà chằn tinh” này.

Châu Đức Bá nhìn thấy vậy, buồn cười cũng không nói gì. Nếu nói về hát, hắn hát không phải là đặc sắc, nhưng vẫn đúng nốt đúng nhịp, cần thì vẫn biểu diễn chút ít được. Anh có một điểm yếu “chết người” là, dù trí nhớ rất tốt, nhưng không nhớ nổi lời bài hát. Kiếp trước lúc cầu hôn bạn gái, cũng bày đặt đàn hát các kiểu, hát một lúc thì quên cmn lời bài hát. Sau đó thì… uhm, không có sau đó… Thôi đừng nhắc nữa!

Minh Loan có giọng hát đậm chất dân ca, vô cùng ngọt ngào, cô biểu diễn 1 bài mà cả nhóm hô hào nằng nặc đòi cô bé hát thêm 1 bài nữa, mãi đến khi hoàn thành đủ 3 bài mới tha. Trần Văn Minh đắc ý giơ ngón tay cái với Châu Đức Bá lúc này đang bình đạm khoanh đùi ngồi ăn trái cây.

Quả thật Ngô Văn Chương cũng có chút đặc biệt, anh chàng hát khá hay, nếu đi thi văn nghệ thì có thể kết hợp với ngoại hình mà lên đến cấp tỉnh chứ chẳng chơi. Có tài lẻ, lại đi hát nhiều nên người ta mới dám bấm liên tiếp mấy bài liền, làm nóng cho cả nhóm. Chứ như Trần Văn Minh, lúc nào cũng đủ “máu” lại có sự xuất hiện của Minh Loan ở đây buff skill, nhưng mà có dám lên hát đâu, kêu hắn hát, có khác nào đuổi khách.

Lúc này Ngô Văn Chương “biểu diễn” đã xong, cầm mic đi xuống đưa cho Châu Đức Bá.

“Ê Bá, ông hát một bài đi chứ, tặng các bạn nữ một bài đi nào!”

Châu Đức Bá mỉm cười trả lời thẳng thắn:

“Mình hát không hay đâu, đi chơi cho vui thôi!”

“Thôi nào! Mình đã tiêu biết bao nhiêu tiền rồi, lại không trổ tài chút đi!”

Ngô Văn Chương là có chút tiểu tâm tư, cứ thử xem, nếu là Châu Đức Bá mà hát dở thì hắn có chút lời rồi. Châu Đức Bá buồn cười, được rồi, cậu bạn cũng “dễ thương” đấy. Thôi thì cũng thử đi.

Lúc này Châu Đức Bá nhớ lại một buổi tối nào đó trong dòng thời gian khác. Cũng tầm giờ này, Châu Đức Bá cùng bạn bè đi hát karaoke, trong nhóm đặc biệt có một người mà Châu Đức Bá đã thích từ nhiều năm. Cô ấy không phải là người quá nổi bật, nhưng là cực kỳ đặc biệt với một chàng trai như Châu Đức Bá. Công việc bận rộn khiến anh không có nhiều thời gian để có thể tiếp cận cô.

Mấy ngày trước, Châu Đức Bá nghe tin cô gái ấy đã có bạn trai. Trái tim anh như lỡ đi vài nhịp khi nghe tin tức ấy, nhưng anh cũng nhanh chóng phấn chấn lại tinh thần, dù sao Châu Đức Bá cũng là người lý trí.

Cũng đúng thôi, Châu Đức Bá dù có chút tiền nhưng quá ít thời gian tiếp cận, mấy năm va chạm cũng chẳng nói với nhau mấy lời, làm sao hiểu hết được người ta, cũng không cho người ta hiểu mình. Con gái người ta là phải có bạn trai mới đúng chứ, âu cũng là chuyện bình thường!

Đêm đó, Châu Đức Bá cũng như buổi tối hôm nay, cùng đi chung nhưng chỉ coi như biết nhau mà thôi. Châu Đức Bá cũng phải đợi tới khi mọi người hát xong mới cầm mic đi lên.

Anh chọn bài hát Right Here Waiting của Richard Marx, một bài tiếng Anh đã khá cũ, giai điệu da diết, chậm và dễ đi vào lòng người ngay từ những câu đầu tiên.

Dù giọng của Châu Đức Bá không lớn nhưng khẩu âm tiếng Anh của anh quá hợp với bài hát, cả căn phòng như đóng băng, Châu Đức Bá thậm chí còn chẳng cần nhìn màn hình. Ánh mắt của anh chỉ đơn giản là hơi vô định, xa xăm tìm về một chốn nào mà chính anh cũng chẳng biết đó là đâu.

Thời gian như lắng đọng khi điệp khúc vang lên và rồi đến tiếng guitar êm đều dễ chịu, tất cả mọi người đều im lặng tuyệt đối, đến Trần Văn Minh cũng không dám thở mạnh.

Bài hát kết thúc, sau khi Châu Đức Bá lặp lại 4 lần “waiting for you…”. Anh quay đầu lại nhìn mọi người cười nhẹ, một nụ cười chất chứa ký ức, nỗi buồn, sự hân hoan và cả hối tiếc.

Lúc này mọi người vẫn không ai nói gì cả, Lê Thảo Nguyên thì mắt đã thấm lệ, cô dường như nhận ra cái gì đó. Không kiềm được, cô chạy lại ôm chầm lấy Châu Đức Bá khóc như mưa. Châu Đức Bá cũng ngẩn ra, giờ thì anh mới ý thức được một chút điều mình vừa làm.

Châu Đức Bá thở dài 1 cái rồi vỗ vỗ lưng cô gái.

“Được rồi, được rồi, mình xin lỗi… đã khiến mọi người có tâm trạng không tốt!”

Nguyễn Thị Tú Linh mắt cũng đã hơi ươn ướt chạy lại đấm vào lưng Châu Đức Bá nói:

“Đáng ghét!”

Châu Đức Bá buồn cười cố ý pha trò cứu lại cái không khí khó xử này:

“Mới có 1 bài mà đã thế rồi, sau này lỡ tui hát chục bài chắc cả đám khóc hết nước mắt quá!”

Lúc này Ngô Văn Chương cũng nổi hết cả da gà, đứng dậy vỗ vai Châu Đức Bá một cái rồi đi thanh toán tiền. Anh cũng không có gì để nói nữa. Thanh xuân cứ như vậy đi.

Buổi tối của đám bạn ở thị trấn Lạc Dương cứ vậy kết thúc.

Châu Đức Bá về đến nhà kiểm tra email thì thấy được trả lời của nhà cũng cấp hosting DreamHost. Dù đã viết rất dài, giải thích rất nhiều mà họ vẫn không chấp nhận. Không có hình ảnh xác thực thì chỉ lời nói không là chưa đủ. Đúng là “vạn sự khởi đầu nan”, dù nắm trong tay nhiều lợi thế, Châu Đức Bá vẫn không cho việc bắt đầu kinh doanh là dễ dàng, vẫn phải cần tập trung cao độ cùng sự đầu tư nghiêm túc. Không vội trả lời email, Châu Đức Bá muốn thảnh thơi một chút, anh xem qua bài học rồi đi ngủ.

---

Đầu tuần mới, Châu Đức Bá vẫn giữ thói quen đi học khá sớm, lúc nào cũng trước ít nhất 15 phút so với giờ vào lớp tiết đầu tiên. Lê Thảo Nguyên vừa thấy Châu Đức Bá vào cửa thì vội cúi đầu không dám nhìn anh ta, có lẽ mặt lúc này cũng muốn đỏ lên rồi. Châu Đức Bá thấy vậy thì lắc đầu buồn cười đi thẳng về chỗ của mình.

Một lát sau Châu Đức Bá đứng lên đến cạnh Lê Thảo Nguyên, gõ nhẹ vào vai cô:

“Nè lớp trưởng, nhà bạn có webcam không?”

“Không có, không có cái gì hết á!”

“???”

Một hồi sau thì Lê Thảo Nguyên thấy mình trả lời tầm bậy vội đỏ mặt sửa lại:

“Có, mà đời cũ, gọi Skype mờ lắm!”

“Vậy cho chiều tui qua nhà mượn dùng một xíu nha!”

“Ờ, được được!”

Lê Thảo Nguyên thấy bản thân đồng ý nhanh quá thì cũng hơi hối hận, nhưng mà lỡ trả lời mất rồi, giờ sao rút lại được. Ừ, qua thì qua, có gì mà sợ. Thầm nghĩ như vậy, cô cũng thấy an tâm đi một chút.

Buổi chiều lúc gần 2h, Châu Đức Bá đi bộ qua nhà Lê Thảo Nguyên, trên đường đi có đi ngay qua một ngôi chùa khá cổ kính tên là Chùa Giác Ngộ. Ngôi chùa này không phải là lớn nhất ở vùng, nhưng lại có lịch sử lâu đời hơn 100 năm, được xây dựng theo kiểu lai với kiến trúc của người Chăm. Các tòa nhà chính không cao, góc được vát nhọn, các họa tiết xoắn ốc phức tạp.

Châu Đức Bá vừa đi ngang qua cổng thì có một chú tiểu chạy chân đất ra trước mặt anh. Trên tay của cậu bé còn cầm một cây chổi rơm, nếu không hiểu còn tưởng bị nhà chùa chặn đường đây.

“Thí chủ xin dừng bước!”

Hơi nghi hoặc nhưng Châu Đức Bá vẫn trả lời:

“Có chuyện gì vậy?”

“Trụ trì đại sư muốn mời thí chủ vào gặp mặt.”

“Mời tôi?”

Châu Đức Bá vẫn hơi kinh ngạc, một đứa trẻ đi đường có gì mà mời vào chùa, lại còn gặp trụ trì. Nghĩ thì nghĩ vậy, Châu Đức Bá vẫn đi theo chú tiểu vào bên trong khuôn viên.

Bên trong rất mát mẻ, nhiều cây cối, không khí tĩnh lặng. Đi theo đường bê tông một lúc Châu Đức Bá mới đến được một căn nhà nhỏ khá đơn sơ, chủ yếu được làm từ ván gỗ. Trước nhà một lão tăng tầm 70 tuổi đang ngồi trên ghế đá đánh cờ một mình.

Lão tăng cũng không nhìn Châu Đức Bá mà vẫn tiếp tục chơi cờ, đợi Châu Đức Bá định nói gì thì ông ta lên tiếng:

“Thí chủ có biết chơi cờ không?”

“Có một chút.”

“Một chút cũng đủ rồi. Muốn đánh một ván không?”

“Dạ, con đang bận, giờ phải qua nhà bạn!”

“Nhân sinh không vội, cũng như đánh cờ, giác ngộ mới là quan trọng nhất, không phải thắng thua được mất nhất thời vài con cờ…”

Châu Đức Bá lúc này cố gắng lục tung trí nhớ của mình ở kiếp trước. Hình như không hề có đoạn vào chùa Giác Ngộ nói chuyện với lão tăng về đánh cờ.

Châu Đức Bá đứng im một hồi, anh vẫn chưa hiểu được những hành động của lão tăng này. Lừa đảo? Mình có gì để mà lừa. Hoặc ông ta biết mình là người trùng sinh, càng không có khả năng. Châu Đức Bá liên tục loại bỏ nhiều khả năng có thể xảy ra.

Lúc này, lão tăng mới quay lại nhìn Châu Đức Bá mỉm cười đầy hiền hậu nói:

“Sau này, rãnh thì đến đây, sư thầy sẽ giúp con giải tỏa bớt năng lượng hoàng kim trong người con.”

Châu Đức Bá chấn kinh. Ông lão này thật sự biết gì đó.

Nhìn thấy khuôn mặt Châu Đức Bá, lão tăng mỉm cười nói tiếp:

“Đừng có hỏi gì cả, thế giới này thực ra, điều huyền bí rất nhiều, nếu có niềm tin, con người có thể khám phá ra rất nhiều thứ!”

“Kim quang là một loại năng lượng huyền bí, cũng có nguồn gốc khá giống với Phật quang, đều đến từ hỗn mang bên ngoài vũ trụ vật chất! Con cũng không phải người đầu tiên có kim quang. Những người có kim quang, nếu không chế trụ đúng cách đến thời điểm sẽ sớm bị thế giới này đào thải.”

Lúc này, Châu Đức Bá đang thấy những quân cờ tỏa sáng màu vàng đậm liên tục di chuyển trên bàn cờ, đến cuối cùng khi chỉ còn một nước chiếu tướng thì cả bàn cờ như muốn nổ tung, mắt của Châu Đức Bá gần như bị mù vì xung quanh toàn là anh sáng trắng, không có thêm một màu sắc nào khác.

Vài giây sau thì cảnh sắc trở lại bình thường, lão tăng lúc này đã đứng dậy đến đặt tay lên vai Châu Đức Bá tự lúc nào. Lão tăng lại nói:

“Năng lượng đã lan tràn ra ngoài khá nhiều, phải sớm học được Kim Quang Thuật. Ngày mai hãy đến đi!”

Châu Đức Bá rời đi ngôi chùa mà như vừa trải qua một giấc mơ huyền ảo vậy, mọi quan niệm trước giờ về thế giới và vũ trụ gần như sụp đổ hoàn toàn. Dù trải qua sự kiện với thẻ bài hoàng kim để trở về quá khứ, Châu Đức Bá vẫn không thể nghĩ rằng thế giới này vốn là đầy huyền bí như vậy, nó hoàn toàn là phản khoa học mà.

Bạn đang đọc Thẻ Bài Hoàng Kim: Trở Về 2002 sáng tác bởi ta789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ta789
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.