Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người đàn ông từ thế giới khác

Tiểu thuyết gốc · 2165 chữ

Châu Đức Bá nói với Lê Thảo Nguyên rằng anh muốn đi vào chùa Giác Ngộ, anh dự định tham khảo ý kiến của lão tăng, ít nhất người ta cũng am hiểu hơn anh rất nhiều.

Chùa khá rộng như lại có cảm giác rất vắng, ngoài những ngày lễ phật thì cũng không có người ra vào chùa. Ông sư già mỉm cười nhìn Châu Đức Bá đi đến.

“Thế nào? Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

“Vâng, con tìm được vật này tại nhà của bạn. Muốn nhà sư kiểm tra giúp ạ!”

Sau một hồi quan sát, thăm dò, lão tăng nói:

“Vật này đã bị nguyền rủa!”

“Thật sao?”. Lê Thảo Nguyên cũng khá kinh sợ khi nghe lão tăng nói như vậy.

“Để có thể mang năng lượng đến với thế giới này, cần có một vật dẫn, và cũng phải bỏ ra cái giá tương đương.”

Nhấp một ngụm trà, lão tăng nói tiếp:

“Nguyền rủa là khái niệm dùng để chỉ quá trình tạo nên vật dẫn và dẫn dắt năng lượng, nhưng là năng lượng xấu, có hại cho con người. Trong một tia hỗn độn, tồn tại vô số những năng lượng khác nhau, với mỗi một phương pháp truyền dẫn khác nhau, vật trả giá khác nhau sẽ cho ra kết quả khác nhau.”

Châu Đức Bá xoa cằm nói:

“Để tạo ra cặp sừng trâu này cũng thật rất công phu, chủ nhân chắc chắn đã bỏ ra một số tiền lớn!”

Lão tăng cười hòa ái gật đầu, đứng dậy nói với Châu Đức Bá:

“Món đồ này thực ra là không phải mạnh, chỉ là nhập môn mà thôi, phải để bên cạnh người rất lâu mới nhiễm được bệnh, mà người đó còn phải có sức khỏe không tốt nữa cơ.”

Châu Đức Bá quay lại hỏi Lê Thảo Nguyên:

“Chú Bình bị bệnh thận trước đó hả lớp trưởng?”

“Ừm, ba bị từ khi mẹ mất!”

Trao đổi một hồi thì Châu Đức Bá chào tạm biệt lão tăng để cùng Lê Thảo Nguyên về nhà. Anh dự định sẽ quay lại chùa sớm để học hỏi thêm về năng lượng hỗn độn. Có vẻ như bản thân anh cũng chưa có gì nguy hiểm hay gấp gáp. Trước mắt cần bắt đầu kiếm chút tiền cái đã.

Đến tối thì DreamHost gửi email thông báo là đã tạo thành công máy chủ. Châu Đức Bá ngay lập tức tải mã nguồn đã làm sẵn trước đó lên để thử nghiệm, tên miền netbit.com anh đã mua từ trước. Một công đoạn cuối là gắn tên miền vào hosting thông qua một dịch vụ DNS.

Sau vài ngày thì website đã chính thức đăng đàn. Mọi người có internet đều có thể truy cập, giao diện được Châu Đức Bá làm thanh gọn, nhẹ nhàng, tối ưu đến mức tuyệt vời, dù cho tốc độ dial-up vẫn có thể có trải nghiệm lướt web rất tốt. Thậm chí Châu Đức Bá còn chịu khó thiết kế luôn một phiên bản WAP dành cho các thiết bị di động lúc bấy giờ.

Lê Thảo Nguyên và Nguyễn Thị Tú Linh là những người đầu tiên được Châu Đức Bá “khoe” thành tích. Về cơ bản thì các cô không quan tâm lắm, khen vài tiếng rồi thôi, Châu Đức Bá cũng buồn cười, tự nhủ từ khi nào mình trở nên trẻ con như vậy rồi.

Trong lớp, Trần Văn Minh thấy 3 người đang xem gì đó thì cũng chen lại, mặc dù không hiểu gì, nhưng cậu ta vẫn giơ ngón tay cái về phía Châu Đức Bá.

Ngoài việc đưa được mã nguồn website lên internet, một việc cũng rất quan trọng là làm SEO, tức là đưa website lên các công cụ tìm kiếm để có thể đánh dấu chỉ mục. Như vậy, khi người dùng internet gõ các từ khóa liên quan thì có thể tìm thấy website NetBit.

Công cụ tìm kiếm phổ biến năm 2002 là Google và Yahoo. Cách để nói cho chúng biết về một website mới đó là đệ trình đường dẫn đến tên miền vào một link được cung cấp bởi hãng đó. Ngày xưa số lượng website không nhiều nên tốc độ xử lý là khá nhanh.

Muốn lên top từ khóa bất kỳ chỉ cần vào các diễn đàn, blog có chức năng bình luận, gửi kèm liên kết và từ khóa là được. Đương nhiên, phải có sự khéo léo sao cho ăn nhập với nội dung của cộng đồng đó, nếu bạn thả liên kết lung tung sẽ bị quản trị viên nắm đầu và xóa ngay.

Châu Đức Bá đã dành 2 ngày liên tục để có thể đi viết bài giới thiệu về NetBit trên một số diễn đàn công nghệ lớn trên thế giới lúc bây giờ. Hiệu quả có hay không thì phải đợi vài ngày đến vài tuần mới biết được.

Mỗi ngày Châu Đức Bá sẽ check mail 1 lần vào mỗi tối. Vì thời điểm này Google vẫn chưa cho ra mắt Gmail, nên Châu Đức Bá vẫn phải sử dụng Yahoo Mail. Đương nhiên, không thể đặt nick name như kiểu boycodonlacduong2002, đã đi làm ăn thì phải có 1 cái email cho đàng hoàng một chút, Châu Đức Bá chọn là [email protected].

Đúng lúc này điện thoại bàn của Châu Đức Bá vang lên.

“Alo”

“Alo, Bá hả, tui Nguyên nè, bọn tui đang tính đi cắm trại, ông muốn đi chung không?”

“Khi nào đi vậy?”

“Cuối tuần sau, chiều thứ 7, núi Nam Kar.”

“Được, tui có cần chuẩn bị gì không?”

“Không cần đâu, ông đi thì ba tui mới cho đi, thiệt là…”

“Haha, được rồi, tui sẽ cố gắng bảo đảm an toàn cho quý cô!”

Châu Đức Bá nghe sột soạt một lúc rồi mới thấy đối phương cúp máy, chắc có lẽ cô nàng xấu hổ đây mà. Châu Đức Bá lắc đầu buồn cười.

Nhờ có khả năng về tinh thần tăng cao, việc học tập ở trường của Châu Đức Bá cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Anh không còn cần phải tốn nhiều thời gian để xem lại bài vở như trước. Tuy nhiên, mỗi lần vận dụng kỹ năng đặc biệt để học tập hoặc tăng sức mạnh của bộ óc, Châu Đức Bá cảm thấy giống như cơ thể mình dần trở nên “mờ nhạt”. Không quá rõ ràng, nhưng đó là linh cảm, một sự tự cảm nhận từ bên trong cơ thể.

Châu Đức Bá đi đến chùa Giác Ngộ để bái sư, nhưng khi nghe vậy, lão tăng chỉ nói:

“Cũng không cần bái sư làm gì, chúng ta là cùng một đích đến, nhưng con đường là khác biệt! Thêm nữa, người để lại Kim Quang Thuật cũng là một người khác, không còn ở thế giới này nữa rồi!”

“???”

Lão tăng chắp tay đằng sau đi qua đi lại nói tiếp:

“Lúc mới lập chùa, có một vị khách đã từng đến đây và ở lại, ông ta tu một loại thuật mà sau này được gọi là Kim Quang Thuật. Lúc đó ông ta có khí tức rất mạnh, nhưng mỗi lần bộc phát ra kim quang, cơ thể ông ta càng trở nên trong suốt, bị thế giới này đào thải.

Cuối cùng sau 3 năm tu luyện, người đàn ông này đã thất bại và hoàn toàn biến mất không để lại dấu vết gì. Trước khi ra đi, ông ta để lại cho trụ trì một bức thư và một quyển sách cũ.”

Nói đoạn, lão tăng mở một chiếc hộp gỗ đã để sẵn trên bàn đá gần đó.

Châu Đức Bá tò mò hỏi:

“Người đàn ông nọ đã thất bại trong việc ở lại thế giới này? Vậy ông ta đã đi đâu?”

“Cái này thì lão cũng không rõ, trụ trì trước đây từng dặn ta, nếu có ai đó khiến chiếc hộp phát sáng thì hãy giúp đỡ người đó. Quả thật lão cũng không nhìn thấy được kim quang của chiếc hộp cho đến khi đột phá cấp độ Nhị Nguyên.”

Châu Đức Bá đón lấy cái hộp, nhưng khi thử đọc thư thì anh nhìn thấy toàn là ký tự tượng hình như tiếng Trung Quốc hay Nhật Bản, nhưng nhìn kỹ thì không giống.

Lão tăng mỉm cười như hiểu ý nói:

“Nó viết bằng tiếng Nôm cổ!”

“Tiếng Nôm của người Việt?”

“Đúng vậy, đó là thứ tiếng mà thời phong kiến cũng chỉ có những học giả cao cấp mới đọc được.”

“Vậy, coi như có sách cũng không học được rồi?”

Lão tăng nhìn Châu Đức Bá cười bí ẩn:

“Vậy thì cũng chưa chắc!”

“???”

Lão tăng không nói gì, chỉ quay người đi về một căn phòng phía sau chùa, Châu Đức Bá cũng đi theo.

Khi cửa phòng mở ra thì mùi bụi và gỗ cũ xộc lên mũi. Châu Đức Bá hơi lấy tay xoa xoa mắt một chút, ánh sáng le lói chiếu vào phòng, nhưng không đủ để thấy từng ngóc ngách cụ thể. Lão tăng bật đèn điện, lúc này đập vào tầm nhìn của Châu Đức Bá là những văn tự tượng hình lạ lẫm khắc đầy trên tường.

Xem xét 1 lúc Châu Đức Bá dù hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn tỏ ra quái lạ:

“Phòng này con đoán là của người đàn ông mà trụ trì nói?”

“Đúng vậy!”

“Nhưng con không hiểu, ông ta viết thư thì bằng giấy mà còn chạm khắc lên tường gỗ làm gì?”

Lão tăng bật cười:

“Thí chủ làm lão nhớ lại chính mình lúc còn nhỏ quá!”

“…”

“Nhưng đúng là nên có câu hỏi này. Thật ra, trụ trì trước đây của chùa Giác Ngộ đã cưu mang người đàn ông này khi ông ta gặp nạn. Ông ta đã viết ra toàn bộ quyển bí kíp lên tường phòng ông ta ở, chính là căn phòng này. Sau này sư phụ ta đã học được tiếng Nôm cổ nên mới bổ sung thành sách.”

Nói xong, lão tăng đi lại gần một hộc tủ gần chiếc giường ngủ, lấy ra 2 quyển sách một cũ một mới. Lão tăng đưa cả 2 cho Châu Đức Bá và nói:

“Lão cũng từng thử học qua tiếng Nôm cổ và đã học thử quyển bí kíp nhưng nó quá thâm ảo, có thể chỉ những người có kim quang như cậu mới lĩnh ngộ được. Đây là từ điển tiếng Nôm cổ, sách mới là do lão tự tay chép lại qua quá trình học tập, có kèm giảng giải nhiều hơn một chút.”

“Cảm ơn đại sư!”. Châu Đức Bá cúi người cảm tạ.

“Tình hình của thí chú khá hơn rất nhiều so với người đàn ông kia, nếu luyện thành sớm thì có thể còn kịp. Người đàn ông nọ không tên không tuổi cũng không biết xuất xứ từ đâu, ông ta chỉ nói là ông ta đến từ thế giới khác, không giống như thế này.”

“Vậy ông ta đã đi đâu, tại sao lại nói ông ta đã thất bại?”

“Đi đâu thì không rõ, nhưng đó là do chính miệng người đàn ông đó thốt lên, cũng là câu cuối cùng trước khi tan biến: Ta đã thất bại rồi sao?!”

Châu Đức Bá cau mày suy nghĩ, nếu người đàn ông đó đã mạnh như vậy, lại không thể nào “thành công” với Kim Quang Thuật, vậy thì mình sẽ phải làm như thế nào? Liệu học thuật này thì có thể giúp mình vững vàng ở lại thế giới này mà không sợ bị biến mất? Quá nhiều câu hỏi đặt ra lúc này mà nhất thời không thể trả lời được.

Châu Đức Bá từ biệt lão tăng, anh xin phép cầm hộp gỗ và 2 quyển từ điển tiếng Nôm cổ về nhà. Anh đã dành gần như cả tuần để vừa học vừa dịch nội dung bức thư.

“Ta đến từ đại lục Thiên Chân, vì chiến đấu với ma đạo, bị đồng bọn phản bội đã trọng thương nặng rơi không gian loạn lưu mà tiến đến thế giới này. Cuối cùng đã phát hiện ra đây mà một mảnh địa vực bị phế bỏ, tinh năng trong không khí vô cùng loãng. Vì không thể áp chế năng lượng lan tràn từ trong thể nội, khiến thiên đạo bài xích, dù đã cố gắng khôi phục thực lực, ta cũng đã thất bại khi tìm đường quay lại đại lục Thiên Chân. Nếu người có duyên có thể tu luyện Kim Quang Thuật, có thể đến được Thiên Chân, hãy tìm đến con gái ta là Diệp Thanh Huân và báo nàng rằng, ta sẽ trở về.”

Bạn đang đọc Thẻ Bài Hoàng Kim: Trở Về 2002 sáng tác bởi ta789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ta789
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.