Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi ăn cơm nhặt được bảo vật

Tiểu thuyết gốc · 2366 chữ

Kim Quang Thuật quả thật rất khó học. Với trí nhớ và khả năng học tập vượt trội người thường, Châu Đức Bá đã biết từng chữ Nôm cổ có nghĩa là gì trong ngôn ngữ hiện đại, nhưng khi chúng kết hợp lại với nhau trong một quyển bí kíp thì lại là vấn đề lớn.

Theo như Châu Đức Bá đoán, một phần quyển sách này xuất phát từ Thiên Chân đại lục, ở đó những thứ được gọi là tinh năng rất dồi dào, có sẵn mọi nơi trong không khí, vậy nên việc tu luyện cũng sẽ dễ dàng hơn.

Châu Đức Bá cũng thử làm theo cách dẫn truyền huyệt đạo và đưa tinh năng đi vào cơ thể, chạy thành từng vòng tuần hoàn, cuối cùng dừng lại và ngưng tụ tại thể nội mà trung tâm chính là trái tim. Nhưng không có hiện tượng nào xuất hiện như trong sách nhắc tới.

Có lẽ cần phải thay đổi cách tu luyện, hoặc tìm một công pháp khác cho thế giới này. Khả thi không? Đương nhiên là không, chiếu theo cách nói của vị đại năng kia, thế giới Châu Đức Bá đang ở là một mảnh vực bị hoang phế, tức là trước kia khả năng có người tu chân, nó không hề hoang phế và có rất nhiều tinh năng. Dù cho bây giờ có tìm được bí kíp nào thời xa xưa nó cũng không khác so với Kim Quang Thuật là mấy.

Xem ra phải tạo ra cách tu luyện riêng tại thế giới này. Châu Đức Bá cũng không cần quá vội vàng, anh có tuổi trẻ và còn thời gian đi phấn đấu. Nghĩ vậy anh cũng sớm vượt qua được trở ngại tâm lý. Trước mắt, Châu Đức Bá cần xây dựng thế lực thuộc về mình, có thế lực thì dễ dàng huy động người và tiền của để đi tìm những thứ mình cần. Nếu bây giờ dù có bay được như siêu nhân, Châu Đức Bá cũng không nghĩ mình có thể đi hết trái đất để lục lọi từng mét vuông một.

Đang ngồi nghĩ nghĩ thì Châu Đức Bá nhận được email mới. Mở ra thì thấy một khách hàng nước ngoài mong muốn hợp tác với anh vì nhìn thấy phong cách thiết kế website của Châu Đức Bá quá tuyệt vời, có thể nói là cách tân vượt thời đại.

Lời khen ngợi thì Châu Đức Bá cũng quen đón nhận từ kiếp trước tới kiếp này rồi, cũng không có gì. Quan trọng là chắt lọc được thông tin gì hữu dụng cho mình từ nội dung email này. Có thể thấy anh chàng tên John Chin này lớn hơn Châu Đức Bá gần 10 tuổi, cũng đang làm lập trình viên tự do tại Colorado, Mỹ. Anh ta nói sẵn sàng hợp tác tìm khách hàng giúp Châu Đức Bá và nhận lấy hoa hồng, ngoài ra, anh ta cũng có thể tham gia viết mã cho những dự án phù hợp.

Đương nhiên, việc hợp tác là rất tốt, người ta nói, làm 1 mình thì dễ dàng và gọn lẹ, nhưng muốn đi xa hơn thì phải có đội có nhóm, làm nhiều người mới được. Nhưng mà hợp tác với ai, đối tượng có phù hợp với mình hay không. Cái Châu Đức Bá cần là những viên gạch đầu tiên cho thế lực hùng mạnh sau này, chứ không phải là kiếm tiền nhất thời. Vậy nên chọn đúng người rất quan trọng.

Châu Đức Bá ngay lập tức bắt tay vào tạo một bài test về kỹ năng lập trình, kỹ năng xử lý tình huống và vài trắc nghiệm về tính cách. Điều anh mong đợi là cách nghĩ độc đáo, tham vọng và suy nghĩ về cuộc sống của John, không phải là những con số khô khan.

Kiếp trước, trước khi làm CEO của tập đoàn nông nghiệp hàng đầu, Châu Đức Bá vốn là CEO của công ty IT do chính mình gây dựng, cũng tên là NetBit. Anh tham gia rất nhiều vào công tác tuyển dụng nhân sự, anh hiểu làm thế nào để tăng tỉ lệ tìm kiếm được người phù hợp. Thực tế người giỏi là rất nhiều, anh giỏi chưa chắc anh phù hợp, đó là cách nghĩ của Châu Đức Bá. So với kỹ năng giữa 8 và 10, anh sẵn sàng chọn 8 nếu đáp ứng được các tiêu chuẩn về nhiều mặt.

Viết xong email, Châu Đức Bá đóng máy và đi ngủ.

Cuối tuần, Châu Đức Bá cùng Lê Thảo Nguyên và Nguyễn Thị Tú Linh đi mua đồ để chuẩn bị cho chuyến đi cắm trại của tuần tiếp theo. Châu Đức Bá cũng là người rất yêu thích việc đi dã ngoại, đi bộ đường dài, thử thách chính mình trên những cung đường mới mẻ và khó khăn. Đến với thế giới này, Châu Đức Bá không còn lo lắng về sức khỏe như trước vì anh có lợi thế về kim quang.

Lê Thảo Nguyên và Nguyễn Thị Tú Linh vốn là cạnh tranh nhau từ ngày lên lớp 10, một phần cũng do Tú Linh là người ít nói chuyện, cô ít khi nói thừa thãi và không tám chuyện với các bạn trong lớp nên mọi người đều nghĩ cô bé là người khó gần. Khi Châu Đức Bá đến, gây được ấn tượng với Tú Linh, nên dần dần trở nên quen thuộc và có chút dựa dẫm. Còn Lê Thảo Nguyên là người tự lập nhưng dù sao vẫn là 1 cô bé mới 16 tuổi, nhà dù giàu có, cuộc sống đầy đủ xa hoa nhưng tình cảm gia đình có nhiều phức tạp, Châu Đức Bá xuất hiện như ngôi sao giữa cuộc đời, Lê Thảo Nguyên cảm thấy khó có thể kiếm được người bạn nào đáng tin cậy hơn Châu Đức Bá.

Châu Đức Bá lặng lẽ đi theo 2 cô gái trong một trung tâm thương mại của thành phố Đạ Sa, cả hai đang mãi mê chọn quần áo để đi dã ngoại. Đối với các cô gái, quần áo thuận tiện không quan trọng bằng việc đẹp, nó phải đẹp trước rồi mới tính tới chức năng. Sau hơn nửa giờ đồng hồ thay ra thay vào “làm loạn” đủ các cửa hiệu, Châu Đức Bá đã cảm thấy 2 tay mình có vẻ như có thêm áp lực rồi. Nếu là còn trẻ, có lẽ anh sẽ có chút phàn nàn vì quá tốn thời gian, nhưng khi lớn lên, anh lại thích cảm giác được đi phía sau nhưng người mình quen biết.

Trải qua những năm tháng cô đơn với tiền tài danh vọng, sáng đi làm, tối về nhà ngủ, làm tổng giám đốc có vẻ oai phong thật đấy, tại công ty thì làm gì có người nào dám không cúi chào khi gặp sếp. Nhưng ngoài đó ra, có khi cuộc sống của một ông sếp còn bi thảm hơn nhiều 1 nhân viên bình thường, có nhiều tiền mà không được dùng nó cùng với những người thương yêu thì nó còn đáng thương hơn là đủ sống mà cười nói cùng nhau mỗi tối.

Đó là kiếp trước, còn kiếp này thì Châu Đức Bá nghèo thật sự, chính xác là chưa có tiền. Đi mua sắm mà đúng hơn là làm vệ sĩ cho 2 người đẹp mà thôi, mua là các cô ấy mua, tiền là các cô ấy trả, Châu Đức Bá chỉ bốc vác mà thôi. Nghe nó bi hài, nhưng vui cũng thật vui, Châu Đức Bá nghĩ nghĩ mỉm cười.

“Bá, ông lề mề quá, đi lẹ lên coi!”

“Tui tới liền!!!”

Tiến vào cửa hàng đồ cắm trại, một anh chàng to cao sáng sủa mặc đồ rằn ri cười rất tươi chào đón 2 cô gái:

“Chào hai người đẹp, các người đẹp mua gì nào, anh chỉ chỗ cho!”

Lê Thảo Nguyên mặt nghiêm túc nói thẳng:

“Có bán lều màu hồng không?”

“…”

Anh chàng to cao cứng họng mất vài giây sau đó trả lời:

“Màu hồng thì quả thật không có, nhưng anh có màu xanh nước biển cũng rất đẹp!”

Nguyễn Thị Tú Linh: “Vậy không cần!”

“…”

Anh càng to cao lúng túng vì lần đầu gặp 2 cô gái nhìn chắc là còn trẻ, học cấp 3 đi, nhưng cách nói chuyện phải nói là quá “chảnh” đi. Được rồi, người ta có tiền, nhìn đi, còn có người hầu vác đồ khi đi mua sắm nữa cơ. Anh chàng to cao chuyển ánh mắt qua Châu Đức Bá giật mình một cái, há hốc mồm định nói gì lại thôi.

Châu Đức Bá buồn cười nghĩ, ai nhìn thấy mình thì giật mình cũng đúng, trên người đang xách hơn 20 cái túi đồ, cài nào cái nấy căng tròn, còn không thấy rõ mặt của hắn nữa cơ. Ấy thế nhưng 2 cô gái không to ra xót xa cái gì, vì cả 2 đã “tuyên truyền” cho nhau về sức mạnh kỳ dị của anh. Phải tranh thủ lúc anh chưa quá mạnh lên, ức hiếp một chút để kiếm lời, 2 cô gái nhất trí như vậy.

Sau khi mua được lều, một cái màu cam mà theo Lê Thảo Nguyên chấm điểm là tạm được nhất với giá hơn 5 triệu đồng, Châu Đức Bá cuối cùng cũng đưa hết được đồ ra xe. Hôm nay ba Nguyễn Thị Tú Linh giao nhiệm vụ cho tài xế riêng đưa đón con gái cưng của ông ấy đi và về an toàn.

Đi đến đoạn đèo Chuối, Châu Đức Bá đề xuất tất cả mọi người xuống ăn trưa. Đây là một quán ăn thôn dã ngay trên đỉnh đèo, ngồi trên giàn gỗ nhìn xuống bên dưới có thể thấy một khoảng rừng lớn và hồ nước rất đẹp. Quán ăn này tự phát và không được phép xây kiên cố, nhưng nó cũng đã tại vị ở đây được gần 5 năm, là điểm dừng chân lý tưởng của rất nhiều người đi xe trên tuyến đường từ thị trấn Lạc Dương đến thành phố Đạ Sa và ngược lại.

Món ăn dọn ra không có gì đặc biệt toàn là món dân dã mà thôi nhưng vô cùng hấp dẫn. Rau muống được xào vừa chính tới, vẫn còn giòn và xanh mướt. Cá diêu hồng chiên kèm sốt nấm đậm vị và xà lách xoong thơm cỏ mới. Món canh khổ qua không mềm không cứng, thịt ngọt ngay từ miếng đầu tiên. Đương nhiên cuối cùng là một dĩa cà pháo mắm tôm được xếp rất đẹp như những viên ngọc. Châu Đức Bá chính là thích nhất cái cảm giác thôn dã như thế này. Cái gì mà cao lương mĩ vị, cái gì mà bào ngư vi cá cũng không bằng những thứ xuất phát từ miền quê này.

Hai cô gái là ăn rất chậm, Châu Đức Bá cũng không vội, anh đi dạo 1 vòng vì rất ít có dịp được thả mình một chút giữa thiên nhiên. Anh đi theo bậc thang được làm bởi những tảng đá xếp không thẳng hàng. Đi được vài chục mét thì cây cối đã dày đặc lên trông thấy, Châu Đức Bá đi theo đường mòn thì đến một bờ suối nhỏ. Hai bên có rất nhiều chuối, những buồng chuối dài và xanh ngắt đầy ấn tượng. Đất đai chỗ này rất tốt vì phù sa lâu năm trong rừng bồi đắp biết bao nhiêu năm tháng, nên bà con nông dân hay có xu hướng lấn vào rừng để trồng trọt. Nạn phá rừng cũng từ những lợi ích trước mắt như vậy mà sinh ra, nếu không có sự quản lý tốt từ cơ quan nhà nước, dần dần diện tích rừng nguyên sinh sẽ bị thu hẹp. Thực tế thì 20 năm sau, khu này chỉ còn vài chục hec ta rừng mà thôi.

Đúng lúc này, Châu Đức Bá thấy được ánh sáng vàng kim lấp lánh từ phía dưới bùn của con suối. Ban đầu Châu Đức Bá còn tưởng là phản chiếu từ ánh mặt trời, vì bây giờ là ban trưa, anh nắng rất mạnh. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, Châu Đức Bá nhận ra, có vật phát ra anh sáng kỳ dị, có lẽ là một vật dẫn chăng?

Mặc kệ giày bị ướt, Châu Đức Bá vẫn lội xuống để lần mò, với thị lực cực mạnh, anh không quá khó khăn để lôi lên một hòn đá bằng cỡ nắm tay. Vận dụng sự tập trung, Châu Đức Bá nhìn rõ được sự lan tràn năng lượng hoàng kim của hòn đá.

Lúc này 2 cô gái cũng đi theo phía sau:

“Bá, ông làm gì mà lội xuống suối, ướt hết người rồi kìa!”. Lê Thảo Nguyên lên tiếng hỏi.

Châu Đức Bá cũng không giấu gì với 2 cô:

“Hòn đá này có thể là vật dẫn năng lượng, tui vô ý nhặt được.”

Lê Thảo Nguyên nghe vậy thì theo bản năng lùi lại một chút. Cô nghĩ mấy thứ tà đạo này nên tránh xa một chút thì hơn.

Châu Đức Bá thấy vậy thì buồn cười nói:

“Sợ cái gì, đây là năng lượng tốt, năng lượng hoàng kim, tương tự như việc tu luyện của tui, không phải là năng lượng nguyền rủa.”

Nguyễn Thị Tú Linh đưa tay nhỏ trắng muốt ra nói với Châu Đức Bá: “Đưa tui xem một chút!”

Sau khi xem xét, Nguyễn Thị Tú Linh cũng không thấy có gì lạ, cau mày hỏi tiếp:

“Ủa, có thấy gì hơn đá bình thường đâu ta?”

Châu Đức Bá cười vỗ vai Nguyễn Thị Tú Linh chọc ghẹo:

“Người không tốt sẽ không nhìn thấy!”

“…”

Châu Đức Bá ngay lập tức nhận một đạp, hắn bi thảm lọt thẳng xuống suối.

Bạn đang đọc Thẻ Bài Hoàng Kim: Trở Về 2002 sáng tác bởi ta789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ta789
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.