Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuất phát

Tiểu thuyết gốc · 1039 chữ

Chương 19

 

"Xuất phát"

 

Tiếng hô truyền đến dòng người tấp nập di chuyển, chuyến đi này có khả năng bọn họ không thể về, nhưng trên mặt của họ không hề có sự hoảng loạn lo sợ nào, mà phần lớn là kiên nghị cùng với bất khuất. 

 

Chiến Anh hô lớn:

 

"Chia ra"

 

Khi nghe mệnh lệnh các đơn vị nhanh chóng đi đến địa điểm được phân công, đội của Lạc Trần được phân cho khu 5 nơi có mức độ yêu thú tương đối nhiều. 

 

"Các anh em làm xong chuyến này là chúng ta được về nhà một thời gian rồi"

 

Dương Chấn Thiên hô to nhầm tâng tinh thần của mọi người. 

 

Chuyến này rất nguy hiểm là điều ai cũng biết, nhưng để dữ được bình tình từ đầu cho đến kết thúc rất ít, muốn làm được như vậy chỉ có hai loại người, một là những lão binh không còn gì để mất, hai là những người tự tinh vào thực lực của bản thân. 

 

Để mọi người quên đi sợ hãi chỉ có cách chuyển đi sự chú ý của họ, ai không mong muốn về nhà sau những chuyến đi xa, sống sót trên chiến trường lâu như vậy không lẽ trận cuối này lại không được. 

 

Lạc Trần hắn thuộc loại thứ nhất, hắn không phải lão binh, nhưng hắn đã không còn gì để mất, chấp niệm trèo chống hắn sống đến hôm nay là tìm tung tích của cha mình, thời gian qua lâu như vậy mọi thứ hắn đã xem rất nhạt. 

 

Hắn chỉ muốn tung hoành trên chiến trường cùng các anh em cho tới hết đời, chuyến đi này hắn chết cũng chả vấn đề gì, dù hắn có chết đi cũng không có ai khóc vì hắn, bi thương làm sao. 

 

Lạc Trần phân công mọi người chia ra tìm hiểu tình hình xung quanh, tìm kiếm dấu vết yêu thú để lại nhầm phục kích chúng. 

 

Hạng Nam tìm được vết tích của một đàn yêu thú, hắn ra hiệu mọi người tụ lại bàn kế sách :

 

"Binh trưởng việc này xử lý thế nào"

 

"Không gấp tiếp tục quan sát đã"

 

Nghe chỉ thị mọi người tản ra tiếp tục tìm kiếm, bọn hắn đang chờ thời cơ, thời cơ tóm gọn một mẻ mà không kinh động đến những bầy khác. 

 

Lạc Trần khi thấy thời cơ gần tới ra hiệu mọi người thả ngựa, tìm nơi ẩn núp chờ con mồi, giờ phút này bọn họ thuần túy là những người đi săn. 

 

"sột xoạc"

 

"Tới"

 

Âm thanh vừa dứt một đàn sói từ chổ tối đi ra khoảng hai mươi con, nếu một đối một thì bọn họ còn dư lại năm người. 

 

Rừng là nơi không thích hợp đội ngũ nhiều người hành động nên trước khi xuất phát Lạc Trần đã chia ra thành nhiều đội nhỏ. 

 

"Năm người lược trận còn lại cùng lúc xông lên giải quyết nhanh gọn "

 

Lạc Trần truyền âm cho các thành viên khác nhiệm vụ từng người. 

 

Khi bá hiệu truyền đến bọn họ đồng loạt động thủ, trong đó năm người tách đội chia ra năm hướng khác nhau giữ một khoảng cách, khi có cá lọt lưới thì tiêu diệt, hai mươi người con lại nhanh chóng đến gần con mồi, dự định dùng lôi đình một kích để giải quyết nhanh chóng. 

 

"graooo"

 

Khi phát hiên có kẻ áp sát bầy yêu hoảng loạn, do là một bầy sơn dương tinh nên sức chiến đấu không cao, bọn chúng dự đi chia ra các phía để đào mệnh. 

 

"Phốc Phốc"

 

Hàng quan lóe lên từng lưỡi đao sắt nhọn liên tục xẹt qua vô tình cướp đi mạng sống của bầy yêu, Từng cái đầu liên tục lìa khỏi cổ, thấy cảnh này bầy yêu càng thêm hoảng sợ, hai con khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng vây vẫn xui xẻo bị năm người lượt trận giết. 

 

"haha, không ngờ lần đầu hợp tác lại thành công đến vậy"

 

"Tất cả là nhờ binh trưởng chỉ huy a"

 

Lạc Trần khiêm tốn nói:

 

"Là do mọi người đủ mạnh mới thành công như vậy"

 

"Mọi người nghĩ tại chỗ, một tiếng sau tiếp tục lên đường"

 

"Được"

 

........ 

 

Chiến Anh nhàn nhã đi phía trước hỏi:

 

"Tình hình thế nào rồi"

 

"Mọi thứ vẫn tiến hành theo kế hoạch"

 

Hai tiếng đồng hồ các đội sẽ truyền tình hình bản thân qua lại, rồi truyền đến tay Chiến Anh, nhóm bào mà quá hai tiếng chưa báo tình hình thì chắc chắn có vấn đề. 

 

Chiến Anh gật đầu tỏ vẻ không sao cả, mới xuất phát hai tiếng mà xảy ra chuyện thì vấn đề liền lớn. 

 

Hắn phân phó một vài mệnh lệnh rồi chạy gấp về phía trước, vẻ mặt hắn nghiêm túc hơn rất nhiều ánh mắt ẩn chứa sát khí, nhìn là muốn đi làm quyệt quan trọng nên tên phụ trách không nói gì nhiều tiếp tục làm nhiệm vụ của bản thân. 

 

........ 

 

"Tiếp tục đi sâu vào nữa không vấn đề gì chứ"

 

"Có lẽ là không đi"

 

"Binh trưởng, ngươi có thể đáng tinh hơn một chút không"

 

"Các ngươi còn trách ta, ta đã bão là không biết xem bản đồ rồi"

 

Lạc đường. 

 

Nhóm của Lạc Trần hiện đang trong tình cảnh này, tất cả mọi việc đều bất nguồn từ việc không biết xem bản đồ của Lạc Trần. 

 

Việc này cũng không thể hoàn toàn trách hắn, vì mấy ngày trước hắn còn là một đầu bếp đây. 

 

Nói ra thì có vẻ mất mặt Lạc Trần là binh trưởng đầu tiên từ lúc quân doanh thành lập đến nay dẫn đồng đội đi lạc trong lúc làm nhiệm vụ. 

 

Thấy Lạc Trần lâm vào tình thế khó sử Hạng Nam quyết định xung phong nhận việc:

 

"Hai là để tôi phụ trách bản đồ đi"

 

Đừng nhìn hắn thô kệch như vậy mà xem thường, đầu óc hắn rất nhạy bén chỉ vì thân hình khổng lồ đó nên mọi người mới lầm tưởng hắn là một kẻ khờ.

Bạn đang đọc Thiên biến sáng tác bởi cửuđươnggia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cửuđươnggia
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.