Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2009 chữ

chương

Ngày thứ hai sau khi bị bán Lạc Trần cùng với những tên nọ lệ mới bị bắt đeo vào vòng nô lệ nói là nếu phảng kháng thì chết ngay tức khắc có mấy người không tinh nên đêm đó lên kế hoạch trốn thoát khi đi được nữa đường thì cái còng trên cổ bọn họ nổ tung và chết hết nên mọi người sung quanh từ bỏ ý định trốn và an phận lại, khi Trời vừa mới sáng thì Lạc Trần với đám nô lệ còn lại kêu dậy và tập hợp ở ngoài sân khi người đến đông đủ tên buôn nô lệ mới nói:

"Nhiệm vụ của các người hôm nay là khai quặng , sau khi ăn cơm song thì lập tức đi làm ngay"

nói sống tên buôn nô lệ đi vào tiếp tục cuộc sống khoái hoạt của mình chỉ đệ lại những tên thuộc hạ thúc dục lũ nô lệ đi làm trong giờ ăn có nô lệ đã không chịu được khẩu phần ăn đã nổi giận quát

"Thức ăn này có còn là của người ăn sau , vừa tanh hôi lại còn khó nuốt, vậy sức đâu mà bọn ta làm"

Tên lính cây thấy vậy cười lạnh

"Nếu không thính ngươi có thể không ăn a, không ai ép ngươi phải ăn"

nghê vậy người đàn ông vừa đứng lên phản bát im lặng và ngồi xuống tiếp tục ăn vì hắn muốn sống hắn phải ăn, khi mọi người mới ăn được một nữa thì tên lính bảo ngừng và sai đi khai thác quặng mỏ có mấy người duy truyển chậm một trúc thì bị dùng roi da quất, để lấy dấu hằng rất sâu khi đến nơi lấy quặng thì lũ nô lệ đờ người ra vì ở đó tối tăm và bốc mùi hôi, thấy lũ nô lệ đờ người ra thì tên canh gác lấy roi quất và thúc giục đi .

tên canh gác lấy ra một đóng cuốc đưa cho họ kêu phân phát mõi người một cây chia ra mà đào, mỗi người được một cây cuốc và một cái sọt đựng đá, khi nào đàu đây thì khieenv sọt đá đó lại cho một tên mập lùn mà bọn lính gác hai gọi là giám định sư, chong quá trình khiêng đá chẳng may ai mà làm gớt sọt đá thì người đó bị đánh tới tấp còn bọn lính thì thảnh thơi đứng coi rồi cười.

Một tháng trôi qua , trong tháng vừa rồi Lạc Trần bị đánh hết thảy mười một lần, điều này làm rất nhiều người chú ý vì hắn nhỏ tuổi nhất tưởng chừng như sức yếu nhất lại là người bị đánh ít nhất tên giám bảo sư sem trọng hắn vài lần, trong quá trình đào đá thì Lạc Trần có nghe bọn lính canh nói về điều chẳng lành, nên hắn đào rất cẩn thận sau hai tháng đào thì bọn họ đào ngay một cái sơn động , sơn động phát ra khí tức âm mang đến cho con người cảm giác lạnh thấu sương bọn nô lệ và Lạc Trần bị sai vào điều tra, nói điều tra cho đẹp vậy thôi chứ nói thẳng ra là làm pháo hôi , tìm nữa ngày trời cuối cùng cũng có manh mối, giữa trưa mọi người tập trung trước một cánh cữa đá khi đẩy cửa ra thì một mảng sáng đập vào mắt bọn họ khi mở mắt ra thì mọi người thấy mình đang ở trong cung điện trong có vẻ cổ lão đặc biệt là cái còng trên cổ của bọn họ tự động rơi ra tất cả mọi người tung hô và đi về phía trước khi họ bước vào hành lang thì trước mặt là vàng bạc châu báu có cả những thanh kiếm vô cùng sắc bén và cả mỹ nữa trước mắt, đương nhiên Lạc Trần cũng thấy cảnh này càng đi hắn càng nhíu mày vì thấy không thích hợp mà đi vào càng sâu thì số lượng người càng ít, có người nữa đường bổng nhiên mất tích có người thì đi một lúc thì đổi hướng đi, đến cuối hành lang thì chỉ còn lại mình hắn cùng với 3 người khác, bọn họ cũng có cảm giác như Lạc Trần thấy hành lang đó rất cổ quái nên cứ đi thẳng mà không đổi hướng, khi vào đại điện thì bốn người có cảm giác như vừa tỉnh mộng thấy cái vòng nô lệ vẫn còn nhất thời một cổ hơi lạnh toát ra toàn thân bốn người đồng thời quây đầu lại thì thấy khắp hành lang toàn máu có rất nhiều cái thi thể không đầu, đó là thi thể của những người bàn cách tẩu thoát có người thì bị hung thú quấn chặt còn có người thì đang bị ăn thịt, hơi lạnh toát ra toàn thân bổng nhiên một tiếng cười trong đại điện truyền ra:

"Hahaha... Kích thích a, đồng hành cùng các ngươi có hơn trăm tên giờ đây chỉ còn bốn các người có cảm tưởng gì a"

Càng nói tiếng cười càng lớn , Lạc Trần giật mình khi quay đầu lại thì thấy một con cáo toàn thân trắng như tuyết có chín đuôi đang nằm dài trong đại điện , con cáo cao gần trăm trượng đang dùng cặp mắt đỏ như máu của nó nhìn về phía họ, một lúc lâu sau nó mới mở miệng

"ta ngủ sai có lâu vậy ý chí con người ngày càng kém cỏi a, một thử thách cỏn con như vậy mà lại loại được ngần ấy người. "

một người trung niên tên Lý Sơn xen miệng

"Bọn chúng chết là đáng chỉ với ngần ấy mà đả bị mê hoặc rồi"

hai người còn lại nhau nhau ủng hộ chỉ có Lạc Trần là đứng im lát sau hắn mới nói:

"Ngươi ở đây thiết lập thử thách không chỉ cho vui a"

Bạch Hồ lườm hắn

"Ta thiết lập thử thách dể như vậy là để cho càng nhiều người qua, rồi xem bọn ngươi đánh giết lẫn nhau giành giật truyền thừa a"

"nói thật với các ngươi ta mở ra cái mật đạo này là để lại truyền thừa cho người có duyên, nhưng không ngờ là phải lâu như vậy mới thức tỉnh haizzz"

sau khi nghe Bạch hồ nói bốn người ngay lập tức kéo dài khoảng cách cảnh giác nhìn nhau đặc biệt là Lý Sơn nghiêm túc nhìn về phía lạc trần trận địa sẵn sàng đón quân địch, hắn nhìn ra Lạc trần cũng như hắn đều là người tu hành cảnh giới ngang nhau , và Lạc Trần cũng vậy hắn cẩn thận đánh giá ba người kia âm thầm vận dụng chân khí định nhất kích tấc xác hắn và Lý sơn liếc nhau ngầm hiểu ý chia ra đánh về phía hai tên phàm nhân kia một lúc sau hai tên phàm nhân bị giết đương trường chỉ còn Lạc trần và Lý sơn , trong quá trình đánh giết tên phàm nhân kia cả hai đều âm thầm chú ý đối phương thấy cảnh giới ngang nhau nên cả hai không liều lĩnh đánh giết mà là thận trọng đánh giá.

do không có nhiều nắm chắc nên Lạc Trần đưa ra đề nghị

"Lão ca ngươi nhường cho ta cơ duyên thế nào ngày sau tất có thâm tạ"

Lý Sơn lắc đầu cười nói

"Chi bằng lão đệ nhường ta thế nào ngày sau tất có thâm tạ"

nói như vậy nhưng trong mắt Lý Sơn toát ra vẽ khinh thường thầm nghĩ trong lòng

"Ngươi còn trẻ như vậy mà khẩu vị rất lớn a"

sau hồi lâu Lạc Trần nhìn về phía bạch hồ

"Mỗi người một nữa không được sao"

Bạch hồ giận dữ nhìn hắn

"không"

Lạc Trần Bắc đắc dĩ thở dài nhìn về phía Lý Sơn

"Lão ca đánh tới là ngừng thế nào"

Lý sơn

"Được"

thấy cảnh này bạch hồ không biết nói gì cho phải, hắn vẫn dử im lặng nhìn xem

Lạc Trần thận trọng nhìn về phía lý sơn vận dụng chân khí bọc quanh cơ thể rồi nhân lúc đối phương lộ ra sơ hở hắn phong nhanh về phí trước lấy tay thay đao chém ngang lý sơn lùi lại nhẹ nhõm né được hắn ngưng tụ không khí xung quanh lại thành một cây kiếm đây về phía trước lậc trần né sang trái nhưng vẫn bị xẹt trúng tay phải làm trải máu khá nhiều Lạc Trần nhanh tróng lui lại và thở dốc, thấy vậy lý sơn nhanh chóng lao tới dơ kiếm lên cao định bổ hắn ra làm đôi , hắn nhanh tróng điều động chân khí trong cơ thể tạo ra một cây lôi đao và chém ngang , vừa chém hắn vừa né sang bên nên chỉ bị tróc lớp da còn Lý sơn thì bị chém ngang hong ngã xuống bên cạnh chết không nhắm mắt, sau khi giết song lý sơn hắn bgooif suống đất thở dốc thấy cảnh này Bạch hồ thỏa mảng gật đầu

"Tốt a, đã ngươi chiến thắng thì truyền thừa về ngươi "

nói song nó bém một cái lọ và một quyển chục về phía lạc trần, tóm lấy quyển trục và cái lọ ngay lập tức hắn cảm nhận được cảm giác lạnh thấu xương khỉ mở nắp lọ ra hắn thấy một giọt máu nằm dưới đái lọ hắn nghi ngờ nhìn về phía bạch hồ

"chỉ một giọt"

Bạch hồ gật đầu gồi sau đó nói

"mau mở quyển trục ra đi "

Lạc Trần nghe vậy làm theo mở quyển trục ra hắn thấy hai chữ "Mộng Huyễn", Bạch hồ ngạo nghễ nói

"môn bổ trợ này có thể hổ trợ ngươi tìm hiều về huyễn thuật"

Lạc Trần nghe vậy ghật đầu sao đó nhìn về phía Bạch hồ

"Ngươi có cách nào giúp ta thoát ra khỏi cái cảnh này không"

Bạch hồ

"có, chỉ cần ngươi hấp thụ giọt huyết đó là được"

Lạc Trần nghi ngờ nhìn nó

"Đơn giản như vậy"

tuy nói vậy nhưng hắn vẫn làm theo lấy giọt máu đó ra và hấp thu khi nuốt vào thì hắn cảm thấy toàn thân lạnh buốt làng da nổi lên một tần băng sương, sau đó toàn thân hắn bị băng thì cái vòng cũng nứt ra nhưng hăn skhoong kiệp vui mừng thì thì cả cơ thể cảm thấy khó chiệu bốn phách kia nổi lên làm cho hắn đau đớn không siết do có băng hệ võ mạch nên dảm được phần nào thấy sắp không ổn hăn snhanh chóng vận truyển "Cửu Biến" bắt trước theo hình ảnh Bạch hồ móng hắn bắt đầu dài ra và truyển sang màu trắng cơ bắp hắn nhanh trong dảng nở trẳng mấy tróc từ một đứa trẻ mười tuổi có ngoại hình của thiếu niên mười lắm tuổi chín cái đuôi cáo mọt ra ở ngay đốt sống cùng quá trình này làm cho hắn cảm thấy phi thường khó chịu mi tâm mọc ra con mắt thứ ba nhưng khép lại lúc này hắn diệu đi phần nào trong quá trình này tu vi của hắn đang tăng lên nhứt cử sông qua tụ khí cảnh tầng ba và nhanh tróng vững chắc căn cơ toàn bộ quá trình Bạch hồ nhìn ở trong mắt nhưng không nói gì, đợi một lúc lâu Lạc Trần mới phá băng ra nhìn về phía nó

"Đa tạ"

Bạch hồ nhìn hắn rồi ngạo nghễ nói

"Tiện tay mà thôi, bây giờ ngươi có thể đi rồi"

nói xong cơ thể nó mờ đi không ít Lạc Trần thấy làm kì nhưng không tiện hỏi nhiều thế là quây người rời đi

Bạn đang đọc Thiên biến sáng tác bởi cửuđươnggia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cửuđươnggia
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.