Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quán Quân

Tiểu thuyết gốc · 1396 chữ

Ba ngày sau, Vương Trung ngồi dậy, bước ra động phủ. Hắn đi đến quảng trường chủ Phong, hôm nay sẽ quyết định ai sẽ trở thành quán quân thi đấu kỳ này.

Hôm nay là trịnh trọng, hiện tại hắn và Lưu Băng mỗi người trong số năm người điều đã có hai trận thắng. Nếu một trong hai người chiến thắng sẽ đoạt được vị trí đệ nhất cuộc thi này.

Vương Trung cảm giác hồi hộp, cứ như cuộc thi thể thao diễn ra lúc trước ở Trái Đất, thắng thì trở thành quán quân vô địch, thua thì chỉ đứng ở hàng thứ hai.

Trong một cuộc tranh đấu, không ai mà không muốn mình trở thành số một, hắn cũng như vậy.

Hôm nay, đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn của bảy Phong đến sớm hơn mọi ngày, vì quảng trường đông nghịch. Nếu không tìm được chỗ tốt, rất khó có thể nhìn thấy được cận cảnh cuộc chiến.

"Ca ca, hắn chính là tên tiểu tử Lục Vân đó!" Phó Ngôn do có một trận thua dưới tay Lâm Tiêu, nên không thể tranh ngôi vị đầu bảng đang đứng kế một vị nam tử trẻ tuổi độ khoảng 19-20 tuổi.

Người thanh niên đó không ai khác, chính là Phó Chính, ca ca ruột của Phó Ngôn, tu vi Khí Hoàng sơ kỳ.

Là một trong những đệ tử thân truyền của Thiên Kiếm Phong, cũng là chất tử lớn nhất của Tam trưởng lão Phó Hoằng trong Trưởng Lão Hội.

Phó Chính nhìn qua hướng các đệ tử Linh Vũ Phong đang đứng, thấy một tiểu thiếu niên khoảng 13-14 tuổi đang đứng giữa các đám người trò chuyện, quay lại nhìn Phó Ngôn hỏi:

"Ngươi từng tuổi nào, lại đi so đo với một đứa trẻ! Hay là nhận được ít lợi ích gì rồi?"

"Ca ca, ta nào đi so đo với tiểu tử đó, chỉ là vị trí hắn phải là của ta mới đúng!" Phó Ngôn khép nép, giật mình khi nghe Phó Chính nói đến điểm đen của hắn, chả lẽ ca ca hắn biết chuyện gì rồi.

Phó Chính không thèm nhìn vị đệ đệ này, hắn hiểu tên đệ đệ này là đố kỵ người ta giỏi hơn mình, do thân phận chất tử của trưởng lao trong tông mà mắt cao hơn đầu nói:

"Tài không bằng người thì không cần nói thêm! Dù cho ngươi lên đài một lần nữa, ngươi có thể thắng được Lâm Tiêu và Lưu Băng sao!"

"Cái này..!" Phó Ngôn há hốc mồm, không biết phải nói gì thêm. Đúng là như vậy, dù hắn đánh không lại hai người kia. Nhưng hắn là không cam lòng thua một tiểu tử.

Trận đấu hôm nay, tranh ngôi vị đệ nhất tông môn của kỳ này. Hai đệ tử thắng hai trận vòng trước, Lục Vân chiến Lưu Băng.

Ồn ào! Tiếng hoan hô cổ vũ, ngập tràn cả quảng trường ai cũng biết, dù hai người này ai thắng, ai thua. Sau này, ở trong tông môn điều sẽ trở nên nổi tiếng.

Vương Trung bước lên đài, chấp tay về phía cao tầng và chấp sự, sau đó nhìn về phía hướng Lưu Băng nói:

"Lục Vân, Linh Vũ Phong tham kiến Lưu Sư tỷ!"

"Ngươi đã là đệ tử thân truyền của Linh Vũ Phong, đừng gọi mất hết bối phận như vậy!" Lưu Băng lạnh như băng, không cho là đúng nói:

Vương Trung chỉ biết cười trừ, chấp tay đứng đợi hiệu lệnh!

Không quá lâu, chấp sự hô lên hai chữ bắt đầu! Lưu Băng chủ động công kích, dùng linh bảo vải lụa đánh về phía đối phương.

'Băng Phong Vạn Lý!'

Vương Trung cũng không chậm, bảo kiếm bay ra khỏi, xoay người nắm chặt bảo kiếm đang rơi xuống chém ra!

'Hoành Tảo Thiên Quân!'

Họ áp sát nhau, hai pháp bảo va chạm liên tục, đánh hơn trăm hiệp, không phân thắng, bại.

Mỗi người lại lui về phía góc đài, Lưu Băng nhìn đối phương nói:

"Ra tay đi, cho ta thấy chiêu thức mà hôm đó ngươi đánh bại Lâm Tiêu đi!"

Nói xong, nàng vận dụng pháp bảo vải lụa xoay quanh mình, truyền lực lượng hàn khí vào pháp bảo bắn thẳng về phía Vương Trung.

'Băng Vũ Càn Khôn!'

Khi trước, trận chiến của Vương Trung và Lâm Tiêu nàng cũng nhìn thấy. Chiêu kiếm kèm theo Ngũ hành thuộc tính mà Vương Trung sử dụng làm nàng run động không thôi.

Đáng lý, nàng sẽ đầu hàng bỏ cuộc, nhưng sự hấp dẫn của vị trí đệ nhất quá lớn, nên quyết định chiến một phen.

Nhìn thấy, Lưu Băng sử dụng tuyệt chiêu, Vương Trung cũng yếu thế dùng chiêu thức ngày hôm đó, muốn đánh nhanh, thắng nhanh.

'Lạc Hoa Lưu Thủy!'

Chiêu thức hai bên va chạm nhau, nhưng điều kỳ lạ ở đây là không có linh lực năm màu như lần trước!

Tại sao?

Vương Trung ngẩn người, ta dùng hết mười phần lực lượng, cùng một chiêu thức giống lúc đó, nhưng sao linh lực lại không chuyển hoá ngũ sắc.

Hắn đâu biết, linh lực hoá ngũ sắc hắn lúc đó chỉ là sự báo hiệu có khả năng tấn thăng Khí Tông Cảnh. Chứ không phải hắn hoàn toàn nắm giữ nguồn sức mạnh Ngũ hành thuộc tính.

Hai người ra chiêu, rồi lại đứng về phía góc đài để xem kết quả. Khi thấy không có lực lượng Ngũ hành xuất hiện, không chỉ Vương Trung ngây người mà các đệ tử quan chiến cũng ngây người!

Sao lại như vậy! Không phải Lục Vân sư đệ, lần trước đánh ra linh lực Ngũ hành thuộc tính sao?

Chỉ có chấp sự và các cao tầng thì biết, loại lực lượng thuộc tính này phải là Khí Tông Cảnh nhiều năm, chuyển hoá linh lực trong đan điền trở thành thuộc tính Ngũ hành, mới có thể sử dụng.

Lưu Băng như nhìn ra được điều gì, tấn công tới tấp. Hai người giao chiến gần nửa canh giờ vẫn không phân thắng bại!

Cơ thể Vương Trung thì nhiều nơi đóng băng, hắn phải vận dụng linh lực để hoá giải nhưng cũng tổn thương nghiêm trọng. Còn Lưu Băng, thì toàn thân nhiều vết kiếm, máu chảy ướt cả y phục.

Hai người bị thương nghiêm trọng, nhưng linh lực vẫn phát ra công kích đối phương, những vết sắc vụn và vải lụa rơi ra bay tứ tung trong kết giới.

Đột nhiên, cả hai đều phát chưởng về phía ngực đối phương, rồi cùng nhau bay rơi xuống mặt đất lôi đài.

Lưu Băng phun một ngụm máu, gán gượng đứng dậy nhưng do linh lực cạn kiệt, vết thương toét ra do bị nhiều kiếm đánh vài lần vào cùng một vị trí.

Vương Trung không tốt hơn nàng là bao, bị hàn khí xâm nhập lục phủ ngũ tạng, lạnh buốt cả thân thể.

Nếu không phải là do cơ thể của hắn được đúc và rèn luyện lại từ 'Càn Khôn Kim Khuôn' và Thánh Hoả của Thánh Linh thì giờ này đã ngất đi, vẫn lạc từ lâu rồi.

Vương Trung từ từ bò dậy, quần áo rác rưới, tóc tai loạn xạ. Nhưng khi hắn nghĩ, bản thân phải trở nên cường đại mới có thể tìm được đường về nhà.

Nên hắn gắng gượng, nắm lấy bảo kiếm đã gãy một phần ba từ từ lê bước hướng về phía Lưu Băng vẫn còn đang cố gắng ngồi dậy. Chỉ kiếm về phía Lưu Băng hắn hỏi:

"Tỷ đầu hàng! Hay không?"

Nghe được câu hỏi của hắn, nàng phun một ngụm máu mắt nhìn hắn tuy chiến ý vẫn còn nhưng nàng biết linh lực cơ thể đã cạn kiệt đừng nói là Vương Trung, dù đứa trẻ ba tuổi cũng có thể một kiếm giết nàng.

Tuy không cam lòng, nhưng dù sao cũng không còn cách nào khác, nàng nhắm lại mắt mình xoay đầu về hướng khác, nhỏ giọng nói:

"Ta thua!"

Nghe xong hai chữ này, bảo kiếm trong tay Vương Trung rơi xuống, ngã người về phía sau ngất đi!

Bạn đang đọc Thiên Nghịch Thời Không sáng tác bởi vuongtrung159
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vuongtrung159
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.