Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rượt Đuổi

Tiểu thuyết gốc · 1429 chữ

Ba ngày sau, sau khi củng cố tu vi một phen, Vương Trung lên đường đến Nhiệm Vụ Các để lãnh 150 điểm cống hiến môn phái.

Trên đường đi, gặp rất nhiều đệ tử nội, ngoại môn khi thấy hắn đều cúi đầu kính chào. Dù sao, hắn cũng là quán quân trong cuộc thi nội môn, còn là đệ tử chân truyền của một Phong tương lai không thể đánh giá thấp được.

Đột nhiên, phía sau hắn có một tiểu tử độ chừng 13-14 tuổi bằng với thân thể hắn hiện nay, mặc bộ y phục trong tông chạy ngang qua. Hắn cũng không thấy điều gì là không đúng!

Nhưng đột nhiên, một tiếng kêu to ở phía sau, làm hắn phải xoay người lại. Một tiểu cô nương khoảng 11-12 tuổi đang cầm một tấm bảng lớn, vừa khóc, vừa hô to:

"Tên khốn kiếp, trả mạng tiểu oa oa cho ta!"

Cứ nghĩ, tiểu cô nương này là đang rượt đuổi người đã chạy ở trước đó. Nhưng khi cô nương này chạy lại đến chỗ hắn, không nói, không rằng dùng tấm bảng gõ vào đầu hắn!

Choáng váng! Vương Trung không hiểu chuyện gì, tại sao lại đánh ta?

Không hiểu tại sao bị đánh, Vương Trung ôm đầu còn đau, mở miệng hỏi:

"Vị cô nương này, ta và ngươi không thù, không oán sao lại đánh ta!"

Tiểu cô nương vừa khóc, vừa nói:

"Tên tiểu tử khốn kiếp nhà ngươi, tiểu Oa Oa từ nhỏ là phụ thân cho ta làm bạn! Ngươi lại ở phía sau Linh Dược Phong nấu nó lên! Ngươi chết đi cho ta!"

Nói rồi, nàng lại giơ lên tấm bảng lớn, tấn công về phía đầu của hắn. Vương Trung nhảy ra xa để né, sau đó nói:

"Ngươi đã hiểu lầm! Người mà ngươi nói, ta thấy hắn chạy về phía trước, không phải ta a!"

Cô nàng dường như không nghe lời hắn nói, cứ vung cao tấm bảng tấn công về phía hắn!

Thấy nàng thiếu lý lẽ như vậy, không nghe giải thích Vương Trung co chân lên, chạy. Nhưng nàng cũng không buông tha, mà đuổi theo, vừa chạy vừa quát:

"Tiểu Oa Oa của ta có thù gì với ngươi, sao ngươi lại ăn nó! Ngươi không bằng súc sinh!"

Vương Trung vừa ôm đầu, vừa chạy nói lớn về phía sau:

"Nha đầu đừng quá đáng, tiểu Oa Oa của ngươi là gì ta còn không biết, sao lại gán tội này lên đầu ta!"

Tiểu cô nương dường như nghe lời hắn nói, chân lại càng nhanh hơn đuổi theo khóc to:

"Cha ta để ta chăm sóc Oa Oa, ngươi lại ăn nó, nó dù sao cũng chỉ là một con chó nhỏ! Ngươi thật xấu xa!"

Nói rồi, nàng khóc thét lên, tay cầm bảng lớn, chạy đuổi không rời Vương Trung.

Hai người một người ôm đầu chạy, một người cầm tấm bảng rượt đánh. Tất cả đệ tử gặp đó điều tránh ra một đường!

Khi đến dưới chân núi Thủy Liên Phong, một nhóm nữ đệ tử đang ngồi đả toạ, hấp thu thiên địa linh khí nhìn thấy Vương Trung, một trong số đệ tử chủ trì tu luyện hô lên:

"Lục sư đệ kìa, sao hắn lại chạy nhanh như vậy!"

Thấy được có cứu tinh, Vương Trung người chưa chạy tới, tiếng đã tới hô lên:

"Các vị sư tỷ cứu mạng, có một gia đầu điên muốn giết ta!"

Các nữ đệ tử của Thủy Liên Phong che miệng phì cười! Nói đùa gì chứ, ngươi là đệ nhất đệ tử nội môn còn có người, có thể đánh thắng ngươi!

Cũng có người suy nghĩ, cũng không đúng, nếu rượt đánh hắn là một đệ tử chân truyền Khí Tông Cảnh trở lên thì sao!

Nhưng khi bọn họ nhìn lại thấy một tiểu cô nương tay cầm một tấm bảng hiệu lớn, vừa đuổi phía sau, vừa khóc.

"Ta biết ngay, sư tôn nói đúng đàn ông không có một cái tốt! Tên tiểu tử này còn nhỏ, mà lại trêu hoa, ghẹo nguyệt phụ lòng vị tiểu muội kia nên mới bị rượt đánh!" Một vị nữ đệ tử y phục nội môn lườm Vương Trung, nói với các tỷ muội Thủy Liên Phong:

Vương Trung vừa chạy, vừa tìm phương hướng trốn thoát, khi nhìn về vị trí chủ Phong hắn không suy nghĩ nhiều mà chạy về hướng đó.

Tiểu cô nương thấy hắn chạy về hướng chủ Phong, nàng không khóc nữa mà lau nước mắt, cười một cách bí hiểm!

Khi chạy đến chân núi, hai đệ tử canh gác chặn hắn lại. Nhưng nhìn về phía sau hắn, thì bọn họ lại cho qua. Hắn cũng không chần chờ, vừa chạy vừa nghĩ:

"Hai vị sư huynh, thật là người tốt a!"

Phía sau, khi tiểu cô nương chạy ngang qua hai vị đệ tử một trong số cười lên tiếng:

"Tiểu Hoa, mới đi chơi về sau! Chạy chậm thôi, nếu bị thương sẽ bị Tông chủ trách tội!"

Nàng chả quan tâm tới lời nói của họ, tiếp tục đuổi theo Vương Trung. Khi đến đỉnh núi, Vương Trung ngưng lại, hét to:

"Tông chủ đại nhân, cứu mạng a!"

Trong nghị sự đường, các vị Phong chủ đang báo cáo tình hình những ngoài qua cho Phụng Hoài Nhân, nghe hét tất cả điều nhìn ra cửa chính.

Phụng Hoài Nhân khoát tay, cửa chính mở ra, Vương Trung nhanh chân bước vào chấp tay, cúi đầu nói:

"Tham kiến Tông chủ, sư tôn và các vị Phong chủ!"

"Là tiểu tử ngươi! Có chuyện gì!" Thấy hắn mồ hôi nhễ nhãi, hơi thở hỗn loạn Phụng Hoài Nhân hỏi:

Vương Trung chấp tay, ngẩng đầu nhìn hắn nói:

"Bẩm tông chủ, có một nha đầu tiên cầm tấm bảng to, truy sát ta!"

Các vị Phong ngẩn người, ngươi tu vi Đại Khí Sư Cảnh lại còn là đệ nhất nội môn hiện nay. Nha đầu nhà nào, mà bản lĩnh như vậy!

Đột nhiên, tiểu cô nương xông vào, nhìn về hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, quát:

"Tiểu tử khốn kiếp nhà ngươi, trả mạng tiểu Oa Oa cho ta!"

Nói xong, nàng cầm tấm bảng xông đến tấn công hắn!

Hỗn láo!

Phụng Hoài Nhân thả ra uy áp chấn bay nàng, Giang Ngọc Kỳ dùng lực hút nàng về phía mình!

"Cha, tên ác tặc này đã giết Tiểu Oa Oa!" Tiểu cô nương nhìn Phụng Hoài Nhân khóc to, uất ức nói ra. Sau đó, vùi đầu vào ngực Giang Ngọc Kỳ:

Phụng Hoài Nhân trừng mắt với nàng, sau đó nhìn về phía Vương Trung hỏi:

"Chuyện này là sao?"

Vương Trung không ngờ, tiểu cô nương này lại là thiên kim của Tông chủ. Nên đem sự việc xảy ra nói hết tất cả, không dám dậm mắm, thêm muối.

"Thì ra vậy! Chuyện này, chắc chắn là có hiểu lầm! Tất cả, bỏ qua đi!" Phụng Hoài Nhân gật đầu, nói:

Tiểu cô nương khóc to, chạy đến nhào vào lòng cha nàng, nất cụt nói:

"Cha à! Tiểu Oa Oa bị người ta ăn mất rồi!"

Phụng Hoài Nhân sờ sờ đầu nàng, cưng chiều nói:

"Hoa nhi, đừng khóc nữa! Cha sẽ tìm một cho con, một linh thú khác!"

Nàng nghe hắn nói xong, khóc càng lớn hơn ôm chặt, nói:

"Con không cần, con muốn tiểu Oa Oa! Con muốn tiểu Oa Oa!"

Phụng Hoài Nhân cảm thấy phiền muộn, nha đầu này đúng là bị hắn cưng chiều quá rồi.

"Hoa nhi, ngoan! Để Giang a di tìm cho con một linh thú làm vật cưỡi có được không?" Giang Ngọc Kỳ yêu chiều, nhìn tiểu cô nương nói:

Tiểu cô nương nghe được lời này thì ngưng khóc, lau nước mắt nhìn Giang Ngọc Kỳ hỏi:

"Giang a di nói thật không, người không được lừa Hoa Hoa nha!"

Giang Ngọc Kỳ cười duyên, nhìn nàng nháy mắt nói:

"Được ta sẽ bắt cho con một con yêu Hổ cấp Khí Sư Cảnh! Hoa nhi nhà ta mà cưỡi, cả Thiên Nguyên Tông này sẽ ghé mắt mà nhìn!"

Các Phong chủ điều che miệng cười trộm, ngay cả Vương Trung cũng nén cười. Tiểu cô nương Hoa nhi thì mắt sáng rực, suy nghĩ tới diễn cảnh cưỡi yêu Hổ như lời Giang a di nàng nói.

Bạn đang đọc Thiên Nghịch Thời Không sáng tác bởi vuongtrung159
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vuongtrung159
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.