Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một cảm giác rất quen thuộc

Phiên bản Dịch · 1595 chữ

Chấp pháp trưởng lão cẩn thận nhớ kỹ hình dạng của Lý Văn Cường rồi nhàn nhạt nói:

"Tất cả các đệ tử tham dự ẩu đều bị phạt ba mươi trượng và tự gánh vác lấy thuốc men!"

Nói xong hắn liền xoay người rời đi.

Lý Văn Cường gấp đến chửi thầm:

‘Cái này mẹ nó sao được a?!!’

‘Ta mới là người bị hại mà!’

‘Rõ ràng là đám người chấp pháp các ngươi đang muốn đánh ra Thái Cực quyền a!’ ‘Chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, rồi chuyện nhỏ coi như không có đúng không?’

‘Như vậy sao được chứ?’

‘Lão tử là kẻ chiếm lý một phương a! Ta mới là người bị đánh nha! Ngươi nhìn ta mặc dù không có tổn thương gì, nhưng quần áo của ta đều đã bị cào nát hết rồi! Tại sao ngươi có thể xử lý thành chuyện lớn hóa nhỏ như vậy được chứ?’

Lý Văn Cường liền vội vàng đứng lên nói:

"Tiền bối! Ta còn nghe thấy một cái truyền ngôn nói rằng Thạch nhân ba con mắt đã khuấy động thiên hạ phản loạn trong Tử Vân rồi. Sự tình lần này là nhỏ, nhưng nếu lấy chút ý đó để dòm mặt thì đã có thể thấy được Cửu Lý người này có dã tâm bừng bừng. Đương nhiên ta không phải tự dưng hoài nghi. Nếu các ngươi không tin thì hãy đi hỏi tất cả mọi người ở đây a! Có phải bọn họ đều đã nghe thấy được Trương Vân Long đã nói rằng, liền coi như bọn họ đánh chết Cửu Huyền chân nhân thì sư phụ của bọn hắn đều có thể giải quyết thay bọn hắn hay không? Nếu các ngươi không tin thì cứ hỏi đi!"

Chấp pháp trưởng lão bỗng lảo đảo một cái, sau đó ánh mắt của hắn lóe lên một vệt vẻ phẫn nộ:

‘Tiểu tử này có hết hay không đây?!! Cái gì mà khuấy động thiên hạ phản loạn trong Tử Vân cơ chứ?’

Lúc này chấp pháp trưởng lão đột nhiên quay đầu rồi bạo rống một tiếng:

"Ngươi đừng có truyền bá những lời đồn đại vô căn cứ nữa! Nếu ngươi còn dám ăn nói lung tung thì ta sẽ phế đi đan điền của ngươi đó!"

Lý Văn Cường thấy vậy liền vội vàng ngậm miệng.

Hắn nhìn xem người của Chấp Pháp đường đã rời đi rồi mới vội vàng đuổi theo mà hô to một tiếng:

"Tiền bối! Ta mới là người bị hại a! Nhất mạch của sư phụ ta đây đã quá nghèo, mà ta lại còn bị người ta đánh a! Dù sao người gây ra họa cũng phải bồi thường tiền thuốc men cho người bị hại chứ?!!"

Chấp pháp trưởng lão im lặng mà nhắm mắt lại, rồi hầu kết của hắn nhấp nhô một chút. Hắn chỉ cảm thấy chính mình dường như đã gặp phải một đống keo da chó rồi.

Nhưng Lý Văn Cường căn bản không cho chấp pháp trưởng lão có cơ hội nói chuyện mà hắn vội vàng nói ra:

"Quốc có quốc pháp, gia có gia quy a! Nếu như chính nghĩa không chiếm được một con đường, nếu như oán hận chất chứa không chiếm được cơ hội bầy tỏ; như vậy thì quốc gia không còn là quốc gia, luật pháp lại dùng để làm gì chứ?!!"

"Ta không chỉ đang đòi hỏi một cái công đạo cho chính ta, mà ta đang đòi hỏi một cái công đạo cho hàng ngàn hàng vạn huynh đệ đồng môn của ta trong Tử Vân Phái! Ta chiến đấu không phải đang vì mình, mà ta đang chiến đấu để đòi hỏi một cái công đạo cho quần thể yếu thế như chúng ta!"

Mấy câu này đã khiến cho toàn bộ mấy trăm người thiếu niên mới tới ở khu ký túc xá đều đỏ cả hốc mắt. Bọn hắn đều bừng bừng ngưỡng mộ mà nhìn xem bóng lưng của Lý Văn Cường như đang nhìn vào một vị anh hùng can đảm cái thế.

Lúc này bọn hắn cảm thấy Lý Văn Cường vô cùng vĩ ngạn.

Nói hay lắm!!!

Hắn không phải đang chiến đấu vì hắn, mà hắn đang chiến đấu để đòi hỏi một cái công đạo cho quần thể yếu thế như chúng ta a!

Hắn nói quá hay!!!

Nếu như chính nghĩa không chiếm được một con đường, như vậy quốc gia không còn là quốc gia, còn luật pháp lại dùng để làm gì chứ?!!

Lúc này đã có vô số thiếu niên tỏ ra vô cùng sùng bái mà nhìn xem bóng lưng của Lý Văn Cường. Một tên phế vật không có linh căn thì lại như thế nào? Quần thể yếu thế thì lại như thế nào? Hắn chính là một con người chính trực, quả cảm và không sợ cường quyền a!

Tê!!!

Chấp pháp trưởng lão liền hít sâu một hơi, sau đó hắn quay đầu lại để ngăn chặn lửa giận mà nói ra:

"Ngươi cảm thấy tiền thuốc men này bao nhiêu là phù hợp?"

Mặt mũi Lý Văn Cường tràn đầy nghiêm túc nói:

"Lý Văn Cường ta xưa nay không phải là một người có lòng tham không đáy, nhưng lúc đó ta đang ở tại quan đầu khẩn yếu để tấn cấp vào Ngưng Khí kỳ. Ngưng Khí kỳ chính là mộng tưởng suốt đời của ta, nhưng nó đã bị bọn hắn đánh gãy rồi. Ta cảm thấy. . . Ít nhất cũng phải là một ngàn mai linh thạch mới phù hợp a!"

Nghe vậy xong thì bọn người Trương Vân Long liền bạo nổ:

‘Mẹ ngươi a Lý Văn Cường! Ngay cả một chút thụ thương mà ngươi đều không có. Còn Trương Vân Long ta ngược lại đã kém chút bịđể đánh đến hỏng. Nhưng hiện tại Lý Văn Cường ngươi còn muốn chúng ta bồi thường một ngàn linh thạch tiền thuốc men sao?’

Trương Vân Long đã tức đến chảy cả nước mắt mà gào thét một tiếng:

"Lý Văn Cườnggg!!! Ngươi quả là đồ công phu sư tử ngoạm như tiệm thuốc Bích Liênnn!!!" (tiệm này bán thuốc giá trên trời)

. . .

Cuối cùng đám người Trương Vân Long đều ngăn cản không nổi Lý Văn Cường hung hăng càn quấy mà đành phải bồi thường phí tổn thất một trăm linh thạch để kết thúc qua loa chuyện này.

Lý Văn Cường còn muốn nói thêm điều gì, nhưng hắn lại bị Cửu Huyền chân nhân kéo lại. Sau đó Cửu Huyền chân nhân liếc mắt nhìn Lý Văn Cường mà cười ha hả nói:

"Bồi thường như vậy là được rồi! Không có người nào là đồ đần cả đâu! Bọn hắn thỏa hiệp trong thời gian ngắn ngủi chỉ là vì không muốn làm lớn chuyện mà thôi. Coi như có làm lớn chuyện thì kẻ thua thiệt vẫn sẽ là ngươi a! Sự tình rắn nuốt voi cũng không phổ biến tại tu chân giới đâu! Do đó kẻ có nắm đấm lớn mới chính là kẻ quyết định đạo lí!"

Lý Văn Cường gật gật đầu nói:

"Ta biết! Ta chỉ là muốn Cửu Lý bị ác tâm một phen mà thôi!"

Mặt mũi Cửu Huyền chân nhân tràn đầy hồ nghi, hỏi:

"Ngươi đang có mao bệnh sao? Cửu Lý chính là Kim Đan kỳ, còn ngươi chỉ mới Luyện Khí tầng bốn! Mà ta cũng chỉ là Ngưng Khí kỳ! Ngươi khiến hắn ác tâm một phen thì chuyện này sẽ có chỗ tốt gì đối với ngươi chứ? Nếu hắn muốn thu thập ngươi thì hắn liền thu thập được ngay a!"

Lúc này trên mặt Lý Văn Cường bỗng nhiên hiện lên một nụ cười quỷ dị rồi nói:

"Yên tâm đi! Ta sẽ không bức hắn thấy quá gấp đâu!"

Cửu Huyền chân nhân nhìn thấy Lý Văn Cường lộ ra một vệt tiếu dung trên mặt, thì trong lòng hắn liền run lên lập cập. Sau đó hắn theo bản năng mà cảm giác được tên Lý Văn Cường này dường như lại muốn hại người nữa rồi.

Cửu Huyền chân nhân nghi ngờ hỏi:

“Không đúng! Tại sao ta lại có một loại cảm giác rất quen thuộc nhỉ?!!”

"Ngươi đang định làm cái gì hả?"

Lý Văn Cường tiến đến bên cạnh Cửu Huyền chân nhân rồi khẽ nói:

"Mấy ngày về sau ngươi nên cách ta xa một chút, vì ta cảm thấy. . . dường như ta đã không thể đè nén nổi lực lượng Hồng Hoang bên trong cơ thể mình nữa rồi! Chuyện này giống như là ta đang thiếu một tên người qua đường a!"

Đầu tiên Cửu Huyền chân nhân nghi hoặc mà kêu lên một tiếng:

"Người qua đường sao?!!"

Rồi sau đó hắn đột nhiên hít một hơi lãnh khí, bởi vì hắn sợ hãi khi nhớ tới chuyện mình đã từng bị thiên uy chi phối.

Cửu Huyền chân nhân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một chút, rồi lông măng toàn thân hắn đều dựng đứng đi lên mà nói ra:

"Vi sư gần nhất muốn bế quan một lần! Gặp lại ngươi sau!"

Vừa nói xong thì Cửu Huyền chân nhân liền bỏ chạy nhanh như chớp.

Bởi vì hắn đang rất sợ hãi. Nguyên nhân là do hắn đột nhiên biết được Lý Văn Cường đang muốn làm gì.

. . .

Bạn đang đọc Thiên Nộ Biến Thiên (Bản Dịch) của Đại Bảo Vật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YYNghĩaTình-HơnTấtCả
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 123

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.