Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1182 chữ

Ùng ùng ~~

Một tiếng sấm rền con ngươi không nổ vang.

Từng giọt mưa lạnh buốt rơi trên Lâm Giang mặt, nước lạnh cùng đau rát làm Lâm Giang mơ hồ tỉnh lại.

“ Ừm, đây là,… Chết tiệt Lăng lão, dám lừa ta.”

Trong đầu hiện lại cái kia cuối cùng hình ảnh, Lâm Giang cư hồ tức phát điên, không tự chủ được bật dậy chử thề.

Bất quá ngay sau khi hắn ngồi dậy, những giọt mưa dội xuống đầu ngay lập tức làm hắn tỉnh táo hơn.

“ Ta đây là.. ta còn sống?”

Lâm Giang lập tức kiểm tra cơ thể mình, ngay sau khi xác nhận hắn còn sống thì ngay lập tức vui vẻ, hôm qua, cơn đau quằn quại làm hắn tưởng như mình đã chết đến nơi rồi chứ, thật không ngờ hắn còn sống, thật quá tốt rồi.

Hơn nữa, Lâm Giang lắm chặt tay, dùng lực đấm xuống mặt đất một đấm.

“ Ầm”

Một cái đinh tai tiếng động, mặt đất ngay lập tức lõm xuống một cái lớn.

“ đây là Võ Sư sao, thật mạnh, xem ra trước kia ta đã xem thường Võ Sư rồi, cái này ít nhất phải mạnh gấp đôi 900 cân võ đồ đi.”

Bất quá,

“ Lăng lão, ra đây cho ta.”

Lâm Giang tức giận gọi Thần Lăng từ chiếc đèn đi ra.

“ Chuyện gì?”

Vẫn cái bộ dạng lười biếng đó, ngữ khí bình tĩnh dường như chưa hề có chuyện gì xảy ra, cái này để Lâm Giang gần như tức điên lên.

“ Lăng Lão, ngươi cho ta giải thích, chuyện hôm qua là thế nào?”

“ Chuyện gì?” Thần Lăng một mặt không hiểu nhìn Lâm Giang, dường như tất cả mọi chuyện không hề có liên quan dến hắn một tí nào vậy.

“ Ông đừng cho ta giả ngây, hôm qua nhờ phúc của ông mà ta nhìn thấy ba mẹ đang vẫy gọi rồi đó.”

“ Ồ, ngươi nhớ ba mẹ mình đến vậy sao? Có cần ta giúp ngươi gặp mặt bọn họ sao? Miễn phí đó nha.” Thần Lăng nở một nụ cười xấu xa nói.

“ Ta không nói cái này, hôm qua ông hại ta xuýt chết, bây giờ giải thích đi.” Lâm Giang giận không chỗ phát tiết nói.

“ Mới xuýt mà thôi, không phải ngươi hãy còn rất khỏe mạnh đó thôi.” Thần Lăng bữu môi nói.

“ Mới Xuýt mà thôi, ông có biết…”

“ Lâm Giang, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Lâm Giang đang cùng Lăng lão tranh cãi, bất chợt một một giọng nói mang theo khẩn trương cùng lo lắng truyền đến, chỉ thấy Tiểu Thanh tràn đầy lo lắng cùng sợ hãi nhìn Lâm Giang.

Phía trước nàng đang nàng đang ngủ bất chợt một tiếng một tiếng lổ lớn đưa nàng đánh thức, kèm theo đó là mặt đất rung chuyển nhẹ, cái này để tiểu nha đầu triệt để hoảng sợ, đặc biệt là khi không thấy Lâm Giang đâu cả, cái này để nàng càng cảm giác sợ hãi hơn.

Tiểu nha đầu bổ não còn tưởng có yêu thú tấn công, Lâm Giang ra ngoài ngăn cản bị làm sao, vội vàng cuống cuồng khắp nơi đi tìm Lâm Giang.

Cuối cùng, ra đến cửa nhìn đến bình yên vô sự Lâm Giang nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhìn hai mắt phiếm hồng Tiểu Thanh, Lâm Giang có chút tự trách xoa xoa đầu nàng, an ủi nói:

“ Không sao đâu, vừa rồi là ta đang thử lực lượng, ta là võ Sư rồi.”

“ Ngươi là võ sư rồi! Thật tốt quá Lâm Giang, ngươi thật lợi hại.”

Nghe được Lâm Giang là võ Sư, Tiểu Thanh ngay lập tức vui vẻ, trong tiềm thức của nàng, võ sư là một cái cực kì lợi hại người.

“ Tiểu cô nương thật ngây thơ, được rồi, các ngươi ân ái, ta về ngủ tiếp.” Thần Lăng bữu môi, đánh một cái ngáp dài nói.

“ Ngươi định đi đâu, ngươi không cho ta giải thích với thì đừng hòng đi đâu cả.” Lâm Giang vừa nghe Thần Lăng định chuồn thì lập tức nói.

Tiểu Thanh??

“ Lâm Giang, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?” nhìn Lâm Giang quay sang trống không nói chuyện, Tiểu Thanh tò mò hỏi.

“ Ngươi không nhìn thấy sao?”

“ Nhìn thấy gì cơ?” Tiểu Thanh khó hiểu nhìn Lâm Giang, sau đó nhìn sang bên cạnh, ngoại trừ những giọt mưa nhỏ vẫn rơi ra thì chẳng có cái gì khác.

Lâm Giang có điều suy nghĩ, quay đầu nghi hoặc nhìn Lăng lão chờ hắn giải thích.

“ chỉ cần ta không muốn, ngoại trừ ngươi ra không ai có thể nhìn thấy ta cả.” Lăng lão bình tĩnh nói.

“ ra là vậy.” Lâm Giang gật đầu, tỏ ra đã hiểu, sau đó hắn quay sang Tiểu Thanh “ Không có gì, chúng ta mau vào thôi, cẩn thận ốm bây giờ.”

Bất quá, tiểu cô nương cũng không theo hắn đi vào, có chút ngậm ngừng muốn nói lại thôi.

“ ừm, Lâm Giang, cái kia….”

“Có chuyện gì sao?” nhìn ngập ngừng muốn nói rồi thôi Tiểu Thanh, Lâm Giang thắc mắc hỏi.

Tiểu cô nương khuôn mặt đỏ bừng, lấy hết dũng khí nói.

” Lâm Giang, ngươi vào trước đi, ta muốn ở đây tắm một chút.”

“ Tắm, ngươi định ra ngoài mưa tắm?” Lâm Giang nhìn mưa trời mưa càng lúc càng lặng hạt, bất ngờ nhìn Tiểu Thanh.

“ Ừm, nếu không… làm sao tắm?” Tiểu nha đầu ngượng ngùng nói.

“ Bình thường ngươi làm sao tắm?” lâm Giang xoa xoa đỉnh đầu nhìn tiểu nha đầu.

“ ta.. ta thường lúc trời mưa lớn mặc quần áo ra ngoài tắm.” Tiểu Thanh nhỏ giọng nói.

“ ta nhớ ở căn cứ có một cái ao nhỏ cơ mà, tại sao ngươi không ra đó tắm.” Lâm Giang kì quái hỏi, ở cái này căn cứ có một cái ao nhỏ, bình thường mọi người đều ở đó tắm, cái này Lâm Giang thấy là rất không vệ sinh, hắn cũng không khuyến kích tiểu nha đầu ra đó tắm.

“ Ta.. ta sợ nhiều người.” Tiểu Thanh nhỏ như muỗi nói.

“ Ách, không ra đó là đúng, ở đó rất bẩn, cũng không thể ở ngoài mưa tắm, rất dễ bị ốm biết không.” Lâm Giang răn dạy nói.

“ Thế như, thế nhưng làm sao tắm?” tiểu nha đầu gấp nói.

Nàng cũng không quên Lâm Giang lời nói: ta ngửi trên người ngươi mùi hôi.

“ đợi một hồi ta đun nước nóng cho ngươi tắm.”

Lâm giang kéo thiếu nữ vào trong nhà, lấy vải khô cho thiếu nữ lau người nói.

Còn về Thần Lăng, hắn biểu thị ' các ngươi phát cơm chó, ta cẩu độc thân tránh mặt thì tốt hơn' rồi chuồn mất.

Bạn đang đọc Thời Gian sáng tác bởi yy45581454
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy45581454
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.