Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ Thương

Tiểu thuyết gốc · 976 chữ

Không gian phút chốc chìm trong quỷ dị, hàng trăm u hồn ai oán bủa vây, gào thét điên dại.

Lý Vệ thần sắc trầm xuống, dù hắn không xem mình là người lương thiện gì, nhưng giết người đem hồn phách họ tế Thương thì thống khổ vạn lần, bản thân hắn không làm được.

Quá tàn nhẫn đi.

Thà một đường giết sạch dứt khoát cho thống khoái, cái chết dù đáng sợ, nhưng vẫn còn cơ hội đi xuống hoàng tuyền.

Đằng này vẫn là chết, có điều chết rồi vẫn bị đoạ đày tàn khốc hơn cả địa ngục.

Khoảnh khắc ấy, đừng nói là Lý Vệ, bất kỳ ai có mặt ở đây đều không khỏi rùng mình.

Thế giới tu hành chính là như vậy, để trở thành cường giả, vạn cốt khô, vạn hồn oán thì có là gì.

Lý Vệ chợt minh ngộ ra một đạo lý.

Ánh mắt hắn sắc lạnh, bàn tay phất nhẹ về phía trước, một cỗ lực lượng nhu hoà tản mát ra xung quanh.

Quỷ Thương bị cản lại, treo trên không trung, âm hồn đang gào thét tức tốc bình lắng lại, tất cả như được cởi bỏ xiềng xích tan biến đi tiêu tung.

Trước khi tan biến, có thể thấy những âm hồn đó hoá thành những tu sĩ, có nam, có nữ, có già, có trẻ, lần lượt thành tâm cúi tạ Lý Vệ.

Thương mất đi âm hồn, nó chỉ là Thiên binh, trước lực lượng của Lý Vệ hoá thành bột mịn cứ thế phiêu tán đi.

Nhìn pháp khí của mình bị tiêu hủy, Dương Cung trong lòng đau xót tiếc nuối.

Để có được pháp khí trên cấp Thiên, phụ thân hắn đã giết hàng trăm tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong, bỏ ra hàng triệu vạn lượng mời Trận Pháp Sư và Luyện Khí Sư, đúc thành Thương Thiên cấp.

Việc còn lại, phụ thân hắn phải nhờ tới lão tổ Nguyên Anh đỉnh phong, đem linh hồn phong ấn vào Thương, luyện nên Quỷ Thương.

Dù việc làm này không khác gì Ma Đạo, nhưng ai dám nói, gia tộc hắn có quan hệ mật thiết với Hồng Tụ Lâu, có thế lực mạnh mẽ chống lưng, hắn sợ gì.

Quan trọng là làm được việc, mọi tiểu tiết vụn vặt, không quan trọng.

Lúc này, Dương Cung nội tâm cực kỳ oán hận, kẻ trước mặt không chỉ phá hỏng chuyện tốt của hắn, còn phá hủy cả pháp khí Cận Thần.

Đây là thế cục không chết không thôi.

Có điều, kẻ trước mặt thực lực quá mạnh, hắn dù căm giận cũng không đến nỗi mất lý trí.

Chiến tiếp, kết cục chỉ có chết.

Dương Cung hậm hực, ánh mắt từ oán độc chuyển sang cung kính nói:

"Ta không đánh lại tiền bối! Việc đã nên cớ sự này! Không biết phải như thế nào tiền bối mới chịu bỏ qua!"

Lý Vệ cười thầm trong bụng:

"Mẹ nó! Tên này diễn cũng tốt quá! Sao ngươi không đi làm diễn viên luôn đi! Nhưng mà loại hàng này biết tiến biết lùi, cũng không tệ! Làm công cụ sai khiến cũng không đến nỗi nha!"

Nghĩ vậy, hắn mới nói:

"Tha sống thì được thôi! Có điều người phải làm nô bộc cho ta!"

Dương Cung trong mắt loé lên dị sắc, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, nói:

"Được làm nô bộc cho tiền bối là vinh dự của Dương Cung, cũng như của cả gia tộc họ Dương ta!"

Tuy nói vậy, lòng hắn thì cười lạnh, làm nô bộc chỉ là cái cớ, trước cứ quy thuận, sau khi về gia tộc sẽ nhờ lão tổ ra mặt truy sát hắn.

Đợi xem ai sẽ cười lâu, đến lúc đó sẽ lóc da lóc thịt tửng mảng một, mới thoả cơn giận.

Lý Vệ cười cười, Dương Cung nghĩ gì sao hắn không biết chứ, đối với kẻ thù làm gì có chuyện muốn quy thuận là quy thuận.

Cho dù có thần phục thì cái gai ở trong bụng một ngày nào đó cũng lòi ra, phản bội cũng là sớm muộn.

Lý Vệ không tiến tới chỗ Dương Cung, mà từ trong thần hồn rút ra một sợi tử sắc như con giun, tiện tay ném về phía đầu hắn.

Mặc cho Dương Cung có sức đề phòng, chỉ là sợi tử sắc là vật phẩm của hệ thống, kháng cự là chuyện viễn vong.

Sợi tử sắc chớp mắt chui vào trong thần hồn Dương Cung, cắm rễ xiềng xích thần hồn hắn lại.

Thần sắc Dương Cung kinh hãi, dù có làm cách gì cũng không thể phá hủy được, thủ đoạn này thật quá tà môn.

Từ lúc bị sợi tử sắc xiềng xích, từ sâu trong linh hồn hắn xuất hiện một tồn tại áp chế, khiến hắn không thể có dị tâm khác.

Điều kinh khủng hơn là bản thân hắn mất đi quyền kiểm soát sinh mệnh của mình.

Dường như chỉ một ý nghĩ không muốn hắn sống, thì hắn chắc chắn chết.

Xong việc, Lý Vệ nhìn đám người Dương Cung thản nhiên nói:

"Đưa tất cả túi trữ vật của các ngươi cho ta!"

Những hắc y mặt mày xám xịt, vừa sợ hãi vừa khó chịu.

Đối với người tu hành, việc sống nay chết mai, bị người khác truy sát, trốn tránh, mặc nhiên tài sản sẽ không cất giấu ở nơi khác, rất bất tiện, nên cứ bảo lưu tất cả trên người mới tốt nhất.

Lấy túi trữ vật đi, chẳng khác nào lấy toàn bộ tài sản.

Đám người hắc y nhân không hẹn, cùng đồng loạt nhìn về hướng Dương Cung cầu cứu:

"Tứ thiếu!"

Bạn đang đọc Thôn Thiên Đế sáng tác bởi xhanc2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xhanc2
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.