Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tái Ngộ

Tiểu thuyết gốc · 3658 chữ

Khác với vẻ ngoài trông hơi tẻ nhạt của toà nhà, sân thượng của nó được trang hoàng lộng lẫy với vô số những tác phẩm điêu khắc bằng đá, xem vào đó là ánh đèn neon có tông màu lạnh và độ sáng vừa phải nên rất thích mắt.

Đúng như cái tên: Lạc Long Quân, quán cà phê dùng hình ảnh của nhân vật truyền thuyết này làm cảm hứng chính cho gần như mọi vật trang trí. Từ những bức tượng rồng với kích thước đáng kinh ngạc, những bộ bàn ghế làm từ gỗ cẩm lai sang trọng được chạm khắc hình ảnh những chú rồng chao lượn trên trời cao, những chậu cây kiểng được uốn nắn công phu khắc hoạ hình ảnh rồng đạp mây về rời… Làm sao họ có thể vận chuyển những thứ này lên năm mươi hai tầng lầu được nhỉ, Trà My không khỏi thắc mắc.

Quán được làm lộ thiên nhưng lại thay lại không mang cho người ta cảm giác lạnh lẽo cô quạnh, ngược lại còn có cái gì đó rất ấm áp, an vui. Chắc chắn phần công lớn nhất thuộc về hệ thống chiếu sáng, thứ mà cứ mỗi vài phút lại thay đổi màu sắc một lần cùng với dàn âm thanh được đầu tư với những bài nhạc bản quyền đắt nhưng đáng đến từng đồng.

Tuy đang bị kẹt trong hoàn cảnh hết sức éo le nhưng Trà My cũng phải gật gù công nhận rằng cách bày trí, bố cục, âm thanh, ánh sáng, chủ đề,… tất tần tật mọi thứ ở chốn này quả không thể chê vào đâu được.

Một nơi tốt thế này, sao lại vắng khách thế nhỉ?

Diện tích của quán khá lớn, đủ để chứa đến cả trăm khách chứ chẳng ít, đằng này lại không có lấy một mống nào ngoài cô cả. Đương nhiên cũng có vài nhân viên túc trực xung quanh nhưng sự vắng vẻ này vẫn khiến người giáo viên trẻ thấy hơi lo.

- Cô ơi! Em ở đây!

Quốc Vinh vẫy tay ra hiệu, phải khó khăn lắm thì Trà My mới tìm được cậu ta giữa cái ma trận bàn ghế và vật trang trí này.

Đập vào mắt cô vẫn là hình ảnh của cậu học sinh ngoan hiền ban sáng, chẳng có vẻ gì khác thường cả. Trà My cuối cùng cũng có thể thở phào ra một nhịp, nhưng cô vẫn không thể ngừng nghi ngờ con người này.

Đặt chiếc túi xách xuống, khẽ chào cậu ta một tiếng, cô đặt tờ “giấy mời” lên bàn rồi vào đề ngay.

- Hồi chiều em gửi cái này cho cô phải không?

- Dạ… ờ… có thể coi là vậy.

Cậu thiếu niên gãi đầu bối rối, trên người vẫn bộ đồng phục học sinh ố vàng trông chẳng mấy ăn nhập với ngoại cảnh. Biểu cảm rụt rè cùng giọng nói ấp úng ấy, chắc không phải giả vờ đâu nhỉ.

- Xin cho hỏi, quý khách muốn dùng gì ạ?

Một nữ nhân viên tuổi ngoài hai mươi cất tiếng hỏi, trên tay cô là chiếc máy tính bảng đang hiện danh sách đồ uống của quán.

- Ờ… à cô có muốn uống gì không? Hôm nay em mời.

- Không sao đâu cứ để cô.

Đã lỡ đến rồi, chí ít cũng phải gọi cái gì đó cho phải phép. Mà thằng nhóc này nghĩ cô là gì chứ, ai đời làm giáo viên lại để học sinh trả tiền bao giờ.

Hay chí ít đấy là những gì Trà My nghĩ trước khi nhìn thấy bảng giá.

Sao đắt dữ vậy?!

Một ly nước rẻ nhất ở đây có giá bằng tiền lương ba ngày của cô chứ ít gì, chết rồi Trà My mới chuyển khoản cho ba mẹ hôm kia.

Đang ngơ ngác chẳng biết phải làm thế nào thì cậu thiếu niên lại cất giọng.

- Cô không cần phải ngại, dù sao thì kẻ đường đột mời cô đến đây cũng là em mà.

- Vậy… thì cám ơn em.

Mày đi chết được rồi đấy cái con khốn nham nhở này.

Chiếc máy tính bảng được chuyển lại cho Quốc Vinh, cậu hỏi lại, giọng lễ phép.

- Cô muốn uống gì ạ?

- Nước suối được rồi em.

- Dạ.

Cậu ta thậm chí còn chẳng buồn nhìn tên đồ uống hay giá tiền khi đến phần mình.

Xong chuyện, cô nhân viên cúi chào lễ phép trước khi rời đi. Để lại nơi đây hai con người đang ngại ngùng bối rối. Chẳng ai nói với ai được câu nào sau đó, mọi thứ đang dần đi vào ngõ cụt.

- Ờ cô này…

- Gì vậy em?

- Dạ... Ờ... Không có gì đâu ạ.

Đàn ông con trai gì mà nhát như thỏ đế vậy, kiểu này có khi tới sáng cũng chẳng giải quyết được gì mất. Nỗi bất an trong Trà My đã tan biến tựa bao giờ, chắc cũng vì sự rụt rè quá mức cần thiết của cậu trai này. Tính tới giờ họ đã trao đổi với nhau được mười câu có lẽ, kẻ đối diện cô ấp úng hết tám trong số đó.

Đồ uống đã được dọn lên, nhân viên cũng đã rời đi. Sự tĩnh lặng vẫn bao trùm không gian, với liên tiếp những bản nhạc êm đềm thay phiên cất lên, có khi Trà My ngủ gục tại chỗ luôn chứ đùa.Thế thì lại thành ra mất lịch sự quá, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô chưa từng nghĩ trên đời lại tồn tại một con người nhàm chán đến vậy.

Nhận thấy cổ họng hơi khô, Trà My cầm lấy ly nước vừa mang ra rồi nhấp một ngụm nhỏ.

Quốc Vinh thấy vậy cũng cầm ly của mình lên, bắt chước làm theo cho phải phép. Sau một hồi quan sát, Trà My vẫn chẳng thể đoán được rằng đó là loại đồ uống gì, chỉ biết rằng lớp bọt phủ trên đỉnh ly trông khá bắt mắt. Dám cá đến chính kẻ đã gọi nó cũng vậy, cứ nhìn cái miệng dính đầy bọt kia xem. Biết thế thì hẹn ở căn tin trường chẳng phải tốt hơn sao, cần chi bày vẽ nhiều đến vậy chứ.

Thứ chất lỏng kia hẳn chỉ vừa trôi tuột khỏi miệng cậu.

Đó cũng chính là lúc điều tồi tệ nhất ập đến.

Rầm!

Người thiếu niên đổ gục xuống bàn, toàn thân run rẩy như thể trúng gió.

- Trong… này… có cồn…

Quốc Vinh lẩm bẩm, mắt nhìn trân trối về thứ mình vừa uống, hai tay ôm lấy ngực, miệng thở hổn hển trông đến tội. Thật ra lúc nãy cô có tình cờ trông thấy tên của loại đồ uống cậu chọn: “Bia trứng Hà Nội”. Theo luật lệ hiện hành của Vole Hai, các quán cà phê chỉ được phép cho bia vào đồ uống khi chúng được dán nhãn “Ba Con Chuột” với độ cồn cực thấp, dường như bằng không và có uống cả chục lít cũng chưa chắc đã say.

Nhưng đối với người bị mẫn cảm hay dị ứng với cồn thì đấy lại là một câu chuyện khác. Chạm trường hợp đó mà không cứu chữa kịp thời thì chỉ có nước mất mạng. Trà My thấy vậy thì hốt hoảng vô cùng, cô nhanh chóng rời vị trí rồi tiến gần về phía cậu.

- Em không sao chứ?

Cánh tay phải đang run rẩy của cậu ấy chộp lấy vai cô, ánh mắt khẩn khoản như thể đang cố cầu xin điều gì.

- Em biết cô sẽ rất sợ, nhưng làm ơn… Dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng cố chạy trốn! Bằng không cậu ấy… sẽ… không tha... cho cô đâu!

Nói xong câu đó, người thiếu niên lăn đùng ra bất tỉnh.

- Này! Em không sao chứ? Này!

Trà My bật dậy khỏi ghế, đang toan định gọi người tới giúp thì một tiếng động khe khẽ đã văng vẳng bên tai.

Suỵt.

Đi kèm với đó là giọng nói rùng rợn mà cô chẳng muốn nghe lại lần nào nữa.

- Đừng để kẻ thứ ba phá hỏng cuộc hẹn ngọt ngào của đôi ta chứ. Anh nói vậy, em thấy có đúng không?

Nụ cười khả ố nở rộ trên môi hắn.

Vẫn là con người ấy, vẫn là gương mặt ấy, vẫn là trang phục ấy.

Thế nhưng đây chắc chắn không phải là “cậu ấy”.

Tác phong, thái độ, cách xưng hô cũng như biểu cảm trên gương mặt của người thiếu niên quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

Trà My chết trân trong khoảnh khắc, kẻ đang tì vào vai cô giờ đây đích thị chính là tên sát nhân đêm qua. Từ hành động, cử chỉ giọng nói đến nụ cười man rợ, tất cả đều y hệt không khác một chút nào.

Chuyện này là sao?

Tên giết người máu lạnh tỏ vẻ thích thú.

- Thằng khờ đó nhát quá, đổi lại cho anh thì mọi thứ giải quyết xong từ lâu rồi. Em thấy có đúng không? Thôi về chỗ đi rồi ta vào việc chính.

Trà My đương nhiên không điên tới mức đó, cô cho tay vào túi quần, lần tìm lá bùa hộ mạng. Lọ nước hoa hiệu Vole đã ở trong tay, một kế hoạch tẩu thoát hoàn hảo nhanh chóng được định hình.

Đầu tiên Trà My sẽ đẩy hắn ra, sau đó vụt chạy. Tên sát nhân sẽ đuổi theo cô và đây chính là lúc để kích hoạt “quả bom hẹn giờ” và vứt nó về phía sau, cô sẽ bật nhảy ra xa để tránh chấn động. Bán kính vụ nổ lần này rơi vào tầm ba mét nên sát thương sẽ rất lớn, cô hoàn toàn có thể tiêu diệt mục tiêu chỉ với một đòn. Trường hợp tệ nhất khi không hạ được đối phương thì cũng có thể khiến hắn bị thương và chậm lại ít nhiều. Chưa kể đến việc tiếng nổ cũng sẽ đánh động cho hơn chục con người quanh đây. Họ sẽ tới giúp cô, chắc chắn là vậy.

Hệt như lần trước, cứ hễ cầm lọ nước hoa lên thì những tính toán chiến lược phức tạp lại ập đến bên cô như sóng vỗ bờ. Trà My hoàn toàn không có chủ đích tấn công hay phòng thủ gì cả. Tất cả những gì cô muốn chỉ là chạy mà thôi.

Nhưng nếu điều này có thể làm chậm hắn lại, cũng đáng để thử lắm chứ. Đêm qua cũng vậy, cô đã thành công trong việc cắt đuôi tên giết người bằng những tính toán này. Đáng để thử thêm lần nữa lắm.

Lòng đã quyết, Trà My gạt phăng cánh tay của tên sát nhân, đang toan định quay đầu bỏ chạy thì một xúc cảm mãnh liệt trỗi dậy cản ngăn cô tiến bước.

Lời cầu xin của "người thiếu niên" bất giác vang vọng trong tâm trí cô.

Dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng bỏ chạy!

Bình tĩnh đi, rất có thể đấy chỉ là một trò lừa rẻ tiền của tên khốn đó thôi. Ai lại đi tin lời của kẻ muốn lấy mạng mình chứ. Nhưng khi hình ảnh của người thiếu niên ngoan hiền dù phải vật lộn trong đau đớn cũng ráng hết sức để nói lời cảnh báo khiến cô nghĩ lại.

Dù rất hoang mang nhưng Trà My vẫn chần chừ không bước. Đấy hẳn cũng chính là sự lựa chọn sáng suốt nhất của đời cô.

Về phía ngược lại tên sát nhân vẫn ngồi đó, hắn ngắm nhìn cô với nụ cười ma mãnh.

- Thông minh lắm! Anh thích rồi đấy. Dám cá em cũng nhận ra được phần nào rồi nhưng anh cũng lên nói thêm vài thứ ha. Sân thượng của toà nhà này tuy rộng thật nhưng chỉ như cái lỗ mũi trong mắt anh thôi, có chạy cũng bằng thừa. Khác với lần trước, em không có lợi thế vị trí ẩn nấp hay yếu tố bất ngờ nữa. Phải nói rằng anh phải khá nhọc công để chọn được một chỗ tốt như vầy đấy. Ngay từ khi em đặt chân tới đây thì đã không có cửa thắng hay đường lui nào rồi. Chưa kể với lượng thời gian bé bé xinh xinh đó, em không thể gọi “nó” ra được đâu. Cuối cùng nếu so với một Thực Thời Nhân điển hình, với tốc độ rút "đồ chơi" kia... - Hắn cười châm chọc rồi tiếp - Em chậm cả thế kỷ rồi đó gái à.

Chẳng biết tựa bao giờ mà trên tay của tên sát nhân đã là thứ vũ khí chết người. Chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là một cây thước kẻ học sinh loại ba mươi centimet hết sức bình thường, hắn cầm ngược nó bằng tay trái.

- Em cũng biết rồi đấy! Thứ trong tay anh không phải thước kẻ đâu. Lộn xộn thì đừng hỏi sao một nhát chết tươi nhé. Ngồi xuống đi.

Chỉ cây thước kẻ về chỗ ngồi ban nãy của Trà My, vẻ mặt của tên sát nhân nghiêm túc lạ thường.

Hắn cũng thấy được “đồng hồ sinh mệnh” sao? Với lại Thực Thời Nhân là cái gì?

Có vẻ đã cạn kiên nhẫn vì phải chờ đợi quá lâu, tên sát nhân nhìn cô với vẻ bất mãn ra mặt.

- Anh nói… NGỒI XUỐNG!

Hắn gằn giọng, vẻ đầy tức tối.

Trà My đương nhiên cũng chẳng có hứng muốn đánh đu với tử thần, cô ngoan ngoãn trở lại vị trí, tay vẫn nắm chặt lọ nước hoa hiệu Vole.

- Tốt. Thế mới được chứ.

Cảm xúc của tên giết người thuyên chuyển nhanh đến chóng mặt, giờ thì trên môi hắn đã lại là một nụ cười ma mãnh. Bật ghế về phía sau, tưởng chừng như sắp gã đến nơi, bắt chéo chân lên bàn để làm điểm tựa, hắn cầm chiếc ly uống dở lên rồi làm một ngụm lớn.

- Bia bọt quái quỷ gì mà nhạt như nước ốc thế này?!

Nói miệng là thế nhưng tên sát nhân vẫn tu sạch thứ chất lỏng ấy trong ngụm thứ hai. Ợ lên một tiếng đầy khiếm nhã, hắn nhìn Trà My một hồi trước khi buông một câu hết sức khó hiểu.

-Nhìn cũng được phết, em bỏ bao nhiêu cho cái đống này vậy? Mười? Hay hai mươi? Ba mươi?

Hình như hắn đang hỏi về cách để Trà My có được vẻ ngoài khá thu hút này, người giáo viên trẻ chỉ đành trả lời thành thật.

- Cũng không có gì đặc biệt lắm: Chủ yếu là đi ngủ đúng giờ, ăn nhiều chất xơ với uống nhiều nước, đi đủ hai ngàn bước mỗi ngày, tập thể dụng thường xuyên … ờ còn phải biết cách trang điểm và sử dụng các loại kem dưỡng nữa.

Tên sát nhân chớp mắt vài cái như thể vừa nhìn thấy cái gì đó kì quặc lắm.

- Em đùa với anh đó hả? Đã nói thứ trên tay anh không phải thước kẻ rồi mà! Muốn thử độ sắc của nó rồi mới chịu nói thật sao? Bao nhiêu?!

Trà My co rúm người lại vì sợ hãi, nước mắt đã rơi lã chã, cô bắt đầu mếu máo.

- Tôi… tôi… chỉ nhớ được có bấy… nhiêu thôi. Cậu… cậu còn muốn gì nữa chứ?

Kẻ sát nhân bất giác đưa tay lên đầu, miệng lẩm bẩm.

- Khoan! Đợi một tí… Mày vừa nói gì? Không thể nào?... Làm sao có chuyện đó được. Hà hà... Đừng có thách tao, để tao chứng minh cho mày thấy luôn nhé.

Hắn quay sang nhìn Trà My rồi chìa tay ra, trên môi vẫn một nụ cười man rợ.

- Nè! Cho anh mượn điện thoại của em được không?

Đương nhiên cô không dám trái lời.

Chiếc điện thoại thông minh màu trắng sữa nhanh chóng nằm gọn trong tay hắn.

- Đưa thiệt luôn hả?

Hắn hỏi lại, mặt đần ra thông thấy.

Trà My có vẻ không phải là kẻ duy nhất đang ngớ người ra khó hiểu.

- Thì… cậu bảo tôi đưa mà…

- Không! Không! Không!

Hắn nghiến răng cảm thán trong khi các ngón tay thao tác một cách điên cuồng trên cái màn hình cảm ứng.

Một lúc sau như đã đầu hàng hiện thực, hắn trả chiếc điện thoại lại cho cô, đồng thời cất luôn cây thước kẻ vào túi quần. Bật ra tiếng thở dài ngao ngán, hắn nói với vẻ chán chường.

- Còn trinh thì phải nói sớm chứ? Làm anh cứ tưởng cưng đang giả ngây.

- Cái… cái đó… đâu phải chuyện để đem khoe.

- Ừ nhỉ. Em nói có lý, mà thôi cất trái bom đó đi. Anh không có hứng với mấy đứa còn trinh đâu.

Làm như cô tin được ấy, nhìn điện thoại mà biết người ta… còn hay không ư? Rõ chuyện hoang đường.

Cùng là câu nói đó nhưng mỗi người lại hiểu theo một hướng hoàn toàn khác nhau. Nhưng chí ít thì Trà My cũng cảm nhận được chút gì đó gọi bằng thiện chí từ đối phương, chưa kịp định thần thì câu hỏi kế tiếp lại ập đến.

- Nếu mọi thứ chỉ là tình cờ, vậy tại sao hôm qua em ở đó?

- Ý cậu…

- Đừng nói cả cái đó em cũng quên nha? Cú nổ làm anh suýt chết ấy. – Hắn cười khẩy một cái trước khi tiếp – Ai mà ngờ được cái pha bẫy chuột tinh tế kia chỉ là ăn may thôi chứ. Cái trò chơi này càng lúc càng bất công với người cũ rồi.

Trò chơi?

- À tí nữa thì quên, với cái vẻ dửng dưng khi giao sinh mạng của mình vào tay kẻ khác này. Dám cá là chưa có ai dạy luật cho em nhỉ. Xin lỗi nha, anh đây cũng không dư hơi để làm chuyện thừa thãi ấy. Cái anh cần lúc này là em phải tuyệt đối thành thật. Thế thôi, hiểu chứ?

Trà My gật đầu ra vẻ đồng thuận.

- Đầu tiên như anh đã nói, tại sao hôm qua em có mặt ở đó?

- Thuý… Kiều…à không tôi đến… để tìm bạn. Có một người nói với tôi rằng biết cô ấy ở đâu và hẹn tôi tới đó.

Tên sát nhân tỏ vẻ đăm chiêu.

- Hả?!Mày vừa nói gì?

Hắn gật gật đầu

- À! Ra thế. - Hắn vỗ tay một cái rõ to rồi đứng bật dậy.

- Nếu chuyện đơn giản có vậy thì hai ta chẳng còn gì để nói với nhau nữa. Thôi thì tạm biệt nhé.

Tên sát nhân cứ thế rời đi bỏ lại Trà My đến tận lúc này vẫn thấy mọi thứ thật quá mông lung. Dù biết rằng những điều mình sắp làm là hết sức ngu ngốc, nhưng chí ít cô vẫn muốn hiểu rõ mọi sự, chưa kể việc này còn liên quan mật thiết người bạn nối khố của cô nữa.

- Tôi… tôi đi được sao?

Thật khó để kiểm soát nỗi sợ nơi sâu thẳm. Nhưng phần nào đó trong cô muốn… Tin vào con người này. Trà My thiết nghĩ chắc mình sắp điên đến nơi rồi.

Tên sát nhân chỉ vừa đi được vài bước, nghe xong thì khẽ quay đầu.

- Đương nhiên. Anh đã nói là mình không có hứng với mấy đứa còn trinh mà. Phải chăng em là loại hiếu chiến và đang muốn một mất một còn với anh đây? Nếu đúng thế thật thì cứ nhào vô đi, đằng này luôn sẵn sàng.

Trà My giật bắn mình sau câu nói đó, cô lắc đầu quầy quậy, tay chân run bần bật vì sợ hãi. Vừa hay thì mớ biểu hiện trên cũng đã thay cho lời hồi đáp hợp lý nhất.

- Thế? Em còn muốn gì nữa?

Cơ hội của Trà My chính là đây.

- Ý… ý tôi… là cậu có biết bạn thân tôi đang ở đâu không?

Hắn đưa tay lên vuốt cái cằm nhẵn nhụi, miệng lẩm bẩm.

- Để xem nào. Hơi khó để giải thích cho người mới nhỉ. Mày có cao kiến gì không?... Ờ nói thế cũng được.

Kể từ lúc “hắn” xuất hiện, đã không ít lần Trà My có cảm giác kẻ này không chỉ đang nói chuyện với riêng cô. Ban đầu cô chỉ nghĩ là tên này bị điên nên cũng chẳng quan tâm lắm đến mấy lời lảm nhảm của hắn. Nhưng càng về sau, cô càng cảm nhận rõ được, hình như còn một thực thể vô hình nào đó đang ở đây.

Mới suy diễn tới đó thôi mà Trà My đã sợ phát khiếp rồi.

Tên sát nhân hẳn cũng cảm nhận được điều đó, hắn tiến sát lại gần cô trong tích tắc, trên môi vẫn nụ cười ma mãnh chẳng rõ buồn vui.

- Lời khuyên chân thành của anh là em nên quên cô ta đi và tận hưởng những ngày cuối cùng trong an bình. Còn nữa, tốt nhất đừng có cố làm mấy trò ngu ngốc như kêu công an tới bắt anh.

Chỉ có phần đầu của câu nói lọt vào tai cô.

- Tại… tại sao chứ?

Tên sát nhân quay mặt đi nơi khác.

- Vì cô ta chết rồi! Và nếu cứ tiếp tục dấn sâu, thì em sẽ là đứa tiếp theo đi chầu ông bà đó.

Trà My nghe xong chỉ biết câm nín, trên gương mặt cô là hàng lệ ngân dài.

Cô lấy tay dụi mắt, bẵng đi một lúc đã chẳng thấy hắn đâu nữa.

Bạn đang đọc Thực Thời Nhân sáng tác bởi baozaz007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baozaz007
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.