Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bùa hộ mệnh.

Tiểu thuyết gốc · 1720 chữ

Emma nheo mắt lại, cố định thần xem mình vừa nhìn thấy thứ gì.

Bóng đen đó không nhúc nhích, vẫn cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào Emma. Do ở chỗ hắn ta đứng rất tối, còn khuất sau lùm cây rậm rạp nên ngoài cái hình dáng ra, Emma không nhìn ra nổi đó là ai.

Emma đứng đó một lúc, trời xui đất khiến thế nào, cô lại toan lấy đèn pin ra để soi.

Vào giấy phút cô lấy được cái đèn pin, điện thoại của cô reo lên.

Emma nhìn vào dãy số trên màn hình, dãy số này rất quen thuộc... hình như cô thấy ở đâu đó rồi. Nhưng khổ nỗi, máy điện thoại cũ của cô đã bị hỏng, cả sim cũng hỏng nốt, thế nên những số điện thoại cô không hay để ý tới chắc chắn không thể nhớ. Mặc dù cô có lưu số, nhưng vì không liên lạc thường xuyên, thành ra rất chóng quên. Chiếc máy điện thoại mới này cũng chỉ lưu vỏn vẹn số điện thoại của Luis. Đầu óc cô nhất thời trở nên mịt mù, nửa nhớ nửa quên.

Cô nhấc điện thoại lên, đầu dây bên kia là một giọng nói quen thuộc, cô chỉ cần nghe thôi đã biết đó là ai.

- Emma? Là cô phải không?

Giọng nói này là của Tom Trellis.

- Phải - Emma trả lời.

- Sao cô đi sớm vậy, tôi còn đang định gọi cô và hai tên nhóc kia đến ăn với tôi một bữa - Tom ỉu xìu.

- Xin lỗi, nhưng tôi có việc phải đi sớm một chút. Ở lại đó lâu thì không tiện - Emma cố gắng giải thích.

- Không tiện cái gì chứ? Cô rời đi sớm như vậy làm tôi rất hụt hẫng - Tom bĩu môi, giọng nói vẻ giận dỗi dễ thương hết sức.

- Tôi có việc cần giải quyết, không ở lại đó lâu hơn được - Emma hừ lạnh, trong lòng thầm nghĩ tại sao giọng điệu của tên này lại giống hai tên tiểu quỷ kia đến thế.

- Cô đi sớm như thế để làm gì? Chắc không phải để đi chơi đó chứ? - Tom bắt đầu tra khảo.

- T.. Tôi... có một vụ án khác ở đây - Emma cố gắng tìm lí do thích hợp - Sẽ ở lại trấn Blur một vài ngày.

Emma thực không thể kiếm đâu ra cách giải thích hợp lí. Nói là đến thám hiểm thì không ổn, đến để du ngoạn trong rừng hoang thì cũng chẳng xong. Chỉ đành nhắm mắt giải thích bừa.

- Vậy bây giờ cô đang ở đâu? Chắc là vẫn ở quanh đây thôi đúng không? Để tôi đến đó!

- Tôi đang ở thị trấn Blur - Emma hờ hững.

- Vậy thì để tôi đến, đằng nào cô cũng nói là đang có một vụ án cần giải quyết mà phải không? Tôi sẽ đến giúp cô - Tom lộ rõ vẻ hào hứng.

- N... Nhưng...

- Nhưng nhị gì nữa, đừng có mà coi thường tôi, tôi cũng là thám tử đấy.

- Tôi không có nói là tôi coi thường anh! - Emma gần như tức chết.

- Vậy thì tức là tôi có thể đến đó giúp cô một tay mà đúng không? Chờ tôi nhé, tối nay tôi sẽ tới nơi, nhớ nhắn tin cho tôi địa chỉ quán trọ mà cô đang ở đấy! - Tom phun ra một tràng.

- Tùy anh - Emma hết cách với tên này, mặt dày không khác gì hai thằng nhóc kia. =_='

Không đợi bên kia ho he gì thêm, Emma nhanh chóng cúp máy.

Đợi đến khi cô quay ra, thì cái bóng đen kia đã không còn ở đó rồi.

Emma thầm nguyền rủa cái tên Tom này, gọi lúc nào không gọi lại gọi vào đúng lúc quan trọng. Làm cô quên mất cả ý định của mình.

Cô nhìn vào đồng hồ, cũng đã hơn bảy giờ rưỡi sáng. Giờ này chắc mọi người đang dùng bữa cả rồi. Emma tự thuyết phục mình đè nén cơn hiếu kỳ xuống. Chiều nay lại vào khu rừng.

Cô nghĩ vậy rồi quay gót bước đi khỏi cái nơi hẻo lánh ấy. Bây giờ nắng đã lên, nhưng gần như chưa ấm lên được chút nào, hiện tại nhiệt độ vẫn đang là hai độ C. Emma thoáng chốc lại nghĩ về mọi người đang ở quán trọ, thầm nhủ chắc là họ đang đợi mình. Cô Liền bước chân nhanh hơn.

Càng đến gần khu chợ lại càng đông người. Cô đã thấy an tâm hơn một chút.

Lúc Emma đi ngang qua quầy bán đồ lưu niệm. Thấy có vài chiếc vòng cổ hình con thỏ bằng gỗ trông rất dễ thương. Ở dưới còn có khắc chữ "Bình An" khá đẹp mắt.

Thấy Emma đứng đó ngắm ngía được một lúc, bà chủ của quầy hàng đó liền hỏi:

- Cô bé, tính mua chiếc vòng cổ này à?

- Dạ phải - Emma trả lời.

- Cháu không biết đó thôi, vòng cổ này dạo này bán cháy hàng rồi. Có rất nhiều người muốn đến mua, đó gần như là một loại bùa may mắn đấy! Ta cũng không chắc chắn nó có đem lại thành công thực sự hay không. Nhưng du khách như cháu đến trấn này mà lại không có một món đồ lưu niệm nào cũng hơi chán. Sẵn tiện có chiếc vòng cổ này, cháu mua nó luôn đi, xem như là kỉ niệm - Bà chủ quán cười niềm nở.

Nghĩ lại cũng thấy phải, Emma liền rút tiền ra mua lấy một cái.

- Cô bé, chiếc vòng chỉ có hai mươi hai đô thôi, thừa rồi! - Bà chủ gọi Emma lại.

- Cháu không tiện lấy lại tiền thừa đâu bà ạ, xem như cháu biếu bà nhé - Emma nói.

- Không được đâu, như vậy thì còn gọi gì là buôn bán chân chính nữa! - Nói rồi, bà liền đếm đủ bảy mươi tám đô la rồi trả lại cho Emma. Cô đành nhận lấy.

- Mà bà này, sao khi nãy bà biết cháu là du khách thế? - Emma tò mò.

- Ôi chao! Đôi mắt của bà già này tuy không còn tinh nhưng vẫn còn nhạy bén lắm nhé. Nhìn quần áo cháu đang mặc, ai tinh ý sẽ nhận ra cháu là du khách ngay.

- À, cháu hiểu rồi, xem ra bà đã từng đi chu du khá nhiều nhỉ?

- Đúng vậy, ngày xưa ta đã từng là lữ khách đấy! - Bà chủ quầy cười cười.

Đúng lúc ấy, điện thoại của cô rung lên, là tin nhắn từ Luis.

"Chị chuẩn bị về đi, mọi người sắp bắt đầu dùng bữa rồi."

"Ừ, tôi về ngay", Emma nhắn lại.

- Sao vậy? Bạn cháu gọi à?

- Dạ vâng, cháu phải đi rồi, cảm ơn và tạm biệt bà nhé - Emma cúi người.

- Không có gì, thượng lộ bình an nhé cô bé! - Bà chủ vẫy tay.

Emma cảm ơn lần nữa, rồi xoay người bước đi.

Khi cô về đến nhà thì tất thảy mọi người đều đang dùng bữa trong phòng bếp. Emma chỉ lẳng lặng cúi người một cái, rồi ngồi vào chiếc bàn ăn nhỏ ở gần đó.

Các món ăn hôm nay quả thật rất ngon, nhưng Emma chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn uống. Trong đầu cô đang suy tính rất nhiều thứ.

Cầm lên ăn được một vài món qua loa, Emma nhanh chóng đứng dậy rồi bước lên cầu thang.

Lúc cô bước đi, không có ai để ý đến cô, kể cả Luis và Ethan. Bởi vì mọi người đang nói chuyện rất rôm rả, tiếng người nói vang vọng khắp cả quán trọ, đi ngoài đường có khi vẫn còn nghe thấy.

Đây quả là thời cơ ngàn năm có một, nếu như cô bước đi mà hai tên nhóc kia lại hỏi vài câu đại loại như: "Chị đi đâu vậy? Chị không ăn gì sao? Sao chị ăn ít thế?... " Lúc ấy, chắc chắn rằng mọi sự chú ý của mọi người sẽ đổ dồn vào cô, muốn giải thích cũng sẽ rất khó.

Lúc bước đến lưng chừng cầu thang, cô gặp anh chàng tên Ryan đang bước xuống, tay cầm chiếc Ipad. Có vẻ như anh ta đang đọc sách trên mạng.

Emma khẽ cúi đầu, ý muốn chào anh ta. Ryan cũng không để ý cho đến khi Emma làm như vậy. Anh cất giọng hỏi cô:

- Đã ăn gì chưa? Sao đi nghỉ sớm vậy?

- Cảm ơn, sáng nay tôi hơi mệt - Dừng lại rồi thở một hơi, Emma mới nói tiếp - Muốn nghỉ sớm chút.

- Chiều nay Joseph chở mọi người vào ốc đảo Divina thăm quan, cô muốn đi cùng không?

- Không, cảm ơn, tôi có việc rồi - Emma trả lời khách khí.

Ryan ừ một tiếng, rồi bước xuống lầu dưới.

Khi đã vào trong phòng, Emma vệ sinh cá nhân cẩn thận rồi ngồi xuống giường. Hiện giờ mới là hơn 9 giờ rưỡi sáng. Emma muốn nghỉ ngơi sớm, chiều và tối nay cô sẽ ở trong khu rừng đó điều tra. Chưa kể là thời tiết đang vào mùa đông, càng về đêm càng lạnh. Nếu không có đủ sức thì sẽ suy kiệt rất nhanh chóng.

Cô không nghĩ ngợi gì thêm nữa, tay với chiếc ba lô lấy ra một chiếc podcast (Máy nghe nhạc) nhỏ. Trong chiếc máy này có lưu tất cả các bài hát mà cô thích. Chỉ cần lúc nào cảm thấy mệt mỏi, cô liền lấy ra nghe.

Emma cắm tai nghe vào chiếc máy, sau đó ngả lưng xuống chiếc giường êm ái. Khúc nhạc dạo đầu của bài hát "Thán Vân Hề" từ từ nổi lên. Đây là một bài hát tiếng Trung, mặc dù cô không hiểu hết nhưng giai điệu mới là điều làm cô thực sự thích bài hát này. Đương nhiên ở Mĩ sẽ không thể tìm thấy những bài hát tương tự như thế trên Internet. Cô chỉ lưu chúng sẵn vào podcast thôi.

Giai điệu cảm động, sâu lắng của bài hát này quả thực làm cô vô cùng thoải mái tinh thần. Emma dần khép mắt, rồi chìm vào trong giấc ngủ sâu.

Bạn đang đọc Tia chớp lục (Fiction 3) sáng tác bởi Hikari2028
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hikari2028
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.