Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giả danh các nhà điều tra.

Tiểu thuyết gốc · 1675 chữ

Lúc cô thức giấc thì đã là gần 1 giờ rưỡi chiều. Bài hát Thán Vân Hề đã dừng, cô chỉ để bài hát lặp lại khoảng mười hai lần, tức là trong khoảng hơn năm mươi phút. Khoảng thời gian đó đã đủ để cho Emma rơi vào giấc mộng đẹp rồi.

Emma lười biếng ngồi dậy, phải một lúc sau khi rửa mặt, tinh thần của Emma mới khoan khoái trở lại. Cô cũng đã không ngờ rằng mình đã ngủ lâu được như thế.

Cô thay đồ rồi mở cửa đi xuống cầu thang. Ở dưới không có một ai cả. Xem ra mọi người đều đã ra ngoài hoặc đi nghỉ trưa hết rồi.

Ngoài cửa là một tấm biển nhỏ, mặt trong của nó ghi chữ "mở cửa". Vậy xem ra mặt ngoài ghi chữ "đóng cửa" rồi. Emma chắc chắn rằng quán trọ này đã có tối đa số lượng khách nhận phòng. Nếu không nhận thêm khách nữa, vậy thì không biết cái tên Tom kia sẽ vào trọ kiểu gì.

Mà thôi kệ, kiểu gì từ giờ đến tối cũng sẽ có người trả phòng thôi.

Emma nghĩ như vậy rồi bước chân ra khỏi quán trọ.

Cô đến trước bìa rừng y như sáng hôm nay, có điều bây giờ đang là bảy độ C. Ấm áp hơn buổi sáng nhiều rồi.

Emma ngó ngang ngó dọc, định bụng bước vào thì sau lưng cô đã vang lên một giọng nói.

- Hello!

Emma theo bản năng quay đầu lại, ngạc nhiên tột độ khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình. Là Tom Trellis.

- Sao anh lại ở đây rồi? Tưởng tối mới tới?

- Công viên giải trí đóng cửa mất rồi, chẳng có chỗ nào để đi chơi cả - Hắn ta phụng phịu đáp lại.

- Thị trấn Belly thiếu nơi để đi chơi à?

- Nhưng tôi chỉ thích đi công viên giải trí thôi ~~~

Emma nhìn hắn, không tự chủ được mà cười một cái, hai mươi tuổi đầu rồi mà cứ như trẻ con.

- Mà sao anh lại đến đây được? - Emma thấy khó hiểu.

- Ây a! Câu này tôi phải hỏi cô mới đúng - Hắn ta hỏi vặn lại.

- Hôm trước tôi xem trên đài BBC, thấy có một vụ án giết người ở trong khu rừng này - Emma cố gắng cân nhắc từ ngữ - Muốn vào đó điều tra một chút.

- Có mạo hiểm quá không vậy? - Tom lo lắng - Biết đâu trong này thực sự có các sát thủ giấu mặt như trong lời đồn thì sao? Tôi không phải người dân ở đây nên không rõ lắm.

- Tôi biết là vậy, nhưng mức độ xác thực của những tin đồn này chưa ai có thể kiểm chứng - Emma nhắm mắt cho qua - Vào thì mới biết được.

- Ngược lại là anh! - Emma bỗng quay sang chỗ Tom, nhìn anh ta với ánh mắt dò xét - Sao anh biết tôi ở đây mà tới?

- À à, tôi tới quán trọ thì tình cờ thấy cô đi ra ngoài, theo cô thì tới được chỗ này.

- Lí do khá hợp lí đấy, vậy sao anh biết tôi ở quán trọ này? Tôi đã đưa anh địa chỉ đâu?

- Tôi lén hỏi Ethan đấy! Lúc mới tới tôi còn lạc mấy lần, hỏi đi hỏi lại mới đến nơi được!

Emma đen mặt, quên mất rằng tên này vẫn còn hai "trợ thủ" đáng tin cậy.

- Tôi không muốn lãng phí thời gian nữa - Nói rồi Emma nhanh chóng bước vào trong khu rừng.

- Ê ê, đợi tôi với chứ!

Emma vừa bước vào vừa nhìn ngó xung quanh cẩn thận. Có thể đang đi, có thứ gì đó nhảy bổ ra trước mặt họ không biết chừng.

Càng vào sâu trong khu rừng càng lạnh, Emma còn phải rút hộp làm ấm ra cho vào trong chiếc áo choàng. Xem cô đã quá coi thường nhiệt độ trong khu rừng này.

- Nghe bảo trong khu rừng này còn có cả một căn biệt thự cổ đấy, lát muốn đi xem không? - Tom quay sang nói với cô.

- Cứ biết vậy đã - Emma không muốn dông dài, cô liền bước chân nhanh hơn. Cái hồ chắc là chỉ ở đâu đó quanh đây thôi.

Sau một hồi chật vật tìm kiếm, cuối cùng hai người đã thấy mục tiêu: Cái hồ nước nhỏ trong khu rừng. Hai người tìm được nó là nhờ có tiếng người nói chuyện to nhỏ. Đến gần thì biết là mình đã đến đúng chỗ. Một toán người, trong đó có cả cảnh sát đang ở xung quanh hồ nói gì đó, hẳn là tổ điều tra của vụ án.

Những chiếc lều đủ loại màu vẫn còn dựng nguyên ở đây, cho thấy hiện trường vẫn còn nguyên.

Không lâu sau đó, nhóm hai người đằng xa kia liền rời đi. Hình như vụ án đã rơi vào thế bí.

- Tôi nghĩ rằng không thể tìm được hung thủ đâu, hắn che đậy mọi dấu vết rồi.

- Cũng đúng đấy, lần này ta đụng phải tên có cách thức gây án tinh vi, vụ án chắc phải gác lại mất thôi.

Đó là tiếng nói của một số viên cảnh sát trong tổ điều tra. Họ thực sự nản chí rồi.

Emma từ từ tiến lại gần bọn họ, cố tình tạo ra tiếng động để họ biết là có người đang tới.

- Cho hỏi... cô đây là... ? - Một trong những vị cảnh sát ở đó quay lại, khi nhìn thấy Emma và Tom, họ lập tức đưa ánh mắt cảnh giác.

- Tôi là Emma Waston - Nói rồi Emma giơ ra trước mặt họ tấm bằng thám tử của mình.

- Còn người này là Tom Trellis - Sau khi nghe Emma nói, Tom liền hiểu ý, hấp tấp lấy ra chiếc thẻ.

- Hai người là tổ điều tra tiếp theo sao?

- Đúng vậy! - Emma gật đầu, khẽ quay sang ngườm Tom.

Tom thấy vậy liền hiểu ý ngay, anh ta liền hùa theo:

- Chúng tôi có công chuyện, nên tiện thể tới đây sớm hơn dự tính. Định là xong sớm thì nghỉ sớm - Tom cố nặn ra một nụ cười thân thiện.

- Vậy hai người...

- Chúng tôi sẽ bắt đầu luôn - Emma dứt khoát, không đợi bọn họ kịp nói gì thêm. Tom cũng đã nhanh chóng vào cuộc.

Những viên cảnh sát này chưa thể chắc chắn Emma và Tom có phải là tổ điều tra kế tiếp hay không. Nhưng hiện tại họ đang ở thế bí, nếu có thêm hai thám tử vào giúp đỡ thì quá tốt. Người ta nói : "Hai đầu tốt hơn một". Nếu càng có thêm nhiều thám tử, chẳng phải vụ án sẽ càng được giải quyết nhanh hơn sao?

Cứ như vậy, họ để cho Emma và Tom tiếp tục điều tra.

Emma rảo bước xung quanh, quả thật không có bất kì manh mối nào. Nhưng Emma vẫn quyết tâm truy vết từng ngóc ngách của khu cắm trại. Chắc chắn có để lại bằng chứng.

Khi Emma đang mở một bao đựng rác cạnh đống nước thải gần đó, có một thứ làm cô chú ý.

Đó là hai chai nước chai nước Green Tea màu xanh nhạt. Điều đáng ngờ là, tất cả rác xung quanh đó đều đã rất rất cũ, các loại đồ ăn hay đồ uống đóng gói thì đều đã bị phai màu rất nặng hoặc mất luôn lớp nilon bên ngoài. Vậy nhưng hai chai nước này lại rất mới, chứng tỏ nó chỉ vừa mới được sử dụng thôi.

Có khi là nhóm bạn đi cắm trại này dùng, nhưng tại sao họ không vứt luôn vào túi đựng rác kế bên chiếc lều mà lại đi nhét sâu vào trong một chiếc túi đựng rác, còn để chiếc túi nằm sâu xuống dưới đống rác như thế?

Họ muốn che dấu gì đó? Vậy chắc chắn manh mối có ở hai chai nước này.

Emma lập tức mở nắp chai ra xem, và thấy ở thành chai phía bên trong có đọng lại một lớp chất lỏng không màu, nhưng cực kì dễ nhìn.

Cái chai thứ hai cũng y chang như vậy.

"Một loại độc tố", Emma chắc chắn về suy đoán của mình.

Cô lập tức sang chỗ của mấy viên cảnh sát.

- Cho tôi hỏi một chút, ai là trưởng tổ điều tra vậy?

- Là tôi - Một anh cảnh sát trẻ bước ra. Quân hiệu của anh ta khác với hai người còn lại, hẳn anh ta là cảnh sát trưởng.

- Phiền anh gọi đến bệnh viện có chứa thi thể của cả bốn nạn nhân. Hãy nói với nhân viên điều dưỡng ở đó kiểm tra lại phần sau gáy của cả bốn thi thể xem có điểm chung nào không.

Anh ta gật đầu, rồi thực hiện theo những gì mà Emma đã nói.

Không lâu sau đó, đã ngay lập tức có kết quả.

Cả bốn nạn nhân đều có vết tím ở gáy.

Trong lều, Emma có thể thấy các vật dụng, đồ dùng vẫn còn để nguyên. Ngay lập tức, Emma tìm đến những chiếc cốc nhựa, cô lục tung cả hai căn lều lên thì cuối cùng cũng thấy, chúng đang nằm trong một chiếc túi nilon bỏ. Ban đầu thì không thấy gì, từ từ về gần cuối của chồng cốc nhựa cô mới thấy rõ. Không ngoài dự đoán của cô, trên thành bên trong của cả bốn chiếc cốc cuối cùng đều có bám một thứ chất lỏng không màu, mặc dù rất khó nhìn do ủ nhiệt quá lâu. Nhưng dấu hiệu thì vẫn còn đó.

Emma khẳng định độc tố ở trong ba chiếc cốc này và độc tố trong hai chai Green Tea là một!

Hơn nữa, ba chiếc cốc tương ứng với ba nạn nhân....

Đúng như vậy, họ đã bị đầu độc.

Nhưng ai đầu độc họ???

Bạn đang đọc Tia chớp lục (Fiction 3) sáng tác bởi Hikari2028
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hikari2028
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.