Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rơi vào thế bí.

Tiểu thuyết gốc · 1542 chữ

Emma ngẫm nghĩ một hồi lâu, sau đó, cô nheo mắt lại. Liên kết tất cả các dữ kiện với nhau.

Cách thức gây án đã quá rõ ràng. Việc bây giờ là tìm ra hung thủ.

Emma đi một vòng quanh khu trại kiểm tra một lần nữa, cô chưa có đủ dữ kiện để suy luận ra bất kì khả năng nào. Mọi thứ bây giờ vẫn còn chưa rõ ràng.

- Tôi đã có kết quả rồi! - Giọng nói của Tom bất chợt vang lên.

Tất cả mọi người, kể cả Emma, đều kinh ngạc quay sang chỗ của Tom. Hiện tại tất cả đang có chung một suy nghĩ: "Sao anh ta có thể phá án nhanh tới mức đó?"

- A...anh... Làm thế nào mà... - Một viên cảnh sát lắp bắp, gương mặt lộ rõ sự ngạc nhiên tột độ.

- Anh có thể trình bày được rồi đấy - Emma nóng lòng, cô cũng muốn xem anh ta đã giải được vụ án này bằng cách nào.

- Được, vậy tôi bắt đầu - Hít một hơi sâu, Tom tiếp tục - Tôi đã tìm thấy các chi tiết khả nghi ở trong khu cắm trại này. Đầu tiên, bọn họ đi cắm trại bốn người ở trong khu rừng cấm này mà không thèm bận tâm đến những lời đồn xung quanh nó, chứng tỏ họ phải là những con người ưa mạo hiểm, đúng không?

- Cái này ai cũng biết mà - Một viên cảnh sát khác chen ngang.

- Cứ để tôi nói hết đã - Tom nói với anh ta, rồi trình bày tiếp - Điều này dẫn đến hai khả năng, thứ nhất, nhóm học sinh bốc đồng này đang cùng trường học đi tham quan, rồi tự ý tách ra khỏi nhóm. Thứ hai, là bọn họ tự ý tổ chức đi riêng mà không có sự cho phép của gia đình và nhà trường.

- Cái này thì tôi đã hỏi rồi, bọn họ đi tham quan cùng đoàn với trường. Sau đó thì tách nhóm để vào đây cắm trại. Một số học sinh ở đó còn kể lại rằng họ muốn chứng minh trong khu rừng này hoàn toàn không có gì cả - Anh cảnh sát trưởng bổ sung.

Ngay sau khi nghe cảnh sát trưởng nói như vậy, Emma liền xin số điện thoại ở ngôi trường đó.

- Nhưng cô làm vậy để làm gì chứ? Chúng tôi dò hỏi tất cả các nhân chứng có liên quan rồi, thực sự không có gì khả nghi cả.

- Cứ đưa cho tôi số của giáo viên đó - Emma chắc nịch.

- Đ... được thôi.

Sau một hồi chật vật, Emma đã tìm và nói chuyện được với nhân viên thư viện, cũng chính là một nhân chứng còn sót của ngày hôm đó. Hơn nữa cô còn tìm đến nhà của bốn nạn nhân, rồi nói chuyện với gia đình họ.

- Vậy là vào khả năng thứ nhất rồi. Được, vậy tôi sẽ cho mọi người biết suy luận của mình - Tom nói với tất cả mọi người.

Emma trầm mặc, cô cũng đã dần có những suy luận của bản thân.

- Chi tiết khả nghi đầu tiên mà tôi tìm thấy chính là vệt máu khô ở căn lều màu đỏ kia.

- Ý anh là căn lều ở ngoài cùng? - Viên cảnh sát trưởng hỏi.

- Đúng là như vậy.

Emma lập tức đi đến căn lều màu đỏ ở phía ngoài, dưới chân lều có một chỗ xê dịch, vết xước không quá dài, nhưng bị khuất dưới đáy lều. Không nhìn kĩ sẽ không thể thấy.

Dường như cảm nhận được điều gì, cô chạy về phía căn lều ở chính giữa. Và cô phát hiện ra một chi tiết nữa.

Căn lều màu vàng ở chính giữa cũng có vết xước dưới mặt đất.

Emma có một câu trả lời cho chúng, cô đã gần như chắc chắn.

- Vậy, nếu toàn bộ căn lều đều là màu đỏ, thì làm sao anh có thể biết được... dưới nền của căn lều có vệt máu khô? - Một viên cảnh sát gần đó hỏi tới.

- Tôi có mang theo bên mình một loại mật hương kết dính đặc biệt. Khi bôi lên bề mặt của một thứ gì đó, nó sẽ bám lại một thứ vật chất gần như vô hình. Và khi tôi rải cát lên, một phần cát sẽ bám lại vào lớp vật chất. Hình thù của nó, cũng chính là hình thù của vệt máu khô.

- À... - Viên cảnh sát sau khi nghe vậy lập tức liền đi kiểm tra. Quả thực, Tom đã hành động rất mau lẹ. Trên nền căn lều đúng là có một vệt máu khô.

Emma ngồi nhìn vào nó, lòng suy tính một điều gì đó rất bí ẩn.

- Chi tiết này có liên quan đến một chi tiết khác nữa. Chính là con dao bếp nằm ở trong một chiếc cặp màu xanh lá. Trên con dao này cũng có tồn tại vệt máu khô. Tôi đã cho người đi xét nghiệm. Hai vệt máu này cùng là một.

- Như vậy là chúng có liên quan đến nhau?

- Đúng như vậy.

Emma lập tức đánh mắt sang phía Tom khi anh ta nói đến chi tiết "con dao". Cô tự nhủ: "Suy luận của anh ta có lỗ hổng".

Nhưng Emma vẫn sẽ lựa chọn im lặng, cô muốn xem mạch suy luận của Tom như thế nào.

- Và chi tiết thứ ba mà tôi tìm thấy, khiến tôi quyết định được chân tướng của vụ án. Đó là bốn chiếc cốc nhựa.

- Cốc... cốc nhựa nào cơ?

- Các anh không tìm thấy chúng là bởi các anh chưa lục soát kĩ khu cắm trại này. Bốn chiếc cốc nhựa đó nằm ở gần khu chất rác, ngay bên cạnh hồ nước kia - Nói rồi, Tom chỉ tay ra phía khu chất rác đó.

Emma nhíu mày, bốn chiếc cốc nhựa mà Tom nói đến không phải là bốn chiếc cốc mà cô đã tìm ra.

- Bọn họ đã tự sát tập thể!

- Sao, sao cơ??? - Sau khi nghe Tom nói, các vị cảnh sát tất thảy đều kinh ngạc.

Emma nhìn Tom, kiểu gì anh ta cũng sẽ kết luận như vậy, cô đã biết trước.

- Tôi đã nói chuyện với cô giáo chủ nhiệm lớp và một số bạn học sinh ở lớp, hôm đó đúng là chỉ có bốn người này đi vào trong khu rừng.

- Đúng là như vậy, tôi đã lấy lời khai của tất cả các nhân chứng rồi - Một viên cảnh sát xen vào.

- Nhưng lời khai của họ không trùng khớp với suy luận của tôi!

- Sao có thể như thế? - Một viên cảnh sát khác chất vấn.

- Các anh chỉ lấy lời khai của các bạn học sinh trong lớp họ, các anh cho rằng đó là những đối tượng liên quan, nhưng các anh có tra hỏi những bạn học sinh hay những giáo viên ở lớp khác hay không?

Đến lúc này, những người cảnh sát đứng đó mới thất kinh, mặt cắt không còn một giọt máu.

- Cảnh sát các anh làm việc thật quá qua loa, điều tra, lấy lời khai cũng quá sơ sài, như vậy thì làm sao có thể đưa vụ án ra ánh sáng được? - Tom tiếp tục.

Emma có cùng suy nghĩ với Tom ở điểm này, nhưng cô chắc chắn một điều, suy luận của anh ta có lỗ hổng.

- Một nhân chứng khác nói rằng, không phải bốn, mà là năm người cùng vào khu rừng này!

Một bầu không khí im lặng ập đến, vẻ mặt tức giận của Tom khiến nó thêm phần căng thẳng.

Emma nhìn vào mặt đồng hồ, đã 4 giờ kém 10 chiều.

Không còn sớm nữa, các nhà điều tra thực sự của vụ án sắp tới rồi.

Emma nhìn bộ dáng nhiệt tình của Tom, dù biết suy luận của anh ta không hoàn toàn đúng, nhưng cô vẫn có phần không nỡ rời đi, cô vẫn còn chưa có đủ dữ kiện để khai thác được vụ án này.

Nhưng nếu không rời đi, hai người sẽ bị vạch trần, ngay tại chỗ này.

Emma kéo Tom lại một bên, giải thích ngắn gọn tình hình lúc này của hai người họ.

- Cùng đường rồi, nếu bây giờ chúng ta đột ngột rời đi lại càng không được, đúng không?

Emma trầm mặc.

- Này, sao cô không dùng siêu năng lực của mình đi, khiến bọn họ mất ý thức trong một khoảng thời gian ngắn? - Mắt Tom sáng quắc lên, anh nói với Emma về sáng kiến của mình.

- Vào lúc này, tôi không có đủ điều kiện để sử dụng siêu năng lực.

- Điều kiện? Điều kiện gì cơ? - Tom hoảng hốt.

- Năng lực của tôi, không phải muốn lúc nào là dùng ngay được. Tôi sẽ nói với anh về vấn đề này sau, hãy nghĩ cách giải quyết tình huống này trước đi.

- Hai vị? Tiếp tục chứ?

Tiếng nói của viên cảnh sát đã thức tỉnh hai người.

- Chúng tôi... có điều này muốn nói với ông - Emma tiến lên phía trước một bước.

Bạn đang đọc Tia chớp lục (Fiction 3) sáng tác bởi Hikari2028
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hikari2028
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.