Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi Và Anh

Tiểu thuyết gốc · 1961 chữ

Sau khi giao tên thanh niên họ Đào cho đội Kim Tinh tra hỏi, cô Huyền gọi điện thoại cho những giáo viên khác nhưng đều không liên lạc được. Toàn bộ thành viên của Quốc Tử Giám đều đã bị nhà họ Đào bắt giữ, chỉ có mỗi đội ngũ này là thoát được mai phục.

Lúc này mọi người ai cũng vô cùng lo lắng, sốt ruột. Sau khi tra hỏi tên họ Đào kia thì biết được, hắn tên là Đào Tuấn Khải là cháu ruột của gia chủ nhà họ Đào. Mà gia chủ nhà họ Đào tên là Đào Tiến Dũng đã biết trước được Quốc Tử Giám sẽ tấn công bọn họ. Ông ta đã mời người của Vu Ngãi Hội đến hỗ trợ. Mà cô Mun chính là một trong số những người được mời đến.

-Cô ơi. Cô dẫn mọi người quay trở về học viện trước. Em lo lắng những người khác đều đã bị bọn chúng bắt, tệ hơn có thể là đã bị giết rồi. Cô nên trực tiếp báo cáo tình hình lại cho viện trưởng, đừng thông qua bất kì người nào.

-Cô cũng nghĩ như em vậy. Nhưng em không về cùng mọi người hay sao?

-Em muốn ở lại giám sát bọn chúng.

-Không được. Như vậy rất nguy hiểm, việc giám sát cứ giao cho bộ đội đặc công ở đây là được rồi.

Lúc này những người khác cũng nói xen vào:

-Đúng đó Không. Bây giờ ở lại đây quá nguy hiểm, cậu không nên làm liều.

Vy cũng lo lắng nói:

-Em biết anh lợi hại, nhưng đám người này quả thật đáng sợ. Anh về cùng mọi người đi.

Không xoa đầu nhỏ của nàng nói:

-Em cũng biết anh lợi hại mà. Không cần lo lắng, anh làm việc có chừng mực mà.

Sau đó nó quay sang cô Huyền và mọi người nói:

-Mọi người có thể tránh giao tên Đào Tuấn Khải này cho tôi không?

Sau khi mọi người đồng ý giao hắn cho Không thì cô Huyền liền dẫn mọi người trốn về lại Sài Gòn. Lúc này Tử Liên ném ra tàn hồn của Mun để cho linh hồn của Không hấp thụ. Phần lớn ký ức gần đây đều đã bị nó hấp thụ. Sau đó, nó giết rồi thu lấy linh hồn Đào Tuấn Khải để hấp thu ký ức của hắn.

Do đã đột phá Long Lân Biến và Long Tạng Biến, cộng thêm Long Hoá Thuật mới học được ở tầng ba của Hoàng Kim Long Tháp có thể giúp nó hoàn toàn hoá thân thành tên Đào Tuấn Khải này.

Chỉ cần tự điều chỉnh giọng nói một chút là không ai có thể nhận ra. Từ ngoại hình, giọng nói, biểu cảm đều không có chút gì khác biệt. Sau đó nó mặc quần áo của tên Đào Tuấn Khải, thu lấy túi không gian và Kim Đan của hắn rồi phóng ra Long Hoả Thuật thiêu cháy toàn bộ cảng Thiên Môn.

Sau hai tiếng đồng hồ luyện hoá pháp bảo của Đào Tuấn Khải là một cái thanh loan đao, nó nghênh ngang đi đạp lên loan đao bay trở về biệt phủ Đào gia.

Đúng như mọi người dự đoán, toàn bộ quân của Quốc Tử Giám và bộ đội đặc công 429 đều đã bị bắt hoặc giết chết. Ngay cả phó viện trưởng, Đại Tướng Lê Hoàng Kha cũng đã bị bắt giữ, tu vi bị phong ấn giam lại trong nhà giam.

Đáng thương nhất là những học viên nữ đều bị đám rác rưởi này phong ấn tu vi. Trên người bị lột sạch sẽ đứng thành một hàng ở trong đại sảnh. Dù cho muốn tự tử cũng không có cách nào làm được.

Tổng cộng mười ba người gồm có một vị là giáo viên và mười hai học viên của lớn Siêu Cấp.

Bên trong đại sảnh ngoài mấy cô gái xinh đẹp kia ra thì là một đám đàn ông đang ngồi trên ghế sofa trò chuyện.

Mang bộ dáng cháy xém cùng vết thương khắp người, Không (trong hình dáng Đào Tuấn Khải) đi vào đến thì nó mở miệng nói:

-Ông nội. Nhiệm vụ hoàn thành nhưng mà có chút ngoài ý muốn?

Người trung niên ngồi ở vị trí chủ vị nhìn thấy vết thương trên người nó thì đứng dậy chạy đến nói:

-Có chuyện gì sảy ra vậy cháu?

Ông ta là gia chủ nhà họ Đào là ông nội của Đào Tuấn Khải. Khi nó chưa kịp trả lời thì một người mặc áo bào đen thấy nó đến có một mình thì sắc mặt có chút lạnh lẽo nói:

-Cô Mun đi cùng với ngươi đâu rồi sao không đến?

Không giả vờ đau khổ bất lực nói:

-Thưa ông nội, thưa chú Musk. Cô Mun trong lúc đánh nhau với đám người của Quốc Tử Giám đã thi triển cấm thuật Vạn Tự Âm Ma Chuông. Vô tình phá vỡ trận pháp ở cảng Thiên Môn làm cho đám người bên trong chạy ra ngoài. Trong đó có một tên thanh niên rất lợi hại, hắn cũng dùng chiêu thức tấn công âm thanh chống lại Vạn Tự Âm Ma Chuông. Sau đó trong lúc đánh nhau đã tự bạo Nguyên Anh làm cho cô Mun cũng bị nổ chết, đến thân xác cũng không còn.

-Cái gì? Làm sao có khả năng?

Musk không thể tin nhìn chằm chằm Không hét lên. Nó buồn bã nói:

-Con cũng không ngờ lại sảy ra chuyện như vậy. Cô Mun và những người khác cũng bị nổ chết cả rồi. Cũng may ông nội cho con một tấm hộ thân phù cho nên mới thoát chết nếu không chắc không về được tới đây. Nhưng con cũng bị thương nặng nên bây giờ mới trở về.

Nhìn thấy bộ dáng của nó Đào Tiến Dũng đưa ra một viên thuốc nói:

-Đây là Đan Dược Trị thương ông nội vừa mua được ở hội đấu giá. Cháu mau ăn đan dược này rồi về phòng nghỉ ngơi trước đi. Chuyện ở đây cứ giao cho ông nội là được rồi.

-Dạ. Vậy con về phòng trị thương.

Nó vội vàng đón lấy đan dược rồi chuẩn bị rời đi. Thì nó liếc qua chỗ mười ba cô gái đang không có mảnh vải che thân ở gần đó, nó mới nói với Đào Tiến Dũng.

-Ông nội. Lần này con không bắt được người. Ông nội có thể cho con chọn vài cô gái không?

-Được. Vậy con chọn lấy ba người mà dùng.

Đào Tiến Dũng cười ha hả sảng khoái đáp ứng. Ông ta biết bản tính háo sắc của đứa cháu của mình nên không có để tâm.

Không muốn cứu hết tất cả mọi người nhưng bây giờ thế cô lực hẹp, nó chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến, cứu được bao nhiêu thì cứu thôi. Nó đi đến chọn lấy ba cô gái, dĩ nhiên là chọn ba người đẹp nhất. Sau đó được người bắt lấy dẫn theo nó trở về phòng.

Căn phòng của nó nằm trên tầng cao nhất của biệt phủ, ba thanh niên thuộc hạ trung thành của nhà họ Đào mang ba cô gái đưa vào phòng của nó rồi nhanh chóng rời đi.

Không ngồi trên giường nhìn lấy ba người nói:

-Ba người tên gì?

Cả ba người đều im lặng, bọn họ biết được kết cục bị bắt giữ sẽ là như thế nào. Lúc này, cô gái lớn tuổi nhất cũng là người giáo viên che chở cho hai cô gái còn lại. Cô đứng trước mặt nó không che đậy gì cả, toàn bộ thân hình đều bị nó nhìn không sót chút nào.

-Lũ khố nạn các ngươi. Có ngon thì giết hết bọn ta đi, nếu không có một ngày ta nhất định giết sạch lũ chó các ngươi.

Không nở nụ cười ta mị đi đến áp sát người cô giáo đó. Một tay bắt lấy gò má của cô kéo lại.

-Cô mà còn mắng chửi tôi thêm một câu nữa tôi sẽ cho cô nếm mùi lợi hại. Nếu không muốn sống an ổn thì mau trả lời cho tôi.

Bị nó trêu đùa, cô giáo này có chút khó chịu nhưng nghe có thể sống an ổn một chút thì cô ta có chút do dự. Cuối cùng cắn răng nói:

-Chỉ cần anh buông tha cho hai con bé này, anh muốn tôi làm gì cũng được.

-Làm gì cũng được à?

Không lặp lại lời cô nói, cô giáo lập tức tái mặt, nhưng cũng chấp nhận gật đầu. Mà hai cô gái phía sau liền ngăn cản. Một cô gái xinh xắn khoảng mười tám tuổi ánh mắt rưng rưng sắp khóc nói:

-Cô ơi. Để em phục vụ hắn cho.

Mà cô gái còn lại thì ngoan cường chửi lên:

-Tên khốn nạn này. Mau cút đi. Không được ăn hiếp cô giáo của ta.

Thấy được như vậy nó cũng không muốn trêu chọc ba người nữa. Ném cho mỗi người một cái áo sơ mì rồi nói.

-Mặc vào đi. Nếu không tôi không kiềm chế được đâu.

Ba người ngơ ngác nhìn nhau rồi nhanh chóng mặc áo vào che phủ đi cơ thể của mình. Do quần và đồ lót rộng, ba cô gái không thể mặc được nên nó chỉ có thể để họ mặc tạm áo sơ mi. Nhưng mà mặc xong lại càng thêm kích thích làm cho nó máu huyết sôi sùng sục. Nó đi ra khoá cửa phòng lại rồi nói.

-Không được chạy lung tung, nếu bị người khác bắt tôi không đảm bảo bọn họ cũng nhẹ nhàng như tôi đâu.

Nói rồi nó đi vào nhà tắm, dùng nước lạnh dội đi dục vọng. Tắm rửa sạch sẽ xong mới đi ra ngoài. Ba cô gái lúc này đang ngồi trên giường nói chuyện gì đó, thấy nó ra liền câm miệng.

-Bây giờ nói tên ba người được chưa?

An tâm hơn một chút, cô giáo mới nói:

-Tôi là Lê Tịnh Giao là giáo viên của Quốc Tử Giám cũng là giáo viên giám sát của đội Thuỷ Tinh. Hai người này đều là đội viên của tôi.

Sau đó Tịnh Giao chỉ về cô gái xinh đẹp thanh thuần nói:

-Đây là Tăng Thanh Ngọc.

Cuối cùng chỉ về cô gái có nét đẹp mạnh mẽ nói:

-Còn đây là Trịnh Ly Ly.

Sau đó, Tịnh Giao có chút đỏ mặt nói:

-Chúng ta có thể ra ngoài làm không? Tôi không muốn học sinh của tôi nhìn thấy.

Không không hiểu ý cô ta là gì, nó chớp chớp mắt hỏi:

-Tôi và cô ra ngoài làm gì?

“Cái tên khốn nạn này, rõ ràng biết là làm chuyện đó vậy mà còn giả vờ. Chẳng lẽ muốn mình nói ra mới hài lòng hay sao. Đúng là khốn nạn mà. Tức chết ta rồi”. Nhìn ánh mắt uỷ khuất như muốn khóc của Tịnh Giao nó càng không hiểu nổi. “Mình có làm gì cô ta đâu? Tại sao lại như sắp khóc đến nơi rồi vậy?”.

-Tôi nói này. Muốn nói gì thì nói cho rõ ràng ra. Cứ nói lấp lửng như vậy ai mà biết được cô muốn gì?

“Rõ ràng là ngươi muốn, bây giờ lại nói ta muốn. Thật là tức chết mất thôi”. Tinh Giao bậm môi nói:

-Tìm một phòng khác rồi tôi… tôi… với anh… quan hệ.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.