Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vướng mắc

Phiên bản Dịch · 1642 chữ

Khí tức này cùng với khí tức nồng nặc nhất trên cây hòe mười phần là giống nhau.

Hoắc phu nhân cũng không đưa ra đáp án cho Quân Lạc, chỉ lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn bóng người trên cây: "Ngươi cũng đã nói, ta chỉ là một người bình thường, tuy rằng có thể hô hoán quỷ vật, nhưng đâu có thể khống chế bọn họ............"

Đáy mắt Quân Lạc mơ hồ có chút không kiên nhẫn: "Hoắc phu nhân, ngươi tập Thái Cực như vậy quả là không có hứng thú."

Khóe môi Hoắc phu nhân hơi nhếch lên, giống như là đang cố ý chọc giận Quân Lạc vậy, khẽ cười nói: "Ngươi hỏi những chuyện này đều là chuyện liên quan đến ta, nói cách khác cũng coi như là chuyện riêng của ta, hình như không có liên quan gì đến ngươi.

Còn như trả lời hay không trả lời, trả lời như thế nào, cũng đều là chuyện của ta. Lẽ nào ngươi hỏi ta, ta nhất định phải trả lời lại hay sao? Nào có đạo lý như thế.

Tiểu đạo trưởng, ngươi có phần cũng hơi ngang ngược rồi."

Quân Lạc tức giận cười: "Nếu chỉ là chuyện riêng tư của ngươi, ta tất nhiên là sẽ không để ý, nhưng Hoắc Lương đây, cũng coiu như là chuyện riêng của ngươi sao?"

Hoắc phu nhân cười trào phúng, hai chân dường như đang bước thật chậm cố ý nói: "Đương nhiên, hắn là con riêng của ta, về mặt thân phận mà nói, kế mẫu cũng là mẫu, nếu ta đã là mẹ của hắn, thì việc khống chế tính mạng của hắn có vấn đề gì sao?"

"Ngụy biện xằng bậy! Ngay cả mẹ ruột cũng không nói có thể hoàn toàn khống chế hài tử của mình, hắn là người độc lập, hơn nữa là người độc lập không có quan hệ máu mủ gì với ngươi! Sinh tử của hắn sao có thể bị ngươi tùy tiện khống chế!"

"Huống hồ chúng ta là do Hoắc viên ngoại mời tới giải quyết chuyện này, ngươi cảm thấy nếu Hoắc viên ngoại biết bộ mặt thật của ngươi thì vẫn sẽ yêu thích ngươi sao?"

Vẻ mặt của Hoắc phu nhân càng lộ rõ ý cười: "Tiểu đạo trưởng tuy rằng thông minh, nhưng cũng ngây thơ đáng yêu. Ta đã có gan làm việc này đương nhiên cũng dám chắc sẽ không để ông ta nhìn thấy nhưng thứ này."

Sắc mặt Quân Lạc khẽ chìm xuống: "Lưu cô nương, giấy không thể gói được lửa, ngươi muốn cật lực ẩn giấu tất cả, một ngày nào đó chân tướng sự việc sẽ bị bại lộ, đến lúc đó chỉ sợ là ngươi, ngay cả chốn an thân cũng không có."

Ngươi cảm thấy tự mình đã bố trí tất cả rất hoàn mỹ, nhưng trên thực tế không phải đã bị Hoắc viên ngoại phát hiện ra sơ hở, hơn nữa còn mời chúng ta đến đây sao?

Còn nữa.............Ngươi đang thật sự cho rằng sau khi xảy ra chuyện, người sau lưng ngươi sẽ chiếu cố ngươi sao? Người kia nếu đã có thể làm ra chuyện này, nghĩa là ngay từ đầu hắn đã có mục đích, một khi hắn đạt được mục đích cuối cùng của mình, ngươi cũng trở thành con cờ vô dụng bị bỏ đi.

Đến cuối cùng kết cục tuyệt đối sẽ không tốt.

Quân Lạc đem hậu quả nói rất nghiêm trọng, chỉ tiếc nàng ngoài mạnh trong yếu cũng không hù dọa được Hoắc phu nhân.

"Tiểu đạo trưởng thật giỏi mê hoặc lòng người, nếu thật sự có một người như vậy tồn tại, nói không chừng, ta hiện tại cũng đã bắt đầu sợ rồi, đáng tiếc là, từ đầu tới cuối cũng chỉ có một mình ta. Bút là của ta, những bùa chú kia cũng là do ta vẽ ra."

Nguyệt Ảnh bên cạnh càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, nhìn biểu hiện, vị Lưu cô nương này dường như chỉ muốn diệt trừ con riêng, là một kế mẫu ác độc, nhưng hắn luôn cảm thấy chân tướng của chuyện này nhất định không phải như vậy.

Khi Nguyệt Ảnh đang nghĩ chuyện này, ngay lập tức cũng nhắc nhở Quân Lạc.

Lửa giận trong lòng Quân Lạc cũng dần tiêu tan, đồng thời nàng cũng phát hiện có điểm không hợp lý.

Bình thường kế mẫu muốn hãm hại con riêng thương thường là do con riêng quá mức ưu tú, sợ sẽ cản đường hài tử của chính mình, nhưng vị Hoắc phu nhân này đừng nói đến chuyện không có hài tử, cho dù có hài tử đi chăng nữa, Hoắc Lương cũng chưa chắc đã cản trở được bọn họ.

Hoắc Lương đi đứng bất tiện, hai mắt lại không nhìn thấy gì, nhìn thế nào, cũng không giống như có thể tạo thành uy hiếp đối với tương lai hài tử của nàng ta.

Như vậy xem ra, sự tình lại dường như đang hướng về hướng đi kỳ quái mà phát triển.

Vì lẽ đó, vị Hoắc phu nhân này quả nhiên là đang tự mình xây dựng một hình tượng một kế mẫu độc ác thì phải.

Chỉ là...........Tại sao? Nói dối như vậy có ý nghĩa gì?

Bộ não của Quân Lạc bắt đầu hoạt động nhanh chóng, nói chung, một lời nói dối thường là dùng để che đậy chân tướng sự việc.

Vì vậy, chân tướng sự việc này là như thế nào? Nàng giống như bị bóng ma vô hình che lấp.............

Nghĩ như vậy, ánh mắt Quân Lạc nhìn về hướng nữ nhân kia càng ngày càng bất thiện.

"Hoắc phu nhân, nếu như ngươi nhất định không giao quỷ vật ra, như vậy chúng ta cũng chỉ có thể mạn phép đắc tội rồi! Đương nhiên chúng ta cũng sẽ không làm hại ngươi, chỉ cần chờ đến khi quỷ vật kia xuất hiện, ta lập tức sẽ đem thả ngươi ra..............."

Có điều chỉ là không chờ Quân Lạc ra tay, cửa phòng cách đó không xa đột nhiên bị đẩy ra, đồng thời hai ngọn đèn trước cửa cũng bất ngờ sáng lên.

Tiếng bánh xe lăn trên mặt đất chầm chậm vang lên trong sự tĩnh lặng.

Quân Lạc nghe được âm thanh lạnh nhạt từ người ngồi trên xe kia mở miệng nói: "Đủ rồi."

Hoắc Lương lẽ ra đã ngủ say, cũng từ từ lái xe lăn đến vị trí hai bên đối diện.

Tuy nhiên, vẻ mặt ba người ở đây cũng không hề lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên bọn họ đã sớm đoán được người này cuối cùng cũng sẽ xuất hiện.

Chỉ có điều Quân Lạc nhìn về phía Hoắc Lương vẻ mặt có chút thâm ý: "Hoắc công tử, ngươi kỳ thật cũng đã biết Hoắc phu nhân muốn giết ngươi đúng không?"

Hoắc Lương không phủ nhận, chỉ hơi gật đầu một cái.

Hứng thú trong đáy mắt Quân Lạc càng ngày càng lộ rõ: "Vì lẽ đó, ngươi bây giờ là muốn bảo vệ người định giết ngươi?"

Hoắc Lương lạnh nhạt nói: "Hai vị đạo trưởng, ta nhớ rằng ban ngày ta cũng đã nói rất rõ ràng rồi, ta không hy vọng hai vị đạo trưởng nhúng ta vào việc nhà của ta."

"Nói cách khác, cho dù ngươi chết, cũng là đáng đời?"

Câu nói này của Quân Lạc không thể không nói là quá ác liệt, nhưng Hoắc Lương vẫn duy trì bộ dáng lạnh lùng lãnh đạm như vậy, hắn không có chút nào tức giận, chỉ là trầm mặc một hồi, sau đó mới mở miệng.

"Nàng hiện tại sẽ không giết ta." Nói xong liền dừng lại một chút rồi nói thêm một câu: "Trong sân viện của ta cũng sẽ không xuất hiện chuyện ma quỷ nữa."

Quân Lạc không hề nao núng khi nghe điều này, mà dường như muốn minh bạch một chuyện gì đó, đi vòng quanh Hoắc Lương.

"Hoắc phu nhân bảo vệ quỷ vật kia, ngươi cũng đang bảo vệ quỷ vật kia..........Nói như vậy, là nó phải có ràng buộc nhất định với hai người các ngươi, hoặc nó là người mà khi còn sống các ngươi đã quen biết?"

Hoắc Lương không một chút biến sắc, nắm chặt tay ghế của xe lăn, Hoắc phu nhân thì lại đang kìm nén sự giận dữ, mức độ không nhỏ, chính là muốn Quân Lạc không thể không chú ý........

Quân Lạc che giấu cảm xúc dưới đáy mắt, xem ra liên quan đến điểm này, nàng đã đoán đúng.

"Có phải người chúng ta quen biết hay không đều không liên quan đến các hạ."

Quân Lạc đột nhiên nở nụ cười: "Ngươi nói điều này có chút không đúng, ta cũng sư huynh, hai người bọn ta là được Hoắc viên ngoại mời đến, không phải là ngươi, trả công cho chúng ta cũng là Hoắc viên ngoại, không phải là ngươi.

Vĩ vậy ở đây, lời nói của ngươi coi như không tính, kể cả lời nói của vị Hoắc phu nhân này cũng coi như không tính đến.

Hơn nữa chúng ta cũng chỉ muốn biết rõ sự tình đầu đuôi câu chuyện và cho Hoắc viên ngoại một lời giải thích thỏa đáng đúng không nào?"

Nói tới đây, Quân Lạc dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Hơn nữa, nếu như trong thành này có quỷ vật xuất hiện, đó không chỉ là chuyện của nhà ngươi! Ngươi phải biết, quỷ vật là thứ khó lường nhất, ai biết nó có đột nhiên nổi lên hại người hay không................"

Bạn đang đọc Tiên Đồ Nghịch Hành 1 của Huyền Chiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rinnn19
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.