Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngôi mộ vạn bộ xương khô

Phiên bản Dịch · 1570 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“Ba tên này tốc độ nhanh vậy, lại không thể “cắt đuôi” được.”

Cùng lúc đó, Sở Phong đã cảm thấy “líu lưỡi” với thực lực của ba người này, mặc dù thực lực của hắn mạnh hơn rất nhiều với những người có cùng cấp độ, nhưng đối mặt với tu Võ giả có cấp độ cao hơn mình hẳn một tầng, thì hắn cũng cảm thấy “lực bất tòng tâm.”

Nhưng mà cũng may, linh khí trong đan điền của Sở Phong vô cùng dồi dào, hắn tin rằng nếu cứ tiếp tục chạy, tất nhiên thể lực của ba người kia sẽ suy kiệt mà đành phải buông tha hắn.

Nhưng mà Sở Phong vẫn còn lo lắng đến một vẫn đề, thế lực của Kiếm Đạo Minh không phải là nhỏ, nếu sau này rời khỏi núi Linh Dược, thì ba người này ắt sẽ lợi dụng thế lực của Kiếm Đạo Minh để gây khó khăn cho hắn, đây cũng là một điều khá phiền phức.

Cho nên Sở Phong cũng đang do dự, nếu không làm thì thôi, còn đã làm là phải làm đến cùng, thi triển Lôi Đình Tam Thức, đem ba người này giết người diệt khẩu.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn bỏ qua cái suy nghĩ này, dù sao thì việc chém giết đồng môn chính là tội lớn, nếu bị điều tra ra được, chỉ sợ ngay cả Sở gia cũng phải chịu liên lụy.

“Vù vù”

Vừa vào lúc này, Sở Phong kinh ngạc phát hiện, bốn phía hiện ra những luồng ánh sáng màu trắng.

Do sắc trời cũng đã tối, cho nên khi những luồng sáng này xuất hiện, lại vô cùng chói mắt, hơn nữa còn rất quỷ dị.

“Đây là…”

Những luồng sáng này càng lúc càng mạnh, khiến cho một phần của khu rừng sáng như ban ngày, nhưng điều khiên cho Sở Phong kinh ngạc nhất chính là, ở xung quanh hắn lại xuất hiện vô số bộ xương trắng.

Một vùng toàn là xương trắng, nằm chi chít chồng chất ở trong rừng, giống như là biển cả, vô biên vô hạn.

Hơn nữa những bộ xương này còn rất đặc biệt, không chỉ trắng nõn như ngọc, mà còn ở bên trong mỗi bộ xương, đều tản ra hơi thở mạnh mẽ, đó chính là uy áp.

Sau khi phải chịu đựng vô số luồng uy áp chồng chất vào nhau, Sở Phong như có cảm giác không thể thở nổi, bước chân trở nên nặng trịch, toàn thân vô lực.

“Đây là nơi nào?”

Sở Phong cảm thấy khiếp sợ, những bộ xương đặc biệt như thế, hẳn không phải của người bình thường, điều này chứng tỏ, chủ nhân của những bộ xương này, tất nhiên lúc còn sống là những cao thủ tu Võ.

Chỉ có sau khi tu Võ đến cảnh giới nhất định, mới có thể khiên cho xương không bị mục, không chỉ trắng nõn như ngọc, mà còn có thể ẩn chứa uy áp nhất định, uy hiếp hậu nhân.

Nhưng điều mà Sở Phong không nghĩ tới chính là, chưa nói đến việc những cao thủ tu Võ này từ đâu mà đến, chỉ cần qua tâm đến việc rất nhiều bộ xương trắng xuất hiện ở đây, đã vượt qua lẽ thường.

Dù sao núi Linh Dược là cấm địa, hầu như mỗi ngày trưởng lão đều đi tuần tra, làm sao có thể để cho nhiều bộ xương ở đây, mà lại không quan tâm?

Sở Phong vừa khiếp sợ vừa cảm thấy hoảng loạn, hắn càng nghĩa càng thấy không hợp lý, càng nghĩ thì càng có cảm giác lạnh sống lưng buốt, dù sao thì hắn vẫn là một cậu thiếu niên mười năm tuổi, khi mình bị vây ở một nơi âm trầm như thế, thì hiển nhiên trong lòng vẫn sẽ cảm thấy khủng hoảng.

“Đó là…”

Đột nhiên, trước mặt Sở Phong sáng rực lên, hắn kinh ngạc phát hiện, ở phía xa xuất hiện một bóng người, đang bước đi chậm rãi ở trên những bộ xương.

Hắn mơ hồ nhìn thấy, đó là một ông lão cao tuổi, râu tóc của ông lão trắng như tuyết, rất sạch sẽ, mặc một bộ đạo bào màu xanh, trên đạo bào có khắc hình bát quái, mà ở trên tay phải của ông lão còn cầm một cây phất trần rất kỳ lạ.

Vẻ mặt của ông lão tươi cười, chậm rãi đi đến chỗ của Sở Phong, không hề để ý đến những bộ xương trắng xung quanh.

Nhưng mà điều khiến cho Sở Phong cảm thấy khiếp sợ nhất đó là, da thịt của ông lão trắng như ngọc, toàn thân tỏa ra hào quang nhàn nhạt, có một khí chất vô cùng đặc biệt, giống như là thần tiên hạ phàm.

“Trời ạ, chẳng lẽ…đây là Vạn Cốt Mộ Phần trong truyền thuyết sao?!”

Đúng vào lúc này, ba người của Kiếm Đạo Minh cũng đã chạy tới, nhưng mà bọn họ cũng đã chẳng còn tâm tư vây công Sở Phong, mà đã bị kinh sợ ngây người bởi khung cảnh trước mặt.

So với sự kinh hoảng của Sở Phong, thì trên mặt của ba người này, viết hai chữ rất to, “sợ hãi”.

“Vạn Cốt Mộ Phần? Đó là nơi nào?” Trong lòng của Sở Phong rất căng thẳng, chỉ cái tên này đã khiến cho hắn cảm thấy bất an.

‘Tiểu tủ thối, ngươi dám hãm hãi bọn ta, thế mà lại đưa bọn ta đến nơi này, Vạn Cốt Mộ Phần này chính là một chỗ tuyệt địa đó.” Tên mặt rỗ kia khi nói chuyện thì thanh âm cũng đang run rẩy.

“Tuyệt địa?”

“Đúng vậy, đây chính là tuyệt địa, không, đây là một nơi truyền thuyết, một nơi truyền thuyết bên trong núi Linh Dược.”

“Tương truyền có một nơi tên là Vạn Cốt Mộ Phần, hư vô mờ mịt, không một dấu vết nào của nó để lại, sẽ bất thình lình xuất hiện ở bên trong núi Linh Dược.”

“Nhưng mà nơi này thật sự là một chỗ tuyệt đia, tương truyền rằng phàm là ai bước vào nơi này, đều không còn sống mà rời đi, cho dù có người còn sống mà đi ra, cũng sẽ biến thành kẻ điên.”

“Không ngờ rằng, cái truyền thuyết kinh khủng này lại đúng là có thật, thế mà chúng ta lại bước vào bên trong Vạn Cốt Mộ Phần.”

Hai người khác cũng hoảng sợ vô cùng, trong lúc nói chuyện đã lắp ba lắp bắt, có thể thấy trong lòng bọn họ sợ hãi đến nhường nào.

“Tiền bối, nơi này là Vạn Cốt Mộ Phần sao?” Sở Phong xoay đầu, đưa mắt nhìn về phía ông lão thần bí đang cầm cây phất trần trong tay kia.

Trên người của ông lão này, tuy rằng không cảm nhận được một chút hơi thở nào, nhưng mà nhìn từ bên ngoài, Sở Phong cũng biết người này vô cùng bất phàm, nói như vậy, chắc hẳn đây là một vị tiền bồi nào đó của Thanh Long tông mới đúng.

Nhưng mà điều khiến cho hắn vô cùng khó hiểu đó là, ông lão kia rõ ràng đang nhìn mình, nhưng lại chưa mở miệng trả lời, ngược lại khóe miệng hơi nhếch lên nở nụ cười rất quỷ dị.

“Này, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”

“Tiểu tử thối, ngươi không cần giả thần giả quỷ làm gì.”

Nhưng mà điều càng ngoài ý muốn của Sở Phong chính là, sau khi nghe được Sở Phong nói với vị tiền bối kia,khuôn mặt của ba người Kiếm Đạo Minh lại trở lên trắng bệch, không có một chút màu máu nào cả.

“Ta đang nói chuyện với vị tiền bối kia, chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy sao?” Sở Phong chỉ về phía ông lão thần bí ở cách đó không xa.

“Làm gì có vị tiền bối nào, tên tiêu tử nhà người, thật sự là muốn chết.” Nam tử mặt rỗ cầm Huyền Thiết Kiếm trong tay, lập tức đánh tới chỗ Sở Phong.

“Đừng để ý đến hắn, tiểu tử này rất quái lạ, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi.” Nhưng mà hắn còn chưa kịp ra tay, thì đồng thời hai người khác đã nắm lấy cánh tay của hắn, túm lấy hắn “chuồn lẹ”.

“Chít chít chít…”

Đúng lúc này, xung quanh truyền đến tiếng thét chói tai, âm thanh này vô cùng quỷ dị, cực kỳ thấu lòng người, giống như là ngàn vạn vong linh đang cùng nhau tru lên, như là đang kể ra oan khuất của mình.

Mà đồng thời ngay khi những âm thanh này vang lên, Sở Phong kinh ngạc phát hiện, ở xung quanh những bộ xương trắng, tràn ra vô số làn khói màu u lục(1), những tiếng kêu quỷ dị này, chính là phát ra từ bên trong những làn khói này.

+(1):màu u lục nghĩa là màu xanh lá cây nhưng lại rất sẫm vào tối tăm.

Nhưng thứ khiến cho Sở Phong cảm thấy bất an nhất đó là, những làn khói màu u lục quỷ dị này, lại đang bay đến chỗ đám người Sở Phong…

Bạn đang đọc Tu La Vũ Thần (Dịch) của Thiện Lương Mật Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.