Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến hóa

Phiên bản Dịch · 1460 chữ

Chương 21: Biến hóa

Nhóm dịch: Fulybook

“Chạy mau.”

Nhìn thấy tình hình không ổn, ba người của Kiếm Đạo Minh vội chạy trốn.

“Kỷ kỷ kỷ.”

Bọn họ chạy một đoạn vốn không gặp trở ngại gì nhưng đột nhiên khắp bầu trời tỏa ra một luồng không khí kỳ quái bay về phía bọn họ nhanh như chớp.

“Cút ngay!”

Đối mặt với thứ kỳ quái như vậy, ba người bắt đầu dùng Huyền Thiết Kiếm trong tay chém như điên về phía dối phương nhưng lại hoàn toàn chẳng có tác dụng gì với loại vật thể kỳ dị này, cuối cùng nó nhanh chóng chui vào trong đầu bọn họ.

“Aaaa...”

Khuôn mặt của những người này đổi sắc, ném Huyền Thiết Kiếmxuống đất, dùng hai tay ôm đầu, đau đớn kêu rên.

Sở Phong có thể thấy rõ vẻ mặt họ từ trắng chuyển thành đen, lúc đầu còn quỳ trên đất thế mà một lúc sau đã lăn lộn liên tục, hiển nhiên cực kỳ đau đớn.

Nhưng sự đau đớn này lại chỉ kéo dài trong giây lát, ba người họ nhanh chóng ngừng thở, hai chân như bị tê liệt, dáng vẻ khi chết của bọn họ trông vô cùng kỳ dị.

Mặt sưng lên, thất khiếu chảy máu lan tràn, hai mắt lồi ra, tóc cũng dần rụng xuống, nhìn khủng khiếp vô cùng.

“Kỷ kỷ kỷ.”

Nhưng dưới con mắt Sở Phong, thứ kinh khủng nhất bây giờ là luồng khí kỳ quái nọ.

Sau khi giày vò ba người kia tới chết, thứ không khí kỳ quái này lại chui ra khỏi đầu họ, từ khắp bốn phương tám hướng chậm rãi bay về phía Sở Phong.

“Tiền bối, xin cứu giúp.”

Sở Phong kinh hoảng, vội đưa mắt nhìn ông lão thần bí đứng cách đó không xa, hắn phát hiện, thứ không khí quỷ dị này tuy bay bổng khắp mọi nơi, nhưng lại không dám đến gần ông lão kia, chắc chắn thứ không khí này có điểm kiêng dè với ông lão.

Nhưng Sở Phong cầu cứu lại không chỉ không nhận được sự giúp đỡ từ ông lão mà còn làm cho thứ không khí kỳ quái kia nổi điên, lập tức bay nhanh như chớp về phía hắn.

“Đáng ghét”

Thấy tình hình không ổn, Sở Phong nhảy lên chạy về phía ông lão như điên, muốn dựa ông để tránh được kiếp này, nhưng hắn lại không ngờ thứ không khí kỳ quái này có tốc độ nhanh như vậy.

Mới chạy được vài bước, Sở Phong đã cảm giác đại não cực kỳ đau đớn, giống như có gì đó đi vào trong đầu hắn, như muốn xé nát cả đầu hắn ra.

“A a a a...”

Đau đớn càng ngày càng mạnh mẽ, Sở Phong hiểu được thứ không khí kỳ quái kia đã vào trong đầu hắn, bọn chúng như muốn chiếm đoạt cơ thể hắn, khiến hắn đau đớn không cách nào chịu đựng được.

Sở Ngọc không chịu nổi nữa, ngã xuống đất lăn lộn như ba người kia, đau đớn kêu lên.

Nhìn cảnh tượng này, ông lão thần bí không dao động chút nào, chỉ có nụ cười kỳ quái nơi khóe môi nhạt dần rồi thay bằng một độ cong thất vọng nơi khóe môi.

“A....”

Nhưng đột nhiên thấy Sở Phong hét lên, một luồng ánh sáng màu trắng từ trên đầu hắn bay ra ngoài, giống như một vòng xoáy bình thường bao bọc lại, trong khoảnh khắc đã thổi không khí kỳ quái thành tro bụi.

Sau khi gầm lên một tiếng, Sở Phong không còn sức lực ngã trên mặt đất, nhưng ánh sáng màu trắng vẫn xoay chầm chậm xung quanh hắn.

Từ lúc ánh sáng màu trắng bao phủ khắp người Sở Phong, thứ không khí kỳ quái kia không dám tới gần nữa, ngay cả những âm thanh chói tai cũng dần nhạt đi như đang sợ hãi.

“Hả?”

Nhìn thấy tình hình này, vẻ mặt ông lão biến đổi, ánh mắt vui vẻ, ông vẫy tay một cái, chỉ thấy thứ không khí kỳ quái kia đột nhiên tản ra rồi trở về trong mấy bộ xương trắng.

Sau khi thứ không khí kỳ quái biến mất, ánh sáng màu trắng xung quanh Sở Phong cũng từ từ trở về trong đầu Sở Phong.

“Đợi mấy ngàn năm, rốt cuộc cũng gặp được một nhân tài, hi vọng ngươi không làm ông già ta thất vọng.” Ông lão hơi chuyển mình, chậm rãi bay xuống trước mặt Sở Phong.

Chỉ thấy ông đưa tay ra điểm liên tục lên ngực Sở Phong, những hạt ánh sáng như đom đóm đột nhiên bay từ ngón tay ra, bắn tới tấp vào ngực Sở Phong.

Những đốm ánh sáng này xuyên qua áo Sở Phong rồi vào trong cơ thể hắn. Chúng không hề làm tổn hại tới y phục bên ngoài,nhưng trước ngực hắn lại phát ra những đốm sáng lập lòe.

Ông lão nhìn chằm chằm Sở Phong cho đến khi từng đốm sáng đó tan biến mới chậm rãi nhắm mắt lại.

Đột nhiên, một cơn lốc màu xanh lục điên cuồng bao quanh ông lão, cơn lốc này tỏa ra từng đốm sáng chói chang lại như ẩn chứa uy lực đáng sợ, trong chớp mắt đã bao phủ cả ngọn núi này.

Chuyện kỳ quái nhất là, cơn lốc điên cuồng này không bay lên mà lại càng ngày càng lún sâu vào lòng đất, mà những bộ xương trắng nằm trên đất cũng dần dần tan biến theo đến lúc biến mất hoàn toàn.

Sau luồng gió lốc điên cuồng nọ, cây cỏ hoa lá trong rừng hoàn toàn không thay đổi chút nào, bóng đêm lại một lần nữa bao phủ ngọn núi.

Điều khác biệt duy nhất là người đang hôn mê, Sở Phong và ba thành viên của Kiếm Đạo Minh đã chết.

Gió nhẹ thổi, cảm giác hơi mát mẻ làm Sở Phong tỉnh lại, chầm chậm mở mắt ra.

“A, xảy ra chuyện gì vậy, mình vừa nằm mơ sao?”

Sở Phong ngồi dậy vừa xoa đầu vừa nhìn xung quanh, mới phát hiện cảnh tượng khủng khiếp lúc trước đã biến mất, khiến hắn cảm giác như vừa rồi là một giấc mơ.

“Không đúng.”

Khi Sở Phong nhìn thấy ba thành viên của Kiếm Đạo Minh, hắn đột nhiên đứng lên, thấy ba người kia chết đáng sợ như vậy, Sở Phong đã biết, cảnh tượng khủng khiếp lúc nãy hoàn toàn không phải do hắn tưởng tượng.

“Đáng sợ thật, tại sao bên trong núi Linh Dược lại có nơi kỳ quái như vậy chứ?”

“Ngôi mộ Vạn Cốt rốt cuộc ở đâu? Còn nữa, ông lão thần bí hồi nãy là ai?”

Sở Phong cực kỳ khiếp sợ, bây giờ nhớ cảnh tượng trước đây, hắn vẫn cảm thấy khó mà tin được, những chuyện đã xảy ra đều vượt qua sức chịu đựng của hắn.

“Xoạt xoạt xoạt...”

Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, Sở Phong biết có người đang đến gần.

Sở Phong xoay người chạy vào trong rừng sâu.

Hắn không thể để bất kỳ ai biết ba thành viên Kiếm Đạo Minh này chết có liên quan tới hắn, nếu không cho dù có mười cái miệng hắn cũng không nói rõ được.

Hắn cũng không thể nói cả bốn người đều tiến vào Mộ Vạn Cốt trong truyền thuyết, sau đó ba người kia bị giết còn mình hắn lại sống sót được.

Chuyện kỳ quái như vậy, nói ra cũng không ai tin, mà dù có người tin thì Sở Phong cũng sẽ bị cô lập ở Thanh Long Tông, cho nên nhất định phải rũ sạch mọi chuyện.

Sở Phong chạy một lúc thì nhanh chóng phát hiện hình như cảm giác của hắn đối với xung quanh càng lúc càng mạnh, dù chỉ là gió thổi cỏ lay ở nơi xa hắn cũng có thể nhìn rõ, loại cảm giác này chưa từng có trước đây.

“Chẳng lẽ linh khí của núi Linh Dược quá mạnh, hơn nữa hiện tại trời đang tối, ít người di chuyển nên làm đầu óc ta nhạy bén hơn?”

Sở Phong muốn biết vì sao cảm giác của mình với xung quanh nhạy bén hơn lúc trước, nhưng đột nhiên hắn lại dừng bước, đôi mắt bỗng chốc sáng rực, vẻ mặt càng thêm giật mình.

Hắn có thể cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ quái đang chuyển động mạnh mẽ, hắn càng có thể thấy rõ, đó chắc chắn là một cây Thiên Linh Thảo.

Bạn đang đọc Tu La Vũ Thần (Dịch) của Thiện Lương Mật Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.