Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt đầu sát hạch

Phiên bản Dịch · 2008 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Có người tò mò hỏi.

“Chẳng lẽ Tô Nhu trưởng lão muốn hiến thân sao?” Cũng có mấy kẻ không biết xấu hổ thốt ra mấy câu không đứng đắn.

Tô Nhu tuy là trưởng lão, nhưng cũng chỉ mới hai mươi tuổi, hơn nữa so với những trưởng lão khác, nàng bình dị gần gũi hơn nhiều, nên mọi người nói chuyện cũng không kiêng dè chút nào.

Đối với suy đoán của mọi người, Tô Nhu chỉ nở nụ cười quyến rũ, duỗi năm ngón tay mảnh khảnh ra: “Năm cây Tiên Linh Thảo.”

“Cái gì? Năm cây tiên linh thảo?”

“Ta không nghe nhầm chứ? Thật sự là Tiên Linh Thảo, lại còn là năm cây?” Lời này vừa nói ra, cả đại điện lập tức hỗn loạn, mọi người không cách nào bình tĩnh được nữa.

Tiên Linh Thảo là thứ quý giá biết mấy, ngay cả Sở gia, mỗi năm cũng chỉ có thể cho mỗi người một cây mà thôi.

Đối với người bình thường mà nói, Tiên Linh Thảo thật sự là bảo vật vô giá, ngàn năm khó gặp.

Mà hiện tại Thanh Long Tông cư nhiên lấy ra tận năm cây, chuyện nàyđối với đệ tử ngoại môn mà nói quả thật là mê hoặc không tưởng.

Chỉ có điều phần lớn mọi người đều hiểu, số Tiên Linh Thảo này cũng không tới phiên họ hưởng.

Những thứ này, tất nhiên là nhằm vào các đệ tử nhất các rồi, mỗi một người đều nóng lòng muốn thử, càng thêm kích động.

Nhìn thấy khí thế của bọn họ cao lên như vậy, Tô Nhu hài lòng gật gật đầu, rồi vung tay lên.

Sau lưng mọi người lập tức vang lên mấy tiếng ầm ầm, cửa lớn cao mấy trượng chậm rãi mở ra.

“Còn chờ gì nữa? Không phải muốn thông qua khảo hạch sao?” Nhìn đám đệ tử đang ngây ngốc đứng nhìn, Tô Nhu nở nụ cười xinh đẹp.

“Xông lên...”

Ngay lập tức, từng tiếng hô vang vọng không ngừng, hơn vạn tên đệ tử ngoại môn giống như những con ngựa hoang mất cương, nhanh chóng chạy về phía cửa lớn.

Sở Phong mang theo tùy tùng, cũng chạy thẳng lên phía trước, tiến vào một nham động sâu không thấy đáy.

Hang này rất rộng nhưng cũng rất tối, tầm nhìn cực thấp, mọi người đều hiểu được nguy hiểm ẩn nấp xung quanh, bất cứ lúc nào cũng có thể giáng xuống.

“Xông lên, vì võ kỹ cấp bốn, vì năm cây Tiên Linh Thảo, tiến...”

Có nhiều người, vì mong đạt được phần thưởng, biết rõ rất nguy hiểm nhưng vẫn xông lên, sau đó liền không thấy quay lại.

“Xoạt xoạt xoạt”

Vừa tiến lên được trăm mét, từng tiếng xé gió liền truyền đến, vô số ngân châm từ vách đá hai bên phóng ra như mưa bắn về phía bọn họ.

“A....”

“Ô oa....”

Bỗng chốc, bốn phía vang lên những tiếng kêu thảm thiết, những đệ tử xông vào không có chuẩn bị gì đã ngã xuống hơn phân nửa.

Dù vậy, bọn họ vẫn giữ nguyên ý định ban đầu, không hề có suy nghĩ lùi bước, liều mạng tiến vào nơi sâu nhất của hang động.

Bọn họ biết rõ, ngân châm này tuy lợi hại nhưng sẽ không lấy mạng bọn họ, dù sao cũng chỉ là cơ quan, đối với đám người Linh Vũ cấp banày mà nói thì chỉ cần cẩn thận một chút là hoàn toàn có thể tránh được.

Đi vào càng sâu bên trong, cơ quan ngày càng dày đặc đánh cho mọi người không kịp ứng phó.

Dưới tình huống như vậy, đoàn người nhanh chóng kéo dài khoảng cách, những người đi đầu không còn là những kẻ đục nước béo cò nữa mà là những cao thủ như Dương Thiên Vũ, Đoạn Vũ Hiên.

Không thể không nói, năng lực của Dương Thiên Vũ và Đoạn Vũ Hiên thực sự bất phàm.

Mọi người đứng ở đây cẩn thận từng chút với cơn mưa ngân châm, vậy mà bọn họ lại như đi trên đất bằng, đâu còn là xông vào trận địa , đây là thi chạy thì có.

Sở Phong vẫn đi phía sau bọn họ, theo đuôi đoàn người Linh vũ cấp ba, làm vậy vì hai nguyên nhân.

Thứ nhất, không muốn làm con chim đầu đàn.

Thứ hai, tình huống của hắn rất đặc thù, không muốn lộ năng lực quá sớm.

Hắn đang chờ thời cơ, một thời cơ không ai thấy được, nhưng hắn có thể vượt qua và nắm lấy.

“Đoạn Vũ Hiên, ngươi sống nhiều năm như vậy mà lại chạy không thắng nổi ta, không thấy mất mặt sao?”

“Hừ, nhóc con, người tập võ không nói tuổi tác chỉ nói thực lực, muốn mạnh miệng, thắng ta rồi hãy nói.”

Thời gian dần trôi đi, phía trước chỉ còn lại hai người, là Đoạn Vũ Hiên và Dương Thiên Vũ.

Hai người đều đã đạt tới Linh Vũ cấp, một người có thiên tư trác tuyệt, một người có kinh nghiệm lão luyện, bất phân cao thấp, mùi thuốc súng càng ngày càng nặng.

Bọn họ biết, đối thủ cạnh tranh lớn nhất chính là đối phương, chỉ cần đánh bại đối phương, giải thưởng lần này chính là của mình.

“Hô...” Đột nhiên, phía trước xuất hiện tiếng gió.

Liếc mắt nhìn, hai người không khỏi kinh hãi, bước chân cũng chậm lại, phía trước, càng lúc càng nhiều sương mù.

Hang động vốn tối, tầm nhìn đã thấp lúc này lại có sương mù như vậy, thật sự muốn né các cơ quan mà nói là khó càng thêm khó. Cho dù là bọn họ, cũng nhất định phải cẩn thận mới được.

“Cơ hội tốt.”

Tất cả mọi người còn đang lùi lại, Sở Phong lại mừng thầm, hắn nhanh chân đạp xuống, chỉ nghe vèo một tiếng, cả người đã như mũi tên lao về phía trước.

“Bá.”

Đoàn Vũ Hiên đang nỗ lực né cơn mưa ngân châm, một bóng đen từ bên cạnh lóe lên, hắn còn chưa kịp phản ứng, người kia đã không thấy đâu.

“Chẳng lẽ là ảo giác?”

Người có khả năng như vậy, ban đầu Đoạn Vũ Hiên còn nghĩ là Dương Thiên Vũ nhưng khi phát hiện Dương Thiên Vũ còn đứng cách đó không xa, hắn bỗng trở nên hoảng hốt.

Bỏ lại mọi người ở phía sau, Sở Phong cũng không còn lo lắng nữa, hắn tăng tốc độ nhanh tới cực hạn.

Chạy một thời gian dài như vậy, hắn không có chút cảm giác kiệt sức nào, linh khí trong cơ thể cứ như dùng mãi không hết, từ trong đan điền cuồn cuộn tràn ra không ngừng.

Không chỉ vậy, tốc độ, sức mạnh, thính giác và cả thị lực của hắn cũng vượt xa tu vi của những người cùng cấp bình thường, ít nhất cũng phải mạnh hơn Đoạn Vũ Hiên cùng Dương Thiên Vũ vừa nãy.

Đối với việc biến hóa như vậy, Sở Phong cũng không kinh ngạc quá mức, bởi... cơ thể hắn đúng có chút đặc thù.

Loại đặc thù này, năm năm trước hắn đã trải qua, mà bây giờ khi nó trở về, giúp hắn có sự tự tin mạnh mẽ hơn, bởi trước mặt hắn, ít có ai có thể tự xưng là thiên tài.

Một đường chạy tới, Sở Phong rốt cuộc chạy qua trận địa cơ quan, đi tới một tòa cung điện rộng rãi.

Mà ở đại điện cuối cùng, có một đài cao bằng đá, trên đài cao đặt vài vật phẩm, chính là võ kỹ cấp bốn và năm cây Tiên Linh Thảo.

Thấy mấy thứ này, Sở Phong hơi kích động nhưng hắn cũng không vội vã tiến lên, mà nhìn về phía mấy cánh cửa đá hai bên đại điện.

“Đằng sau đó, là hung thú trong truyền thuyết sao?” Khóe miệng Sở Phong hiển thị một nụ cười chờ mong.

Hắn biết, bây giờ sát hạch này mới chính thức bắt đầu, mà những gì hắn sắp đối mặt chính là những sinh vật khát máu thành tính, tàn nhẫn đến cực điểm, có tên là hung thú.

“Tô Nhu trưởng lão mau qua xem, thật làm người ta giật mình mà.”

“Ta trấn giữ nơi này nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy một đệ tử lấy tốc độ như vậy qua cửa.”

Trong một gian phòng đá bí ẩn trong ung điện dưới lòng đất, một trưởng lão tuổi đã già đang nhìn chằm chằm vào những viên đá bay lượn, trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.

Những viên đá này vốn không phải đá bình thường, mà là thứ khởi động cơ quan của cung điện, sau khi cơ quan phát động, đá này mới có thể di chuyển.

Nhưng hiện tại, những tảng đá tím to lớn này lại đang di chuyển, vậy xem ra, đã có người vượt qua cơ quan trận.

Bao nhiêu năm nay, người vượt qua cơ quan trận nhanh nhất cũng phải tốn một canh giờ, mà hiện tại chỉ mới qua nửa canh giờ mà thôi.

Chuyện này thật sự hấp dẫn sự chú ý của mọi người, hơn mười vị trường lão bên trong thạch thất nhìn thấy đều vô cùng giật mình.

“Xem ra trong đám đệ tử ngoại môn lần này, cũng có người thú vị!”

Tô Nhu tiến lên, nàng nhìn những viên đá đang di chuyển, hài lòng gật gật đầu: “Nếu vậy, cũng không thể để hắn dễ dàng vượt qua khảo hạch được, để ta thêm cho hắn vài thứ thú vị.”

Vừa nói, nàng ta vừa đưa mắt nhìn về phía nhữngviên đá, ở đó có ba khối đá hình tròn, khảm trong vách đá.

Đột nhiên, nàng ta nở nụ cười quỷ dị, vỗ mạnh xuống ba khối đá kia.

“Không được đụng vào.” Thấy thế, hầu hết các trưởng lão đều kinh hãi.

Nhưng đã muộn, lúc này Tô Nhu đã đè ba khối đá xuống.

“Sao vậy? Không phải ngài nói với ta những tảng đá kia sẽ thả ra hung thú sao?” Nhìn những vị trưởng lão trở nên kinh hoảng, Tô Nhu rốt cuộc ý thức được có chỗ không đúng.

“Ba khối đá này đúng là có thể thả ra hung thú, nhưng không thể đồng thời khởi động cả ba.”

“Nếu đồng thười khởi động cả ba, chính là thả toàn bộ linh thú ra ngoài.”

“Có ba mươi con hung thú cấp hai, chín con hung thú cấp ba, và một con hung thú cấp bốn.” Lúc nói những lời này, sắc mặt Lý trưởng lão đã trắng xám, ngay cả âm thanh cũng có chút run rẩy.

Nhiều năm canh giữ nơi này, ông ta hiểu rất rõ những con hung thú kia.

Đó là thứ quái vật hung tàn đáng sợ, có thể so sánh với những người tu võ mạnh mẽ nhất.

Hiện tại thả nhiều hung thú như vậy thì một hồi giết chóc là không thể tránh khỏi.

Chỉ cần nghĩ đến, giờ khắc này bên trong cung điện dưới lòng đất, hơn vạnn đệ tử sắp bị những con hung thú tàn sát, ông ta quả thực không dám tưởng tượng tiếp nữa.

“Sao ngài không nhắc ta sớm hơn.”

Sắc mặt Tô Nhu lập tức thay đổi, thân thể mềm nhẹ nhảy lên, nhanh chóng hóa thành một luồng gió, cửa đá vừa mở ra, thì hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Lý trưởng lão, bây giờ nên làm thế nào đây?” Mọi người đều nhìn về phía vị trưởng lão già kia.

“Còn làm thế nào nữa, mau đi cứu viện.” Lý trưởng lão gầm lên, rồi xông ra ngoài.

Bạn đang đọc Tu La Vũ Thần (Dịch) của Thiện Lương Mật Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 121

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.