Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Viện Yên Hoa

Phiên bản Dịch · 3002 chữ

Bên trong Phủ thành chủ có một tòa tiểu viện không quá xa hoa, mọi vật dụng và cả cảnh sắc ở nơi này đơn giản vô cùng. Ở giữa tiểu viện là một dòng suối nhỏ chảy từ trong Đại Hoang Sơn Mạch ra. Bên dòng suối này có một thiếu nữ đang thẫn thờ ngồi nhìn thị nữ đun thuốc. Thị nữ quệt mồ hôi nhễ nhại, bên cạnh có một con thằn lằn đang khạc ra vài tia lửa phụ cho nàng.

Thiếu nữ này là tiểu công chúa của Phủ Đại thành chủ tên là Chu Tố Tố. Hơn một tháng trước nàng cùng Thành chủ phu nhân đến Thánh Điện để cầu an. Trên đường về không ngờ gặp phải thú triều. Mà lúc nàng gặp nguy hiểm nhất thì một bóng người bắn tới, hắn còn dẫn theo một con hung thú cao giai đằng sau khiến cho đám thú triều hoảng sợ rút lui.

Đúng là giai thoại anh hùng cứu mỹ nhân khiến cho nàng siêu lòng ngay phút chốc. Không may là người kia vướng đám thú triều làm tốc độ chậm lại khiến con hung thú đằng sau húc trúng hắn. Cả người cả thú bay mất. Sau Chu Tố Tố vất vả tìm được người kia, nàng thấy hắn thụ thương nên sai mấy nữ thị vệ của mình lén đem hắn về phủ. Đến nay một tháng rồi mà hắn vẫn chưa tỉnh lại, không biết lý do vì đâu. Nàng giả đò ốm yếu nhờ phụ thân mời y sư đến khám nhưng không có kết quả.

Thị nữ đun xong siêu thuốc rồi rót ra chén. Tiểu công chúa nói:

- Đây là loại thuốc kết hợp từ mười tám loại dược liệu, phổ theo Cửu đẳng linh lộ đồ mà thành sao? Thật sự chính là dược liệu trị thương tuyệt đỉnh?

Tiểu công chúa sốt ruột quay qua phân phó thị nữ nói:

- Nhanh nhanh cho công tử uống đi!

Thị nữ vội dạ dạ vâng vâng đem bát thuốc qua một căn nhà gỗ gần đó. Bên trong chỉ có một cái giường và một cái bàn. Mà Phong Thiếu Hoa thì nằm bất động ở trên giường. Cũng không biết là do hắn bị con hung thú đả thương hay bị Tiểu Hỏa Long chọc cho tức chết mà bất tỉnh nữa.

Thị nữ đem thuốc bón cho Phong Thiếu Hoa uống. Hai nàng ngồi nhìn mãi không thấy biến hóa gì, cuối cùng Tiểu công chúa không chịu được nên đi tìm gã đại phu mắng.

- Ngươi xem bát thuốc đó của ngươi lấy đi bao nhiêu Kim tệ của ta, vậy mà một chút tác dụng cũng không có! Hừ! Người đâu! Đuổi hắn ra ngoài cho ta!

Tức thì có hai thị vệ toàn thân áo đen túm lấy gã đại phu lôi đi.

Chỉ còn lại thị nữ, nàng ngồi thẫn thờ vuốt má Phong Thiếu Hoa.

Ở nơi mà con người phải sống trên núi đao biển lửa như Đại Hoang Sơn Mạch này thì đến nữ nhi cũng phải mạnh mẽ như đấng nam nhi. Hiếm khi người ta thấy ai lại có bộ dáng yểu điệu thục nữ như thế này. Tiểu Hỏa Long cũng nhảy lên dụi dụi đầu vào người hắn. Nàng nhìn nó nói.

- Chừng nào chủ nhân của ngươi mới tỉnh lại được đây?

Tiểu Hỏa Long ngây thơ vô tội lắc đầu như nói nó cũng không biết. Lúc này có một thị nữ khác tìm đến Chu Tố Tố nói:

- Công chúa! Lão gia cho gọi công chúa đến đại điện!

Chu Tô Tố giật mình nói:

- Gọi ta! Sao lại gọi ta nữa nhỉ? Ta đã nói ta khỏe rồi cơ mà?

Qua một tháng rồi, tất cả y sư trong thành đều bó tay bất lực. Nàng cũng không còn hy vọng nên chẳng thèm giả đò bị bệnh nữa. Dù có nghi hoặc nhưng nàng cũng đứng dậy đi đến đại điện.

Mà lúc này lão giả xé tờ thông cáo ngoài cổng thành cùng đạo đồng của mình đã ngồi bên cạnh Đại thành chủ. Đại thành chủ cung kính cười nói với lão.

- Lão sư! Người vạn dặm xa xôi đến không mà báo cho đồ nhi một tiếng để đồ nhi ra nghênh đón ngài!

Lão giả nói:

- Tên học trò thúi như ngươi từ lúc nào biết tôn sư trọng đạo như vậy rồi?

Đại thành chủ cười ha hả:

- Sư nào trò đó mà!

Lão giả trừng mắt nói:

- Tiểu tử thúi ngươi muốn ăn đòn nữa hả?

Lão nói vậy nhưng cũng không có ý trách cứ. Lão lấy tờ giấy thông cáo ra nói:

- Tiểu nha đầu Tố Tố của tiểu tử thúi ngươi bị bệnh thiệt sao?

Đại thành chủ cười khổ nói:

- Tiểu nha đầu này từ khi đến Thánh điện bị thú triều tấn công. Lúc về thì nói bị bệnh, bắt đồ nhi tìm y sư khắp nơi. Thật sự thì đồ nhi cũng không rõ! Bề ngoài thì nhìn có chút tiều tụy. Nhưng mà… Đồ nhi cũng không nhìn ra môn đạo trong đó.

Lão giả gật gật đầu, sau lại nói:

- Theo khí tức mà lão già ta thấy thì nữ nhi nhà tiểu tử ngươi đúng là có bệnh thật đó!

Đại thành chủ giật mình đứng dậy nói:

- Lão sư! Ngài nhìn ra gì sao?

Lão giả gật đầu nói:

- Năm đó ta có đoán mệnh cho nó! Tiểu tử ngươi nhớ ta nói gì không?

Đại thành chủ nhớ lại:

- Tiểu nữ sinh ngày âm, tháng âm, năm âm. Thể chất thuần âm cho nên… Lẽ nào…

Lão giả nói:

- Năm đó ta đã ếm một thiên ấn chú trong nội thể của Tố Tố. Một tháng trước thiên ấn chú này đã vỡ nát cho nên ta mới tức tốc đến nơi này.

Đại thành chủ giật mình hốt hoảng nói:

- Lão sư! Xin ngài vì tiểu nữ của đồ nhi mà giải bày nghi vấn!

Lão giả nói:

- Thiên ấn chú đó dùng để bảo hộ Thần thức của Tố Tố, hiện tại nó đã vỡ nát tức là đã có âm linh xâm nhập vào Thức hải của Tố Tố. Vốn dĩ ta dự đoán chỉ cần vài ngày âm linh đó sẽ tiêu tán. Nhưng gần một tháng rồi vẫn không có dấu hiệu biến chuyển cho nên ta mới đến xem. Hiện tại âm linh đó chắc chắn đã bị ấn chú giam cầm cho nên chưa có nguy hiểm gì! Nhưng mà để lâu quá không tốt!

Khuôn mặt của Đại thành chủ trở nên trầm trọng.

- Có khi nào là liên quan đến Lần thú triều kia?

Lão giả nói:

- Có thể! Theo ta đoán thì khả năng là Tố Tố bị một loại âm thú tấn công!

- Âm thú? Sao có thể?

- Âm thú không giống với âm linh! Nó có bản thể cho nên không bị ấn chú diệt đi là chuyện bình thường. Hiện tại phải chờ Tố Tố đến mới có thể xác nhận.

- Vâng!

Không khí Đại điện trở nên trầm trọng. Lúc này Đại thành chủ mới nhận ra sự nghiêm trọng trong lời của lão giả. Y hỏi:

- Lão sư? Nếu thật sự là âm thú… Lão sư có thể…

Lão giả lắc đầu nói:

- Không thể! Âm thú đẳng cấp có thể đoạt hồn đã là loại cao giai! Nếu dưới cấp mười còn chút hy vọng. Âm thú cấp mười trở lên bản thân ta cũng khó đánh bại hoàn toàn. Nếu làm không khéo thì đến Tố Tố cũng bị nguy hiểm!

- Không còn cách nào sao lão sư?

- Trừ khi được Thiên Sư Tối Thượng ra tay! Bằng không rất khó!

- Thiên Sư Tối Thượng?

Đại thành chủ ngơ ngác, danh tự này hoàn toàn xa lạ với y. Lão giả trầm giọng nói:

- Thành Luân! Ngươi có để ý đến hành động lạ thường của những đại gia tộc dạo gần đây hay không?

- Vâng! Đồ nhi có để ý!

- Chỉ có một người mới có thể khiến các đại gia tộc đó có hành động như vậy!

- Thiên Sư Tối Thượng kia sao?

- Đúng vậy! Người hữu ý sẽ biết, Thiên Sư Tối Thượng đã hiện thế. Không ai biết hắn đến từ đâu và hắn mạnh đến mức nào. Nhưng với hắn thì việc hủy diệt cả thế giới này chỉ là chuyện nhỏ! Chỉ là hắn có nguyện ý hay không mà thôi!

- Thật… Thật như vậy sao?

- Không chỉ như thế! Còn một sự đáng sợ khác! Nó liên quan đến bảy món Tiên Vật!

- Hả!

Đại thành chủ giật mình bật dậy. Y đi qua đi lại như muốn nhớ đến cái gì đó. Một ký ức mà y đã lãng quên từ lâu, một ký ức về thứ y đã từng muốn có được. Sau cùng y giật mình vỗ tay một cái, sắc mặt y lạnh ngắt.

- Hủy Diệt Chi Thần! Đúng rồi! Chỉ có thể là Hủy Diệt Chi Thần! Người có thể sở hữu toàn bộ sức mạnh của thiên địa.

Lúc này Tiểu công chúa Chu Tố Tố thò đầu ra, miệng nàng chu lên khi nhìn thấy cái bộ dáng của Chu Thành Luân.

- Cha! Cha lớn rồi! Bỏ cái bộ dáng đó đi được không?

Đại thành chủ Chu Thành luân sắc mặt bất lực đến khó coi, chưa kịp phát tác thì Chu Tố Tố đã nhảy tới chỗ lão giả.

- Tô Gia Gia! Gia gia tới chơi sao?

Lão giả vuốt đầu nàng cười nói:

- Nha đầu lớn rồi! Sắp đi xuất giá được rồi!

Chu Tố Tố xìu mặt nói:

- Con không thích lấy chồng! Xí! Tự dưng đi đeo gông vào cổ làm chi!

- Ha ha ha! - Lão giả cười to sảng khoái - Đúng rồi! Đời này chẳng tên nam nhân xứng được với Tố nhi cả!

Lão giả cười nhưng tay lão truyền một đạo lực vô hình vào vai của Chu Tố Tố. Sau một hồi sắc mặt lão thoáng lên một nét kinh hãi nhưng rồi nhanh chóng trở lại như thường. Dẫu vậy cũng không thể tránh khỏi ánh mắt của Chu Thành Luân. Y chờ khi Chu Tố Tố rời đi mới nghiêm mặt hỏi lão:

- Lão sư! Sao rồi?

- Không hề có một dấu hiệu gì!

- Đồ nhi không hiểu!

Lão giả không trả lời hắn mà đi qua đi lại trong đại điện, sau đó mới nói:

- Không có một chút dấu hiệu nào của âm linh hay âm thú. Đến cả thiên ấn chú cũng không thấy tung tích đâu. Chuyện này không thể nào xảy ra được! Đang có vấn đề ở đâu đó! Thành Luân! Chỗ mà Tố Tố gặp thú triều là ở đâu?

- Cách đây chục dặm, gần Đại Hoang Sơn Mạch!

- Đêm khuya hôm chúng ta đi qua đó một chuyến!

- Vâng!

Hai người ngồi nói chuyện phiếm cho đến khi màn đêm buông xuống. Chu Thành Luân lúc này mới mở yến tiệc nho nhỏ thiếp đãi Tô lão giả. Mà trong tiểu viện kia cũng chỉ còn lại Phong Thiếu Hoa và thị nữ đã chăm sóc hắn suốt một tháng nay. Chu Tố Tố đã quay về tiểu viện của mình.

Chu Thành Luân vốn dĩ không biết đến sự hiện diện của Phong Thiếu Hoa cũng bởi vì sự đặc thù của tiểu viện này.

Nơi này rất thích hợp cho Chu Tố Tố bởi vì nàng là thể Thuần âm. Mà dòng suối nhỏ trong tiểu viện chính là chảy từ trong một địa mạch của Đại Hoang, mang theo Thuần âm chi lực vô cùng lớn. Qua nhiều năm tích tụ, tiểu viện này chính là thiên đường của nàng. Mà với nam nhân thì… Không tốt! Không hề tốt!

Thuần âm chi lực có một đặc tính khủng bố. Nó sẽ hoà tan bất kỳ âm Linh nào chạm vào nó. Khác với Thuần dương chi lực sẽ đốt cháy âm Linh thành tro. Vì thế nên Chu Thành Luân chưa từng bước vào nơi này một bước. Y luôn để Chu Tố Tố tự do tu luyện ở đây không hề quản tới.

Ngoài Chu Tố Tố thì cũng chỉ còn một người nữa là có thể ở nơi này thường xuyên mà không bị ảnh hưởng gì. Chính là thị nữ đã chăm sóc Phong Thiếu Hoa mấy ngày nay. Nàng tên là Liễu Uyển Nhi, thể chất Thuần âm.

Con Tiểu Hỏa Long thì đã lẽo đẽo theo Chu Tố Tố rồi, với nó thì nơi này quá kinh khủng.

Gian nhà gỗ đơn sơ này trước đây là nơi ở của Liễu Uyển Nhi. Sau khi Chu Tố Tố lén đem Phong Thiếu Hoa về cũng không biết giấu hắn ở đâu. Sau đánh liều đem đến nơi này cho Liễu Uyển Nhi chăm sóc. Nguyên nhân cũng vì chỉ có nơi này mới không bị tai mắt của Chu Thành Luân đến giám sát.

Liễu Uyển Nhi bất đắc dĩ trở thành "bà vú em". Ban đầu nàng còn chút ngại ngùng nhưng vì Chu Tố Tố đã ra lệnh, nàng không thể không làm theo. Giờ đây đã qua hơn một tháng, với lại Phong Thiếu Hoa hôn mê sâu nên nàng cũng hơi yên tâm.

Bình thường Chu Tố Tố ở đây cả ngày nên nàng ở bên cạnh hầu hạ, tối lại mới qua chăm sóc Phong Thiếu Hoa.

Chu Tố Tố ban đầu còn hứng thú, thường thăm hỏi và ghé qua nhìn Phong Thiếu Hoa một cái. Sau thấy hắn hôn mê liện tục nên không còn mấy hứng thú. Dần dà lâu lâu mới ghé qua liếc hắn một lần rồi rời đi.

Liễu Uyển Nhi được Chu Tố Tố phân phó chăm sóc cho hắn. Lúc đầu còn ngại ngùng nên chỉ bón thuốc khi có y sư đưa thuốc tới. Còn lại thì để mặc hắn nằm đó. Lâu ngày thì chuyện gì tới cũng sẽ tới. Độ mười ngày sau Chu Tố Tố ghé qua thăm Phong Thiếu Hoa thì nhăn mũi bịt miệng ra mắng nàng một trận. Tên này bốc mùi không ai chịu nổi. Tội nghiệp Liễu Uyển Nhi ngây thơ không biết làm thế nào. Đành phải luống cuống cởi y phục của Phong Thiếu Hoa ra để lau người cho hắn. Đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn trọn vẹn thân thể trần trồng của Phong Thiếu Hoa. Lúc nhìn thấy tiểu đệ đệ kia hai má nàng đỏ bừng bừng. Nàng lại bất giác nhìn xuống dưới khe đùi của mình tự hỏi sao chỗ đó của hắn lại khác nàng như vậy.

Hôm ấy, nàng khó khăn lắm mới tắm rửa sạch sẽ cho Phong Thiếu Hoa. Vì ngại ngùng cùng với việc bản thân không thể tự chủ, lâu lâu lại liếc nhìn cái tên đệ đệ khác người kia nên cuối cùng nàng quyết định lấy khăn che lại luôn. Nàng giặt y phục rồi lại vất vả mặc cho hắn. Cứ như vậy hai ngày nàng lặp lại một lần.

Cho đến ngày thứ hai mươi, Chu Tố Tố không buồn ghé đến nơi này nữa. Liễu Uyển Nhi mặc kệ cho Phong Thiếu Hoa loã lồ nằm đó. Y phục của hắn á! Vì phiền phức quá nàng quẳng luôn một bên.

Liễu Uyển Nhi đã quen với sự hiện diện của Phong Thiếu Hoa. Ngoài việc chăm linh điền, hầu hạ Chu Tố Tố thì thời gian còn lại là chăm sóc cho hắn. Nó đã trở thành một phần cuộc sống của nàng.

Lại nói Liễu Uyển Nhi thường ngày chăm sóc cho Phong Thiếu Hoa nhưng chỉ riêng chỗ tiểu đệ đệ kia là nàng chưa từng chạm qua. Sau này nàng sợ nó “bốc mùi” nên nhắm mắt đánh liều… ngửi thử! Đúng là có mùi thiệt! Thế là nàng phải chăm sóc thật kỹ tiểu đệ đệ đó. Lúc bấy giờ nàng mới phát hiện một chuyện thú vị. Chỉ cần chạm vào tên nhóc con đó một lúc thôi nó sẽ cương cứng lên. Ban đầu là như ngón tay cái của nàng mà thôi! Vậy mà chỉ một lúc sau hai bàn tay nàng nắm cũng không hết được. Nàng đo thử phải hơn một gang tay. Liễu Uyển Nhi thử vài ba lần đều như vậy, nàng sờ thằng nhỏ đến nghiện luôn.

Tối nay vẫn như thường lệ, nàng thắp đèn lên rồi mang theo một thùng nước đến bên cạnh giường. Nàng kéo chăn ra để lộ thân thể trần như nhộng của Phong Thiếu Hoa. Liễu Uyển Nhi vắt lấy khăn ướt rồi nhẹ nhàng lau người cho hắn.

Bất giác Liễu Uyển Nhi nhìn xuống tiểu đệ đệ kia. Nó bây giờ đang ỉu xìu như sợi bún. Nàng tinh nghịch vuốt vuốt nhẹ chỗ tiểu đệ đệ đó. Nhưng mà bây giờ hắn lại không hề có phản ứng gì. Qua một lúc nàng tự hỏi có phải hay không mình nghịch nhiều quá nên cái chổ đó nó mất tác dụng luôn? Sau một hồi thì nàng mất đi hứng thú không nghịch nữa. Chỉ là lúc tắt đèn đi ra ngoài nàng không hề phát hiện ra trên mi tâm của Phong Thiếu Hoa có một đạo hắc tuyến bay đang từ từ bay ra. Thật lâu sau Phong Thiếu Hoa mở trừng mắt khẽ quát:

- Ngươi muốn chạy! Muộn rồi!

Mà ở bên ngoài rìa Đại Hoang Sơn Mạch, hai người Đại Thành Chủ và Tô Lão Giả cũng vừa nhìn thấy một thứ đen thui cuộn mình trong một hốc đá ở chỗ Chu Tố Tố gặp thú triều. Tô Lão Giả thều thào:

- Âm Linh Miu! Thập Đẳng Âm Thú! Con bà nó!

Bạn đang đọc Tiên Kiếm Độc Hành của Thủ Mộ Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thumogia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.