Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khảo hạch kết thúc

Tiểu thuyết gốc · 2048 chữ

Lâm Phong thấy như vậy chỉ cười cười, quanh thân hơi hơi tản mát ra khí thế, hắn cảm thấy cái trò khảo hạch tu vi này hoàn toàn là làm dáng, cường giả võ vương như Liễu Bình hoàn toàn có thể nhìn ra tu vi của người khác mà không cần bạo phát khí thế, chỉ cần đối phương tu vi thấp hơn hắn hoặc là những kẻ có thể che giấu tu vi như Lâm Phong.

Thật ra Lâm Phong không hề dùng bí pháp gì che dấu tu vi mà do bản thân hắn tu luyện Tiêu dao quyết, bộ công pháp nay đặc biệt ở chỗ hoàn toàn che dấu đi khí tức của Lâm Phong, khiến hắn thu phát nội liễm.

Y phục Lâm Phong không chút nào lay động, nhưng Liễu Bình vẫn có thể cảm nhận không gian xung quanh như có áp lực, nền đá dưới chân Lâm Phong dần dần không chịu được mà rạn nứt.

" Võ sư " Liễu Bình kinh hô một tiếng.

Phía dưới mọi người cũng giật nảy mình.

" Võ sư, không ngờ Lâm Phong hắn là Võ sư "

" Mười sáu tuổi Võ sư, e đã là đệ nhất thiên tài Lạc Hải Thành "

Có người cảm thán không ngớt.

" Ngươi thì biết cái gì, Nạp Lan Thần Tuyết nghe nói mười bốn tuổi đã đột phá võ sư, Lâm Phong hắn thì tính là gì " Có võ giả lên tiếng phản bác, hắn là người của Nạp Lan gia.

Một võ giả khác cũng cười lạnh khinh thường " Lâm Phong thiếu gia chỉ là đột nhiên không thể tu luyện, trễ nãi ba năm, nếu không bây giờ e là đã vượt qua Nạp Lan Thần Tuyết, nhưng không sao, chỉ cần với thiên phú của hắn, sớm muốn cũng đuổi kịp cô ta ", tên này nhìn phục sức trên ngực có tiêu chí của Lâm gia.

" Hừ, Thần Tuyết tiểu thư là ai, đệ tử cốc chủ Thải Hà Cốc, Lâm Phong có mà đuổi bằng mắt, khoảng cách giữa hai người sẽ càng ngày càng lớn, đại tiểu thư cũng vì vậy mà từ bỏ hôn ước với Lâm Phong, Lâm Phong hắn làm sao xứng với đại tiểu thư chúng ta " Người kia cũng cười lạnh phản bác.

" Đánh rắm, người từ hôn là Lâm thiếu nhà ta, tiểu thư nhà ngươi cao ngạo lạnh lùng, mắt cao hơn đầu, nhưng trong mắt thiếu gia nàng ta không bằng bãi phân chó, Lâm gia cũng không thèm tiếc nuối cái hôn sự này "

" Đậu má, thằng chó này, ngươi muốn chết " Hộ vệ Nạp Lan gia nghe xong thì mặt tím tái, xắn tay áo, rất có khí thế lao vào đánh nhau.

" Làm sao, muốn đánh nhau, lão tử sợ ngươi chắc " Tên kia cũng không chịu nép vế, khí thế hùng hổ, cười lạnh nói.

Người xung quanh thấy hai kẻ chuẩn bị đánh nhau thì tản ra, định xem trò vui, nhưng rất nhanh người của hai gia tộc đã lôi hai kẻ này đi khiến bọn họ có chút thất vọng.

Nạp Lan Chính Hùng và Lâm Hành Thiên sau khi nghe hạ nhân báo cáo về việc này thì đều giận tím mắt, nhất là Nạp Lan Chính Hùng, hắn ra lệnh cảnh cáo người của Nạp Lan gia không được gây sự với người của Lâm gia, thấy người kia đi thì chỉ lắc đầu cười khổ, trong lòng thầm nghĩ phải nghĩ biện pháp làm hòa với Lâm Hành Thiên.

" Hình như nha đầu Vũ Vi có tình cảm với Lâm Phong " Hắn lẩm bẩm.

" Được, được lắm, cuối cùng cũng có một kẻ là võ sư " Liễu Bình hài lòng cười cười.

" Đến lượt khảo hạch tư chất, hi vọng hắn sẽ không để ta thất vọng " Hắn suy nghĩ.

Đứng một bên, thiếu nữ ăn mày có chút tò mò nhìn Lâm Phong, phát hiện Lâm Phong đang nhìn mình cười cười thí có chút xấu hổ, không dám đối diện với ánh mắt của hắn.

" Hắn, ánh mắt của hắn, có chút đặc biệt" Thiếu nữ thầm nghĩ, những kẽ khác nhìn bộ dáng của nàng thì đều sâu trong ánh mắt có hai loại, một là thương hại, hai là ghét bỏ nhưng ánh mắt của đối phương hoàn toàn không có những thứ đó, mà là có một cái gì đó, rất dịu dàng.

Lâm Phong đưa bàn tay đặt lên hòn đá, ban đầu chưa có gì xảy ra.

Đang lúc hắn nghi hoặc thì hòn đá cũng từ từ chuyển màu, bắt đầu là đỏ, nhưng rất nhanh chuyển sang màu vàng, rồi sau đó là màu xanh, tiếp đó lần lượt là lục, trắng, đen và cuối cùng là màu tím.

Đang lúc mọi người trợn tròn mắt thì hòn đá rất nhanh rung lắc giữ dội, như không chịu đựng được mà nổ tung, vỡ vụn thành bột phấn rớt trên không trung.

" Chuyện này, có chuyện gì xảy ra ? "

" Đá khảo hạch đã bị vỡ , chuyện này chưa từng xảy ra a "

Mọi người nghị luận không ngớt.

Lâm Phong cũng không biết chuyện gì xảy ra, hắn chỉ là đặt tay lên hòn đá, không ngờ lại nổ tung.

Tiểu thạch đầu hắc hắc cười " Hòn đá vô dụng này chỉ có thể khảo hạch tư chất của những kẻ nó có thể chịu đựng, còn tiểu tử ngươi, ngay từ lần đầu gặp ra đã biết thiên phú của ngươi vô cùng lợi hại, nhưng không ngờ lại khủng bố như vậy, đến nó không chịu được mà vỡ tan "

Liễu Bình cũng giật nảy mình, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp chuyện bất khả tư nghị như vậy, hắn cau mày, phân phó hai tên đệ tử.

" Đi lấy một hòn đá khác ra đây "

Một tên đệ tử lấy trong túi trữ vật ra một hòn đá khác, đặt lên chỗ vừa rồi.

" Lâm Phong, ngươi làm lại " Liễu Bình đạo rằng.

Lâm Phong khẽ nhíu mày, hắn tiếp tục đặt cánh tay lên.

Nhưng sau đó hòn đá vẫn xuất hiện tình trạng tương tự, từ xuất hiện màu đỏ rồi đến tím rồi sau đó lại nổ tung.

" Chuyện này " Liễu Bình có chút bất khả tư nghị, hắn cứ nghĩ lần đầu là do hòn đá khảo hạch xuất hiện vấn đề, nhưng sau khi thử lại năm sáu lần thì hắn đã có thể khẳng định, vấn đề là ở Lâm Phong.

Chẳng lẽ đá thiên phú không thể giám định được tư chất của Lâm Phong, Liễu Bình nghĩ đến chuyện này, trong lòng đột nhiên vô cùng khiếp sợ, nhưng rất nhanh lắc lắc đầu, việc này không thể suy đoán lung tung, e là có gì đó kì lạ xảy ra.

" Ta tuyên bố, Lâm Phong đã vượt qua khảo hạch, tuy việc đá giám định có vấn đề nhưng hắn ở tuổi này đã đột phá võ sư, hoàn toàn xứng đáng gia nhập Vân Kiếm Tông ta "

Liễu Bình cao giọng tuyên bố, dù có chuyện gì thì hắn cũng không bỏ qua một kẻ là thiên tài như Lâm Phong.

Mọi người phía dưới tuy có chút dao động nhưng cũng không ai có ý kiến gì, ngươi có ý kiến, thì ngươi hãy bằng tuổi này đi đột phá võ sư.

" Còn có ai muốn lên khảo hạch " Liễu Bình âm thanh vang vọng.

Phía dưới các võ giả im lặng, e là đã không còn ai.

" Vậy ta tuyên bố, khảo hạch lần này kết thúc, những người đã thông qua cả hai khảo hạch, ba ngày sau tụ tập tại chỗ này, cùng ta xuất phát về Vân Kiếm Tông " Liễu Bình quát to.

Hắn vừa dứt lời, mọi người thất vọng một tiếng rồi nhanh chóng tan rã rời đi, trong không gian vẫn còn quanh quẩn những âm thành trò chuyện cùng cảm thán vì trận khảo hạch ngày hôm nay.

" Thiếu nữ, ngươi có nhà để đi sao, hay là để ta đi cùng, thuận tiện bảo vệ ngươi ba ngày này " Liễu Bình nhìn thiếu nữ ăn mày, vuốt râu cười nói.

" Ta, ta không có nhà " Nàng lắp bắp nói.

" Chuyện này " Liễu Bình giật mình, hắn lại nhìn bộ dáng của nàng, thầm nghĩ ắt hẳn nàng trước đây đã phải chịu nhiều khổ cực.

" Ha ha, Liễu trưởng lão, hay là ngài cùng vị tiểu cô nương này về tệ xá của Chu gia ta nghị ngơi, ở nơi đó vô cùng an toàn, ắt hẳn sẽ khiến ngài và vị tiểu cô nương đây hài lòng "

Chu gia gia chủ Chu Phú Quý lúc này tiến đến cười nói, hắn có thân mình hơi mập mạp, có vẻ là ăn uống đầy đủ, khi cười đôi mắt hơi hơi híp lại.

Chu Phú Quý đương nhiên hiểu tình hình Lạc Hải Thành bây giờ, Chu gia hắn vốn là chủ tu buôn bán, luận võ lực bên trong tam đại gia tộc là yếu nhất.

Lâm gia bây giờ ra Lâm Hành Thiên là võ vương cảnh, luận võ lực là mạnh nhất Lạc Hải Thành, Nạp Lan gia có Nạp Lan Thần Tuyết phía sau là Thải Hà Cốc, một trong những thế lực mạnh nhất của Chân Võ Quốc.

Ba gia tộc vốn luôn đứng ở thế cân bằng do thực lực không chênh nhau quá nhiều, nhưng bây giờ Chu gia hắn ở vào thế yếu, không thể không để phòng hai gia tộc còn lại.

Đừng nghĩ hắn quá đa nghi, lấy bụng tiểu nhân, nhưng phía sau hắn là cả cơ nghiệp Chu gia tổ tiên để lại, hắn phải toan tính kỹ càng.

Hắn thấy đây là cơ hội tốt cho nên chủ động đứng ra, một bên là để làm quen với Liễu Bình, trưởng lão Vân Kiếm Tông, hơn nữa còn là một tôn võ vương, nhưng điều hắn để ý nhất vẫn là vị thiếu nữ ăn mày kia, nàng ta có thiên phú hắc phẩm, nhất định sẽ được cao tầng Vân Kiếm Tông coi trọng, việc hắn cần là phải tạo ấn tượng tốt với đối phương, khiến đối phương nhận nhân tình của mình thì càng tốt, như vậy hắn sẽ có thêm chỗ dựa, không cần phải lo lắng hai gia tộc còn lại có ý đồ bất chính.

Hắn biết việc này không đơn giản như vậy, nhưng vẫn phải tranh thủ mọi cơ hội.

Lâm Hành Thiên cùng Nạp Lan Chính Hùng sao không biết ý đồ của tên này, chỉ khinh bỉ hừ lạnh một tiếng nhưng cũng không thể không công nhận tên Chu Phú Quý này rất có đầu óc.

" Vậy thì phải làm phiền Chu gia chủ " Liễu Bình cười cười nói.

Hắn phất tay ra hiệu cho hai tên đệ tử, quay sang thiếu nữ ăn mày nói " Thiếu nữ, ngươi thấy thế nào "

Thiếu nữ ăn mày nhìn bóng lưng Lâm Phong đi xa, hơi có chút chần chừ rồi gật gật đầu.

Chu Phú Quý trong lòng thở phào một hơi, mỉm cười nói " Ha ha, cô nương cùng Tâm Nhi sau này chính là đồng môn, không cần khách sáo "

Chu Tâm Nhi lúc này lúc lắc thân ảnh yêu kiều đi đến cười duyên nói " Nhìn muội muội chắc nhỏ tuổi hơn ta, ta xưng một tiếng tỷ tỷ được chứ "

Thiếu nữ cũng hơi hơi kinh ngạc trước vẻ đẹp của đối phương, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

" Muội muội tên là gì ? "

" Ta không có tên, bọn họ chỉ gọi ta là đồ ăn mày "

" Lũ rác rưởi dám nói muội muội như vậy, theo ta về, để ta tắm rửa cho muội "

Bạn đang đọc Tiêu Dao Tam Giới * sáng tác bởi Namsa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Namsa
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.