Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoành đoạn sơn mạch

Tiểu thuyết gốc · 2085 chữ

" Thiên hạ kì nhân dị sĩ nhiều, tiểu thư không nên bận tâm" Bà lão cười nói.

Nữ tử nhẹ nhàng gật đầu, con ngươi xinh đẹp linh động.

" Chúng ta nên đi thôi, lần khảo hạch nhập môn diễn ra tại Đan Cốc cũng đến, lần này xem ra sẽ rất thú vị " Nữ tử khẽ nói, khóe mắt mang ý cười tinh nghịch.

Bà lão chỉ lắc đầu cười khổ, tiểu thư vẫn là cái tính khí hoạt bát ấy.

Lâm Phong sau khi trở về thì lập tức gọi Ngọc Nhi đến.

" Công tử, ngài kêu ta có chuyện gì " Ngọc Nhi có chút thắc mắc nói.

" Ngọc Nhi, lại đây " Lâm Phong vẫy tay.

Ngọc Nhi ngoan ngoãn lại gần, thấy Lâm Phong đưa tay lên sờ mặt mình thì hơi đỏ mặt một chút nhưng cũng không tránh lé.

Nàng từ nhỏ đã được quyết định đi theo hầu hạ Lâm Phong, cả người nàng đều là hắn, với lại bản thân nàng cũng có tình cảm với vị chủ nhân này, nàng cũng đã từng nghĩ đến việc kia nhưng trong lòng luôn nghĩ là công tử chắc chắn sẽ không làm chuyện đó dù sao nàng cảm thấy mình xấu xí như vậy, công tử sẽ không thích mình.

" Ngọc Nhi, có muốn xóa nó đi không ? " Lâm Phong nhìn vết bớt trên mặt nàng, cười hỏi.

" Công tử " Ngọc Nhi run run nói.

" Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi xóa nó đi, ta cũng muốn thử nhìn thấy bộ dáng hoàn mỹ của ngươi " Lâm Phong dịu dàng nói.

" Thật được sao ? " Ngọc Nhi ngữ khí vẫn không tin nổi.

" Thật " Lâm Phong gật đầu.

Nói xong hắn lấy ra vài thứ, là chỗ dược thảo hắn mua từ Xuân Dược Các, có là rễ cây, có là gốc hoa, có là lọ thủy, Lâm Phong ngồi xuống, động tác nhanh chóng, mở ra lọ thủy, dùng chân khí hòa tan tất cả gốc thảo dược cho vào chiếc lọ, bên trọng lọ lập tức nổi lên gợn sóng, vài sợ khói bốc lên, cuối cùng hắn lấy ra Hoa Ban Thảo, dứt lấy bốn cánh hoa, nhúng vào trong lọ thủy dược, cánh hoa lập tức bị hòa tan, Lâm Phong lấy cánh hoa còn sót lại, là màu tím nhúng vào trong lọ thủy dược.

" Ngọc Nhi, dựa mặt lên đùi ta " Lâm Phong ra hiệu.

Ngọc Nhi có chút khẩn trương, lập tức nghe hắn phân phó, bên mặt bị vết bớt ngửa lên, nó gần như chiếm hai phần ba bên mặt nàng.

" Bình tĩnh, không cần khẩn trương, sẽ không đau " Lâm Phong thấp giọng an ủi.

Nàng nghe xong an tâm hơn, trong lòng có chút ngọt ngào.

Lâm Phong lấy ra cánh hoa đã nhúng dược thủy, đưa lên phía trên vết bớt, một giọt thủy từ cánh hoa rơi xuống, ngay lập tức cánh hoa khô quắt, không còn sức sống.

Ngọc Nhi lúc đầu chỉ cảm thấy có giọt nước rơi xuống mặt man mát, ngay sau đó làn da chỗ vết bớt dần lạnh lên, sau đó chuyển nóng, nhưng tuyệt cảm giác không khó chịu.

Cuối cùng bằng mắt thường có thể nhìn thấy vết bớt bắt đầu từ rìa ngoài, dần co lại, đến cuối cùng biến mất hoàn toàn, như nó chưa từng xuất hiện trên mặt của nàng vậy.

" Hử " Lâm Phong giả vờ nhíu mày.

Tiếng kêu của hắn làm Ngọc Nhi bừng tỉnh, thấy khuôn mặt nghiêm trọng của hắn thì lập tức ỉu xìu, khóe mắt hơi có ngấn lệ.

" Công tử, không thành công sao ? "

" Chuyện này, Ngọc Nhi, ngươi... "

" Công tử không nên tự trách, cứ coi như ông trời muốn Ngọc Nhi mãi là đồ xấu xí đi " Ngọc Nhi liên tục lắc đầu, đưa tay lau nước mắt.

Lâm Phong cười gian, đưa tay lau khóe mắt nàng.

" Ta chưa nói hết, ý ta là, Ngọc Nhi, ngươi rất xinh đẹp "

" Ưm, công tử trêu đùa nô gia, ta xấu xí như vậy, có gì mà xinh đẹp chứ" Nàng hờn dỗi trách hắn.

" Ngươi không tin thì tự xem đi " Hắn không tiếp tục đùa nàng, đưa cho nàng một chiếc gương.

" Ưm " Ngọc Nhi ngây người, trong gương, một gương mặt gương xinh đẹp, làn da trắng nõn như mỡ đông, mắt ngọc mày ngài, quả thực là một bộ mỹ nhân bại hoại, kết hơp nàng vừa khóc mà hai má hơi đỏ lên, càng tăng thêm vẻ động lòng người.

" Đây là ta sao " Nàng có chút không tin tưởng, xoa xoa mặt.

Lâm Phong véo má của nàng, cười nói " Đồ ngốc, không là ngươi thì còn ai "

" Cảm tạ đại ân đại đức của công tử " Ngọc Nhi hai chân quỳ xuống, hai mắt long lanh nước, nhìn chằm chằm hắn.

Lâm Phong kéo nàng dậy, nhìn nàng cười nói " Không có việc gì, chỉ là chuyện nhỏ, Ngọc Nhi, ta sắp phải rời đi, ngươi có muốn đi theo ta "

Ngọc Nhi tựa vào trong lòng hắn " Ngọc Nhi vô dụng, chỉ sợ mang đến phiền phức cho công tử "

Lâm Phong cũng chỉ nói suông, hắn cũng không muốn mang nữ nhân đi theo, như vậy rất vướng tay vướng chân.

" Vậy ta truyền cho ngươi một bộ tâm pháp, ngươi hãy ở lại đây tu luyện, có thời gian ta sẽ về thăm ngươi "

Lâm Phong đạo rằng.

Sau đó hắn dựa vào tiểu thạch đầu tìm cho nha đầu này một bộ công pháp, sau một lúc chọn lựa hắn quyết định đưa cho nàng một bộ công pháp Thiên cấp trung phẩm để nàng tu luyện.

" Được rồi, bây giờ đến chính sự " Lâm Phong cười gian.

" Hửm " Ngọc Nhi ưm lên một tiếng, đỏ mặt cúi đầu.

Vài canh giờ sau, Lâm Phong mở cửa, cảm thấy sinh long hoạt hổ.

Hắn tiếp đến muốn đi Hoành đoạn sơn mạch một chuyến, hoàn thành lời hứa với Lưu chưởng quỹ, điều tra giúp hắn vụ đoàn linh dược bị mất tích.

Hoành đoạn sơn mạch cách Lạc Hải Thành khá xa, hắn tính toán trước tiên xuất phát, sau khi hoàn thành xong việc điều tra thì tụ họp với đám người Liễu Bình, dù sao Vân Kiếm Tông cũng khá gần Hoành đoạn sơn mạch, hắn đã đi thông báo trước với Liễu Bình một tiếng, vị trưởng lão này cũng không làm khó hắn, chỉ bảo là ngươi có việc thì đi làm nhưng nhớ phải đến Vân Kiếm Tông đúng hẹn, nói xong đưa cho Lâm Phong một cái lệnh bài, bảo hắn khi đến đưa cho đệ tử gác cổng.

Lâm Phong đang trên đường ra khỏi Lâm gia, bên tai truyền đến tiếng ẩu đả.

" Các ngươi định làm gì, đây là đan dược ta kiếm được "

" Kiếm được, ha ha, một tên như ngươi thì lấy đâu ra nhiều Tôi thể đan như vậy, chắc chắn là ăn trộm, chúng ta có nhiệm vụ tịch thu "

Ba tên võ giả cười đùa ngả ngớn, đang vây quanh một thân ảnh, người kia bộ dáng tương đối thê thảm, quần áo tơi tả, tay chân thâm tím, khóe miệng còn hơi vương chút máu.

" Trần Tiểu Cửu, con chó nhà ngươi, khi trước ngươi bám đuôi tên Lâm Thiếu Thành kia, kiêu ngạo hống hạch, không coi bọn ta ra gì, bây giờ hắn chỉ là một kẻ tàn phế, còn ngươi vẫn chỉ là một con chó mặc cho người đánh " Mọt người trong đó nhe răng nhếch miệng, nói xong ý đồ cướp lấy bình đan dược trong tay Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu muốn phản kháng, người kia thấy vậy tung một cướp, Trần Tiểu Cửu bị đạp lăn lộn ra ngoài, miệng phun máu tươi.

Trần Tiểu Cửu mặc dù là võ giả ngũ trọng, ba tên kia cũng vậy nhưng người đông, hắn không phải là đối thủ, chỉ có nước bị đánh.

" Mau giao ra, còn ngoan cố chống cự " Một tên quát lạnh.

" Có chuyện gì ?" Lâm Phong lúc này tiến đến.

" Lâm Phong thiếu gia " Ba tên kia lập tức giật mình, cung kính chào hỏi.

Một kẻ trong số đó lập tức nói " Thiếu gia, chúng ta nghi ngờ tên này ăn cắp đan dược tại đan phòng, chúng ta muốn hắn giao ra nhưng hắn vẫn ngoan cố chống cự "

" Thiếu gia, tên này là Trần Tiểu Cửu, lúc trước là chó săn của Lâm Thiếu Thành " Một người khác dường như sợ Lâm Phong nghi ngờ, bổ sung, ai cũng biết Lâm Thiếu Thành là bị Lâm Phong phế.

Lâm Phong nhận ra tên này, lúc trước mới thức tỉnh là gặp tên Trần Tiểu Cửu này đầu tiên.

“ Đừng giết hắn là được ”

Hắn cũng không quan tâm cho lắm, chỉ để lại một câu rồi rời đi.

Ba tên kia nghe vậy cung kính vâng một tiếng, sau đó nhe răng nhếch miệng hướng Trần Tiểu Cửu đi đến.

“ Ta liều với các ngươi ” Trần Tiểu Cửu gầm thét.

Lâm Phong trước tiên đi đến nơi bán yêu thú tại Lạc Hải Thành, hắn bỏ ra năm viên linh thạch mua một con ngựa, ngựa hắn mua là Phi Vân Mã, một loại yêu thú dung làm vật cưỡi, tốc độ nhanh hơn ngựa thường vô số lần.

Lâm Phong cưỡi ngựa hơn một ngày đường liên tục, hắn là võ sư cảnh giới cho nên tinh thần khá là sung mãn, không cảm giác được mệt mỏi.

Sáng sớm hôm sau, đập vào mắt Lâm Phong là một mảnh rừng bao la, không nhìn thấy điểm cuối, ngay lập tức có thể nhìn thấy từng dãy sơn mạch liên miên, từng tòa núi đâm thẳng thương khủng.

Nghe đồn phía sâu bên trong Hoành đoạn sơn mạch có tồn tại Thú vương và Thú Hoàng vô cùng khủng bố, võ giả thức thời sẽ không đi vào tìm chết, Lâm Phong cũng không có ý định vào sâu, hắn hứa hẹn với Lưu chưởng quỹ, một bên là vì trả ân tình cho hắn, ngoài ra Lâm Phong còn có mục đích khác là đi vào săn giết hung thú rèn luyện bản thân.

Từ khi đến thế giới này, hắn cũng chưa có nhiều lần chém giết, như vậy rất nguy hiểm, khi gặp võ giả có kinh nghiệm chiến đấu cao hơn mình rất dễ mắc sai lầm mà bị đối phương lật ngược tình thế, chính vì vậy hắn muốn ở rìa ngoài Hoành đoạn sơn mạch này đi chém giết yêu thú để rèn luyện, nhất là Yêu thú cấp hai trở xuống, loại yêu thú này tương đương với cảnh giới Võ sư của nhân loại.

Lâm Phong một mình tiến vào trong một khu rừng rậm, quanh đây cỏ cây um tùm, hắn đang chờ, những nơi như thế này rất dễ xuất hiện yêu thú.

Xoát, xoát, xoát.

Tiếng cỏ cây lay động, Lâm Phong thính giác nhạy bén, toàn thân vận chân chí, trong trạng thái cảnh giác.

Đột nhiên một thứ từ phía sau hắn xông tới, là một con heo, con heo này toàn thân nâu xám, khóe miệng có hai răng lanh, nước rãi rớt ra từ miệng nó, ánh mắt nó hung tàn, hai chân heo ý định vồ chết Lâm Phong.

Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, tay nắm đấm, một kích đấm thẳng vào nó, con heo rất nhanh tránh được một đấm của hắn, ngay khi hai chân nó chuẩn bị vồ tới mặt Lâm Phong, thì một cánh tay khác của Lâm Phong bất ngờ giáng xuống, ngay giữa đầu heo, nó kêu lên một tiếng, bị Lâm Phong một đấm nện cho đầu u choáng váng, Lâm Phong không buông tha, tiếp tục lao vào đánh giết, sau một lúc nó đã nằm bất động, sinh sinh bị Lâm Phong đánh chết.

Bạn đang đọc Tiêu Dao Tam Giới * sáng tác bởi Namsa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Namsa
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.