Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gậy quấy phân heo

1377 chữ

Nếu như Vượng Tài biết nói chuyện, nhất định nó sẽ hướng tên đạo sĩ Phù Vân Tử mà trách cứ. Đây chính là yêu quái nha, ta là Vượng Tài, chỉ là một con chó săn bình thường mà thôi. Ngươi buộc ta vào ghế của thôn trưởng ta liền có thể lấy uy của trưởng thôn, nhân gian có câu chó cậy gần nhà. Thế nhưng ngươi lại gỡ dây thừng ra, chuyện này trở nên giống như ngươi trước mặt bạn gái nói khoác mình cương mãnh bền bỉ, một đêm bảy lần. Kết quả người ta kéo người vào khách sạn, ngươi vẫn là không lên được.

Vượng Tài suy tính vài giây, giữa mặt mũi và mạng chó nó liền chọn mạng chó. U oán nhìn tên đạo sĩ một chút, Vượng Tài mặt không đổi sắc hướng phía thôn trưởng mà ngồi xuống, sau đó nhìn Hoàng Hoan và Hồ ly mập sủa loạn.

Hoàng Hoan “...”

Hồ Ly mập “...”

Đây chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn, sau khi cơm rượu no say, các thôn dân ai về nhà nấy nghỉ ngơi.

Thôn trưởng đã chuẩn bị phòng cho tên đạo sĩ từ sớm, căn phòng ngay sát vách của lão. Hoàng Hoan cùng Hồ ly mập lấy cớ thôn trưởng và đạo sĩ uống say liền đưa hai người họ về nhà.

Trên đường đi, ánh mắt của hai tên tiểu yêu Hoàng Hoan không rời cái túi càn khôn bên hông đạo sĩ. Nhưng Phù Vân Tử dù say tay vẫn nắm lấy túi càn khôn, không cho hai tên tiểu yêu cơ hội để ra tay. Thẳng đến khi đem Phù Vân Tử về phòng, nhìn lão đạo sĩ tháo giày lên giường chuẩn bị đi ngủ, cả hai đành ôm hận rời đi.

Cứ như vậy lão đạo sĩ ở lại Bạch Khê thôn.

Mấy ngày kế tiếp Phù Vân Tử một mực ở lại trong thôn chào hàng. Hắn bán các loại giấy vàng, còn nói có thể khử bệnh, tiêu tai, trừ tà... thống nhất giá bán là một lượng bạc một tờ.

Một lượng đối với thôn dân Bạch Khê thôn là không nhỏ, nhưng vì địa vị của người tu tiên trong lòng mọi người quá cao, cho nên cơ bản là mỗi nhà đều bỏ tiền ra mua một hai tờ để trong nhà để trấn trạch. Hoàng Hoan và Hồ ly mập lại luôn tìm cơ hội để trộm túi càn khôn của Phù Vân Tử.

Thời gian trôi qua trong yên bình cho đến ba ngày sau. Râu quai nón diễu võ giương oai cùng một đám sơn tặc quần áo rách rưới, nhìn cũng hơn một trăm người từ ngoài cổng thôn đi vào. Phụ trách khua chiêng gõ trống vẫn là tên tiểu lâu la lần trước. Mà thôn dân Bạch Khê thôn cũng đã sớm chuẩn bị, đội thợ săn cũng tụ tập trước cửa thôn, cùng đám sơn tặc giằng co.

“Ha ha ha....” Tên đầu lĩnh sơn tặc râu quai nón cười to “không nghĩ mới qua có ba ngày, đội chạy thương Bạch Khê thôn đã trở về. Thật đúng dịp, xem ra các huynh đệ ta tháng này dầu muối đường mì đều có đủ rồi.”

Làm đội trưởng đội thợ săn, cha của Cốc Tinh Thạch đứng dậy, mặt lạnh nhìn râu quai nón nói: “Hồ thủ lĩnh, chúng ta vừa trở về liền nghe nói mấy ngày trước thủ lĩnh mang theo mấy tiểu lâu la đến đòi lương thực của người già và trẻ em trong thôn. Chuyện này thật là quá mức rồi đấy!”

“Ha ha ha, ngươi không nó ta còn suýt quên mất.” Râu quai nón cười xùy một tiếng “Bạch Khê thôn các ngươi không đúng hạn giao lương thực, hại huynh đệ chúng ta đói bụng, ta còn chưa cùng các ngươi tính sổ đâu. Lần này như vậy đi, ngươi giao lương thực nhiều gấp ba lần thì ta sẽ bỏ qua, nếu không đừng trách lão Hồ ta không nể tình.”

“Cái gì?”

Thôn dân Bạch Khê thôn lập tức ồn ào bàn tán, đây cũng quá là không nói đạo lý, rõ ràng là đám sơn tặc sai lại bắt thôn dân giao nhiều gấp ba lần lương thực.

Đội thợ săn sắc mặt khó coi, Cốc thủ lĩnh cau mày nói: “Hồ thủ lĩnh cho rằng Bạch Khê thôn chúng ta dễ bắt nạt sao? Đã như vậy dựa theo quy củ cũ đi, lương thực dư của Bạch Khê thôn chúng ta không phải muốn lấy là lấy.”

Cốc Tinh Thạch nhỏ giọng giải thích cho Hoàng Hoan. Cái gọi là quy củ cũ chính là sơn tặc cùng các thôn dân để tránh việc bất hòa mà quyết định quy củ. Sơn tặc cùng đội thợ săn nếu như bên nào không đồng tình với cách làm của đối phương thì cứ dựa theo số người, mỗi bên chia ra từng đội mười người tiến hành một trận đánh.

Râu quai nón ung dung, hiển nhiên đã sớm dự liệu được phản ứng của Bạch Khê thôn. Hắn giơ tay lên, từ bên trong một trăm sơn tặc đi ra mười người thân thể cường tráng vạm vỡ. Một người có thể đánh được ba người, sợ là giống như các cao thủ võ lâm trong truyền thuyết.

Hắn là có chuẩn bị mà đến, mười tên sơn tặc này đều là từ mấy trăm sơn tặc mà tuyển chọn, đám lâu la mà đánh nhau với Hoàng Hoan hôm trước không thể so sánh được. Mười người này có thể nói bằng ba bốn mươi tiểu lâu la đợt trước.

Chuyện đến mức này Cốc Xa Kiêu không còn cách nào đành từ đám thợ săn chọn lấy bốn người cộng thêm cả hắn là năm.

Muốn cho Bạch Khê thôn trực tiếp đầu hàng thỏa hiệp là không có cách nào, gấp ba lần số lương thực không phải là con số nhỏ, vô luận thế nào cũng phải phản kháng một chút. Thắng liền giao số lương thực như quy định, thua liền giao nhiều hơn ba lần.”

Năm thợ săn trong đội cũng coi là thân thể không tệ, nhưng so với trăm tên sơn tặc liền có sự chênh lệch. Đáng thương thay trận chiến chưa bắt đầu liền mơ hồ có kết quả.

“A...” Râu quai nón cao giọng nói “Bạch Khê thôn các ngươi không phải có tên tiểu tử biết đánh nhau sao? Mấy ngày trước còn đánh thủ hạ của ta, sao hôm nay lại không thấy?”

Nghe được câu này mắt thôn dân sáng lên, đồng loạt nhìn về phía Hoàng Hoan.

“Tên chó!” Hoàng Hoan kém chút nữa chửi ầm lên. Từ lúc xuất hiện ở nơi này hắn đã cố không để người khác chú ý đến mình a! Mấy việc tranh đoạt lương thực của loại người liên quan gì tới hắn. Trong thôn có thôn trưởng, sau lại có đạo sĩ tu tiên, việc đại công tử còn chưa có thu hoạch... Một mình đánh nhau bị hai lão già nhìn ra sơ hở gì, thân phận mà bị bại lộ, chết còn không biết mình chết thế nào đâu.

Thế nhưng thôn dân đều nhìn hắn như vậy, ngay cả Cốc Xa Kiêu cũng mong đợi nhìn hắn, lúc này mà không đứng ra càng khiến người khác nghi ngờ.

Hoàng Hoan đi tới hung tợn trừng mắt với râu quai nón, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi. Trong lòng hắn đã quyết định, tuyệt đối tuân theo nguyên tắc “Xuất công không xuất lực” để Bạch Khê thôn thua trận này.

Số người đã định, hai phe đều lui về sau, ở giữa chừa lại một mảnh đất trống. Đứng giữa bốn vị thợ săn là Hoàng Hoan, một kẻ tương đối nhỏ gầy đứng cùng mười mấy vị đại hán có vẻ hơi khôi hài.

Trận đánh bắt đầu, mười tên sơn tặc sau khi nghe tiếng huýt dài liền cùng nhau hướng Hoàng Hoan đánh tới, về phần bốn vị thợ săn kia đều không có để ý đến.

Bạn đang đọc Tiểu Yêu Bất Thượng Thiên của Cá Mè Hoa Sốt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.