Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân sinh như một vở kịch, toàn bộ đều nhờ kỹ thuật diễn.

Phiên bản Dịch · 1479 chữ

Râu quai nón lộ ra một tia tươi cười đắc ý. Kỳ thật hôm đó sau khi trở về, hắn càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng. Rõ ràng là mười người đánh một, phần thắng đã nắm chắc trong tay thế mà chẳng biết tại sao chỉ vì một ánh mắt hung ác của tên tiểu tử lại khiến mình sợ hãi chạy trối chết, nhục nhã vô cùng. Râu quai nón rút kinh nghiệm xương máu, quyết định sẽ cho tên tiểu tử này một bài học nhớ đời. Hôm nay cố ý đòi gấp ba phần lương thực là để kích thích Bạch Khê thôn chọn đánh nhau.

Mục đích lần này của râu quai nón một phần cũng là vì Hoàng Hoan mà tới. Trong trận đánh này, không màng tới sống chết.

Mười tên hảo hán cười lớn rồi lao về phía Hoàng Hoan, đối với bốn người Bạch Khê thôn bọn chúng chẳng thèm quan tâm.

Hoàng Hoan giật mình cảm thán: “Ai da... Không thể vì Hoan ca ta dáng dấp đẹp trai mà đem lòng thù hận với ta như vậy chứ!”

“Xông lên! Xử lý bọn hắn đi!” Hoàng Hoan hét lớn, khí thế mười phần, chân chạy một vòng, cuối cùng lại chạy ra sau lưng bốn thợ săn của Bạch Khê thôn.

Bốn thợ săn không để ý đến việc Hoàng Hoan ở sau lưng, mắt thấy mười người kia hùng hổ đánh tới liền lập tức nghênh đón, cứ như vậy song phương liền hỗn chiến.

“A má ơi, nhẹ một chút!”

“A... đau đau đau! Đau chế ca rồi!”

“Ai u...”

Hoàng Hoan ỷ vào thân hình nhỏ bé, lòng bàn chân như bôi dầu, chui tới chui lui trong đám người đang đánh nhau, thỉnh thoảng còn giả bộ kêu thảm. Đám thôn dân không thấy rõ còn tưởng hắn bị thương nặng chỗ nào cơ, Cốc Tinh Thạch lúc này trên mặt đầy lo lắng, bàn tay nhỏ đều bóp đến trắng bệch.

Mà tay của Hoàng Hoan cũng không có nhàn rỗi, hắn xô đẩy lung tung lại còn ngáng chân khiến cho trận chiến càng thêm hỗn loạn.

Mười tên sơn tặc trước đó được râu quai nón cẩn thận căn dặn, chỉ đánh một mình Hoàng Hoan. Thế nhưng Cốc Xa Kiêu lại dẫn đầu đám thợ săn đánh đập bọn chúng khiến bọn chúng không nhịn được nữa liền ra tay đánh trả. Thời gian trôi qua, mười sơn tặc kia không những không động được tới một cọng lông của Hoàng Hoan, ngược lại còn còn cùng đám thợ săn đánh tới đánh lui.

Mà lúc này trong đầu Hoàng Hoan lại xuất hiện một bí thuật “Nữ tử phòng sói”, Hoàng Hoan hung ác nhìn đám sơn tặc, động tác vừa nhanh vừa hiểm đá vào đũng quần của bọn chúng khiến cả đám kêu cha gọi mẹ không đứng dậy được.

Cả đám sơn tặc trợn mắt há mồm, thôn dân xem không hiểu lại bị tiếng hét thảm của Hoàng Hoan làm cho sợ hãi.

Cũng chỉ là vì sợ bị phát hiện nên Hoàng Hoan cố ý để bị đá trúng ngực. Tiếng kêu của hắn thảm thiết như tan nát cõi lòng, Hoàng Hoan bị đá bay thật xa rồi rơi xuống đất, thân thể cong như con tôm, hai chân co quắp rồi bất tỉnh nhân sự.

Không có Hoàng Hoan nên rất nhanh bốn thợ săn bị đánh bại.

“Dừng tay!”

Mắt thấy bốn vị thợ săn bị ngã xuống đất không dậy nổi, lại nghe thấy Hoàng Hoan kêu thảm, thôn dân trợn mắt nhìn đám sơn tặc, các thợ săn còn lại lập tức rút vũ khí ra.

Râu quai nón giật mình một cái, những thợ săn này không phải dễ xơi, hàng năm bọn họ đi săn, việc sinh tử đều coi như không, cả đám đều có máu liều, nếu thật đánh nhau thì bọn họ chính là liều mạng mà đánh.

Nghĩ một lúc, râu quai nón vội vàng kêu mười tên sơn tặc kia dừng tay. Nói thật ra, trận đánh này nếu ép Bạch Khê thôn đến cùng cũng không phải là chuyện tốt. Còn tên tiểu tử ghê tởm kia mặc dù không chết nhưng kêu thảm như vậy ước chừng cũng là tàn phế, cũng coi như là cứu vớt được chút mặt mũi lần trước.

“Xem ra trận này là chúng ta thắng, như vậy Cốc đội trưởng cùng thôn trưởng đem lương thực giao ra đây cho bọn ta.” Râu quai nón cười lạnh một tiếng: “Đừng quên phải gấp ba lần bình thường.”

“Quá đáng” Cốc Tinh Thạch đang dìu Hoàng Hoan từ dưới đất lên phẫn nộ kêu to: “Các ngươi mỗi tháng từ các thôn thu lương thực dư căn bản ăn cũng không hết, nói rằng đói bụng chỉ là cái cớ! Chúng ta bất quá giao muộn ba ngày các người liền muốn gấp ba, còn ra tay đánh người nặng như vậy, thật quá đáng.”

“Tiểu tử nhà ai mà nói bậy như vậy?” Râu quai nón lạnh lùng hừ một tiếng “Lão tử lười cùng các ngươi nói nhảm, đánh các ngươi đều thua, còn có gì để mà nói! Nam nhân Bạch Khê thôn thua nhưng lại không chịu nhận?”

“Ngươi đừng có nói huơu nói vượn!” Cốc Tinh Thạch đỏ mặt nói: “Ta không phải nam nhân không nói chuyện của nam nhân. Không giao lương thực du cho các ngươi mới chính là chuyện đương nhiên, đám sơn tặc các ngươi còn ở đó mà lý luận? Ta nói cho các ngươi biết, hiện tại trong thôn chúng ta có một vị tu tiên, chúng ta tìm hắn phân xử đi.”

“Người tu tiên?” Râu quai nón giật mình “Thật hay giả?”

Người tu tiên trong truyền thuyết, muốn diệt bọn chúng chỉ cần nhấc một ngón tay mà thôi!

Lời của Cốc Tinh Thạch nhắc nhở thôn dân, người tu tiên kia là đại biểu của chính nghĩa, bọn họ chính là trừ yêu diệt ma, cứu vớt lê dân bách tính trong nước sôi lửa bỏng. Gặp đáp sơn tặc ức hiếp dân lành thì người tu tiên đứng ra quản là đúng rồi.

Các thôn dân một trận rối loạn, nhao nhao đi đi tìm đạo sĩ Phù Vân Tử.

Tìm một lúc mới phát hiện, vị đạo sĩ mới lúc nãy còn đứng trong đám người liền biến mất từ lúc nào.

Thôn dân “...”

“Ha ha ha ha!” Râu quai nón đợi nửa ngày cũng không thấy cái bóng của người tu tiên đâu, lúc này mới cười ha hả: “Cái gì mà người tu tiên, cười chết ta rồi! Bạch Khê thôn các ngươi thật đúng là lợi hại, dùng người tu tiên ra dọa chúng ta mà cũng có thể nghĩ ra... Sao các ngươi không nói thôn dân các ngươi có yêu quái luôn đi? Ha ha ha...”

Râu quai nón cười đến chảy cả nước mắt, nửa ngày mới vuốt mặt, cố gắng đổi lại một bộ hung ác:

“Hiện tại lập tức đem lương thực giao ra!”

...

Bạch Khê thôn cuối cùng cũng bất đắc dĩ đem lương thực giao ra. Thẳng đến khi đám sơn tặc hài lòng rời đi thì tên đạo sĩ Phù Vân Tử mới ung dung xuất hiện. Có người hỏi hắn vừa đi đâu, hắn liền khí thế đáp: “Bần đạo vừa mới đi nhà xí.”

Chuyện này qua đi, thôn dân tựa hồ đối với lão đạo sĩ rất thất vọng, người mua bùa của hắn ngày càng ít.

Ngược lại là Hoàng Hoan càng được nhiều thôn dân tán dương, dưới tình huống nguy cấp mà còn can đảm đứng ra đánh cược, vô luận thắng hay thua đều được mọi người tôn trọng. Mọi người đối với lưu dân Hoàng Hoan càng dần càng thích.

Cốc Tinh Thạch rất lo lắng cho Hoàng Hoan, nhưng y sư trong làng kiểm tra chỉ phát hiện Hoàng Hoan bị thương ngoài da, lúc này Cốc Tinh Thạch mới yên lòng. Đồng thời càng quyết tâm hướng Hoàng Hoan học Kim Chung Tráo.

Mấy ngày nay Hoàng Hoan cùng Hồ Ly mập không có việc gì làm đều hướng nhà thôn trưởng mà đến, bời vì lão đạo sĩ Phù Vân Tử vẫn ăn ở nhà của thôn trưởng.

Sự kiện sơn tặc qua đi, Bạch Khê thôn dân đối đãi với đạo sĩ lập lờ nước đôi, nửa tin nửa ngờ, chỉ có thôn trưởng là vẫn nhiệt tình như cũ.

Hoàng Hoan tiến vào nhà chính mới phát hiện lão đạo sĩ không có ngủ mà đang ung dung tự tại cùng thôn trưởng uống trà.

Dịch bởi Hằng Chun.

Bạn đang đọc Tiểu Yêu Bất Thượng Thiên của Cá Mè Hoa Sốt

Truyện Tiểu Yêu Bất Thượng Thiên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.