Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 929 chữ

Ngày hôm sau... An Thy vẫn chưa biết chuyện giữa Quốc Kiệt và người bạn thân của mình. Bước vào lớp vẫn ngồi cạnh anh lấy bài tập Toán ra làm

-Chà, bài này khó thật đấy_chỉ là một câu nói thốt lên trong lúc rối rắm

Cây bút đang xoay trên tay anh ngừng lại, nhìn qua bài toán kia. Anh biết An Thy là bạn thân của cô chứ

-Để tôi xem thử_anh lấy bài của An Thy và giải. An Thy nhìn anh, có chút gì đó vui trong lòng

Trong chốc lát anh đã giải xong, đưa cho An Thy

-Ơ, tôi chưa hiểu lắm, cậu có thể giảng cho tôi được không?

-Ồ được thôi_anh nhún vai_nhưng khi giảng xong chúng ta có thể trao đổi một số câu hỏi được không?

An Thy mặt đỏ ửng: “Chả nhẽ tìm hiểu về mình sao?” Rồi lấy lại vẻ bình tĩnh, gật đầu nhẹ nhàng:

-Cậu muốn hỏi gì cũng được!

Anh giảng cho An Thy rất lâu vì bài khá khó

“Trời ơi nhìn kìa mấy bà ôi”

“Gì gì”

“Nhìn Kiệt và An Thy cũng khá hợp đấy chứ!”

“Ê giờ mới để ý nha”

“Họ yêu nhau là đẹp luôn”

Bao nhiêu lời xì xào trong lớp nhưng cả 2 đều không hề hay biết

-Xong rồi, tôi hỏi nhé_gương mặt anh khá là ngại_Cậu biết Hạ Yến Phi chứ?

-Tất nhiên, cậu ấy là bạn thân của tôi từ nhỏ đến giờ đấy

-Thực ra chúng tôi quen nhau...cậu biết Phi Phi thích hoa gì nhất không?

An Thy như người bước hụt, niềm vui mới được nở hoa thôi thì bây giờ nó đã bị dập nát rồi

-An Thy, An Thy trả lời đi, cậu sao vậy?_anh lay lay cánh tay

-Xin lỗi, tôi đang suy nghĩ...Phi Phi thích hoa cẩm tú cầu nhất

-Ừm.. cậu ấy có thói quen gì lạ không?

-Cậu ấy thích ở một mình, nhưng lại sợ ma lắm haha. Cậu ấy hay mở tủ lạnh bằng chân, đi xe thì hay hát, cậu ấy ngồi thẫn thờ một mình cả mấy tiếng đồng hồ cũng được.

-Trời đất, có người đáng yêu đến mức như vậy hả?_Anh phì cười

Nhìn bên ngoài, 2 người có vẻ trò chuyện rất vui. An Thy hơi buồn một chút, nhưng nhanh chóng cho qua vì vốn đã là người an phận. An Thy chấp nhận việc anh và cô tìm hiểu nhau, sẵn lòng giúp đỡ để họ hạnh phúc bên nhau. Sau đó, An Thy rất giữ khoảng cách với anh

Ở một lớp học khác...

-Phi Phi, lên đây ngồi một lát_Thiên Anh vỗ chiếc ghế trống bên cạnh mình. Cô vui vẻ chạy lên

-Sao? Có chuyện gì?_cô chống cằm nhìn cậu

-Biết hôm nay là ngày gì chứ?

-Sao mà quên được, tối nay tôi mời cậu đi ăn nhé? Chịu không? Có cả An Thy và...

Chưa kịp nói tên thì cậu vội cướp lời:

-Thế thì tốt quá, cả 3 chúng ta cùng đi_thực sự cậu không thích có thêm Quốc Kiệt_tôi chỉ thích 3 người thôi, thế là đủ rồi

Cô cũng rất thoải mái đồng ý, hôm nay chính là sinh nhật của Hàn Thiên Anh!

“Reng reng”

Cô đứng dậy đi ra ngoài tìm anh, trên mặt rạng rỡ niềm vui. Lòng cậu thì có chút không hài lòng. Cô bước đến bãi cỏ sau sân trường, anh đang đứng đấy.

-Có lạnh không?_anh vừa hỏi vừa choàng thêm chiếc khăn của mình lên người cô, cô gật đầu

-Lạnh muốn teo não, kiến thức bị đóng băng trong đầu rồi, chẳng học được gì cả

Câu nói của cô lại làm anh cười nữa rồi. Anh đứng đối diện, khoảng cách rất gần, đặt hai bàn tay lên má phúng phính đỏ ửng vì lạnh của cô:

-Trời lạnh rồi, môi hơi khô nhỉ?

Cô lắc đầu:

-Không sao

Vừa dứt lời, anh hôn lên môi cô. Nụ hôn nhẹ nhàng như tình yêu của anh dành cho cô vậy

Cô vội bước về sau một bước:

-Anh khùng hả? Nhỡ có người thấy thì sao?_cô ngại nhưng không giấu nổi đáng yêu

Anh lườm cô một cái:

-Bước lại đây!

-Không, có bản lĩnh thì bắt em đi, pleee_cô lè lưỡi bỏ chạy

Anh giả vờ chạy chậm, còn cô thì chạy nhanh hết sức, lúc bấy giờ là mùa đông mà trên gương mặt cô đã đổ mồ hôi rồi. Đến khi cô thấm mệt, anh tóm lấy cô, ôm chặt cô vào lòng đến ngạt thở:

-Anh bỏ em ra hic, em sắp chết đến nơi rồi

-Còn dám bỏ chạy không?

-Không không, em không dám nữa, em biết lỗi rồi

Anh bỏ cô ra, cả 2 cười thật sảng khoái. Cô mở điện thoại lên, đeo headphone cho cả anh và cô:

-Đây là bài Tình Đầu! Hay phải không?

Anh ngắm nhìn bầu trời nghe lời bài hát một chút 'Tình đầu như là mưa cuối thu cứ rơi, tí tách trong từng nỗi buồn chất chứa một đời' rồi nhìn sang cô:

-Bài gì mà nghe thấy buồn, em phải nghe nhiều bài vui lên mới giúp em lấy lại tinh thần

-Nhưng mà em thích!_cô vênh váo. Nhưng rồi gương mặt giãn ra, cô tựa đầu lên vai anh. Bờ vai này đúng là bình yên, mệt mỏi bao nhiêu cũng tiêu tan hết

Một người bước tới gần...

-Cậu cần phải giải thích nhiều đấy Phi Phi!

Bạn đang đọc Tìm Em Ở Bắc Kinh sáng tác bởi Rinrin_2107
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rinrin_2107
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.