Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1228 chữ

Cô ăn xong cũng là lúc mọi người vừa tới thăm, có anh, có các bạn của cô nhưng cậu thì không tới, mẹ cô ra ngoài. Anh bước vào cầm thuốc và cốc nước trên tay, đỡ đầu cô dậy rồi đưa thuốc cho cô uống. Anh ngồi bên cạnh nhìn cô ấm áp, lau giọt mồ hôi lăn trên trán cô. An Thy đứng tựa đầu vào cửa, nhìn hai người họ...

Mọi chuyện cứ diễn ra êm đẹp, hai người họ vẫn thế, vẫn hạnh phúc, chẳng có điều gì cách trở họ cả. Cho đến một ngày của tháng Hai năm sau... Vẫn là khung lớp học của cô, cậu ngồi vẽ, cô áp mặt xuống bàn ngủ

-Thiên Anh đứng dậy trả lời cho tôi câu này-Thầy dạy Toán đưa cặp mắt sắc lạnh nhìn cậu vì biết cậu đang vẽ

-Thưa thầy em không biết

-Tôi ghét nhất là làm việc riêng trong giờ học của tôi. Thành tích của anh đang đứng cuối danh sách đấy biết không? Không học hành đàng hoàng sau này ra đời cũng giống như tờ giấy trắng bị nhàu nát thôi! Đấy là gì? Là rác!_tình thế lúc đó vô cùng căng thẳng

Cậu không nói gì, môi khẽ nhếch, hai tay chống lên bàn nhìn ra phía xa xa. Câu nói của thầy đã đánh thức cô, hai chân mày nhíu lại. Cô đứng bật dậy:

-Thầy, tại sao thầy lại nói như vậy? Chỉ vì thầy ghét mà nói bạn ấy là rác hay sao?

-Phi, thầy hơi thất vọng về em đấy_giọng thầy trầm xuống_tất cả vì các em...

-Em rất tôn kính thầy, nhưng thầy mới là người làm em thất vọng_hai mắt cô rưng rưng nhưng vẫn đủ bình tĩnh để nói ra từng chữ. Lớp học im phăng phắc, cậu ngạc nhiên với thái độ của cô. Cô bước ra khỏi lớp học, nước mắt chực rơi. Cô sợ thật sự, cô bảo vệ cậu, nhưng cô không muốn phá vỡ hình tượng của cô trong lòng người khác. Cậu cúi chào thầy, chạy theo cô ra phía sau trường

-Cậu về nhà đi_cô sụt sùi

-Lần sau không cần nói đỡ cho tôi. Phi Phi, thực ra tôi chẳng phải tệ, tôi chỉ giả ngốc thôi. Đi học đối với tôi là để làm bạn với cậu, mấy cái điểm số gì gì chẳng quan trọng_Đúng! Gia sản nhà cậu đủ để cậu sống sung sướng mấy đời

Lúc đó vừa hay anh xuống tìm cô, thấy cậu và cô đứng đó, anh tất nhiên không vui, anh bỏ về lớp

Cô bảo cậu về lớp trước, cô đứng ở đó đợi anh, nhưng anh không tới. Cô nghĩ đơn giản chẳng có chuyện gì.

Hôm đó tâm trạng cô tồi tệ, cô về nhà

-Phi Phi, con biết con đã sai chưa?

-Dạ? Sai gì ạ?

-Thầy giáo đã gọi cho mẹ rồi, việc quan trọng nhất của con bây giờ là học. Con cũng không nên vô lễ với thầy giáo chứ

-Vô lễ? Con thấy chẳng có gì là sai cả

-Sao con lại bướng bỉnh như thế? Mẹ thấy con thay đổi, con chẳng có phép tắc gì nữa. Mẹ biết tất cả, con cũng vì yêu đương mà học hành xuống dốc rồi, lại còn đi chơi về nhà muộn. Mẹ chẳng hiểu nổi con nữa!_mẹ cô lớn giọng

-Con cũng chẳng hiểu mẹ nữa_nước mắt nước mũi nhầy nhụa trên mặt cô, cô bỏ vào phòng đóng cửa lại. Cô ngồi đó suy nghĩ những lời mẹ nói. Rồi cô cầm điện thoại lên, nhắn tin cho anh. 1 hồi, 3 hồi, anh chẳng trả lời

-Con xuống ăn cơm_ba cô gõ cửa phòng_con gái ngoan, lần sau con đừng làm ba mẹ buồn nữa nhé

Cô thực sự rối bời, rốt cuộc anh đang làm gì? ở đâu? Cô ôm đầu lại nói vọng ra

-Con không muốn ăn

Bên ngoài chẳng nghe tiếng gì nữa

Ngày hôm sau, cậu nghỉ học. Cô ngồi đợi anh đến sốt ruột nhưng cũng chẳng thấy đâu. Cô chạy qua lớp tìm anh

Thấy anh đang ngồi trầm ngâm trên bàn, cô cố gắng nở một nụ cười đi tới:

-Chào buổi sáng, dạo này anh bận gì à?

Anh chẳng buồn nhìn cô, đi thẳng ra phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn mình trước gương. Thật sự muốn đấm vỡ nó.

Cô ghét cảm giác này, khi không hiểu một chuyện gì đó, cô thật sự rất khó chịu!

“-Trời ơi, trước giờ cứ tỏ vẻ là dễ thương mà không thấy mình bị bệnh hay sao trời?”

“-An Thy với Quốc Kiệt hợp hơn mà”

“-Không biết có chuyện gì nữa”

...

Lại là lời bàn tán từ lớp anh, mọi người trong lớp anh đều không thích cô!

Cô về lớp, khóc nức nở. An Thy ngồi bên cạnh ôm cô vào lòng:

-Đừng khóc mà, mày khóc tao đau lòng lắm

-Cậu ta bị làm sao vậy không biết nữa_Trúc Nghi đứng bên cạnh.

Câu chuyện xảy ra trong tích tắc thì cũng trong tích tắc lan ra cả trường

Mặt mũi cô đỏ ửng, cô không khóc nữa, nhìn An Thy và Trúc Nghi:

-Chắc Kiệt có chuyện gì thôi, tao phải tỉnh táo

An Thy chỉ biết lắc đầu

3 ngày sau, là ngày Valentine, buổi sáng cô thức dậy với ý nghĩ:

-A, anh tránh mình chắc là chuẩn bị cho ngày hôm nay? Nhỉ?

Cô hớn hở đến trường, đến giờ, cô chạy ra phía sau trường. Phải rồi, anh đang đứng đấy

Cô chạy lại ôm anh thật chặt từ phía sau

-Đã xảy ra chuyện gì phải không? Anh làm em hết cả hồn

Anh xoay người lại, rất nhanh, cô kéo cổ anh lại hôn thật sâu lên môi anh. Nước mắt trào ra. Anh để im chẳng phản ứng lại, anh hững hờ. Cô biết thế, cô cắn môi anh, cắn đến chảy máu. Anh đẩy cô ra

-Mình dừng lại đi_Anh nhìn cô 1 cách vô cảm

-Dừng lại? Anh bị khùng sao, giỡn chứ gì? Em không thích đùa giỡn như thế!

Anh nhắm mắt thở hắt ra một hơi

-Anh bây giờ rất chán yêu, anh chán tất cả mọi thứ...

-Anh nói gì? Anh chán em? Anh trốn tránh em mấy ngày nay rồi nói những lời này với em sao. Anh có biết em xảy ra chuyện gì không?

-Anh biết, nhưng em à, có lẽ anh cần thời gian suy nghĩ. Thời gian này cũng tốt cho em lấy lại thành tích vốn có. Cố gắng học hành đàng hoàng đi

Cô tức giận, đôi mắt xuất hiện những tơ máu. Tay cô nắm chặt lại rồi buông thỏng ra

-Được thôi! Cho nhau thời gian, em cũng mệt, em cũng muốn nghỉ ngơi.

Một người đứng đó chết lặng, một người bình tĩnh ra về. Cô đứng như chôn chân dưới đất. Anh chán yêu. Cũng đúng thôi, yêu nhau mấy tháng trời, chẳng có giông bão gì để cùng nhau vượt qua, mấy câu “anh yêu em” ngày nào cũng lặp đi lặp lại, chán là phải. Rồi điều gì tới cũng sẽ tới thôi!

14/2 năm đó, chúng ta tạm thời chia tay nhau!

Bạn đang đọc Tìm Em Ở Bắc Kinh sáng tác bởi Rinrin_2107
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rinrin_2107
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.