Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quái vật

Phiên bản Dịch · 2750 chữ

Ngây ngốc phát âm ra tiếng, cô mới phát hiện ra mình có thể nói chuyện bình thường. Thanh âm bị gió biển thổi tan tác lại tiếng ca lấn át không ai nghe thấy.

Chỉ có cô bất tri bất giác vươn tay sờ soạng cổ họng, ẩn sau làn da bóng loáng nơi yết hầu là dây thanh run rẩy. Tựa hồ bởi vì đã quá lâu không nói chuyện nên thanh âm của thân thể này như mang theo cảm giác khàn khàn thiếu nước nhưng vẫn dịu dàng như quả anh đào chìn mọng, giữa môi lưỡi đều là vị ngọt trong veo.

Ngọt là ngọt nhưng vô cùng xa lạ khiến cô tiếp thu không nổi.

Cô đã từng nhìn thấy toàn cảnh của hòn đảo này trong sổ tay du lịch, cũng đã từng đứng trên tàu biển xa xa quan sát một bộ phận của nó. Thứ quen thuộc nhất là ảnh chụp ngọn núi lửa cao nhất của Châu Âu đang ẩn sau làn mây mù kia.

Mà ngọn núi lửa giấu mình trong trang giấy giờ đây lại đang phun trào trước mắt cô.

Cô quan sát một lúc lại ngồi xuống ghế, phát hiện ngọn núi lửa Etna xinh đẹp vô cùng trong miệng hướng dẫn viên du lịch chỉ có thế thôi.

Cám giác mỏi mệt của cơ thể khiến cảm xúc cô vô cùng khốn cùng, ngay cả kinh hoàng cùng đau buồn đều không thể điều động vài phần, cảm giác khó tiêu thiêu đốt trong dạ dày càng thu hút sự chú ý của cô hơn cả núi lửa phun trào.

Cô nhịn không được mà xoa xoa bụng, cụp mắt nhìn sàn tàu vừa lúc nhìn thấy một bóng đen bay xẹt qua sàn tàu.

Lại là chim à?

Đàn hải âu trên biển hay săn cá, tầm bay trải rộng khắp biển.

Nhưng hình dáng của con chim hải âu này có phải hơi lớn rồi hay không, không biết có phải do khúc xạ ánh sáng làm hiện lên bóng lỗi như thế này không, cảm giác không giống như chim mà càng giống như người mọc cánh vậy?

Persephone lại ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy ánh chiều ta thiêu đốt đỏ rực cả không trung, không thấy bất kỳ một con hải âu nào.

...

Thuyền dưới sức đẩy của gió và lực từ mái chèo mà khoảng cách đến đảo ngày càng thu hẹp.

Từng chi tiết quen thuộc của hòn đảo nhỏ phía trước vẽ lên từng nét trong mắt cô, không có phòng ốc thành thị quen thuộc dày đặc dọc bờ biển, cũng không hề có thuyền du lịch chở du khách nào.

Sicilia là thánh địa du lịch, nếu như ở thời đại quen thuộc của cô, ở thế giới của cô thì trên vùng biển xanh thẳm này phải trải rộng tàu biển hiện đại tấp nập ra vào.

Mà bây giờ cô chỉ nhìn thấy trên đường ven biển mờ tối chí có những dãy núi phập phồng chưa hề khai phá, còn có miệng núi lửa cao ngất không ngừng phun trào, đốt ánh vàng cam lên mây mù trong bóng đêm.

Nơi có thể nhìn trực diện núi lửa Etna như thế này là phía Đông đảo Sicilia ...

Cô nhìn thấy không trung chuyển dần từ màu hồng nùng sang tím đậm, bóng đêm bắt đầu sinh sôi nảy nở trên không trung trên mặt biển.

Gió biển lành lạnh mang theo mùi hải tảo, mùi mằn mặn của hải sản, làn da cô cảm thấy ẩm ướt mà dinh dính, khó chịu nói không lên lời.

Vì dời đi lực chú ý, Persephone khẽ dậm chân bảo trì thanh tỉnh, bắt đầu tự hỏi mình đã xuyên qua đến thời đại nào.

Cô chưa từng cảm thấy hứng thú về lịch sử thế giới, nếu muốn hỏi thì chỉ có thời Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh là cô có thể trả lời đôi chút, còn về lịch sử Hy Lạp cổ thì ngoại trừ một số chuyện thần thoại đại chúng xưa cũ, thì còn lại cô không trữ hàng nhiều kiến thức cho lắm.

Ví dụ như Apollo, Cupid, Venus, Zeus, Hermes gì gì đó.

*(Apollo: là Thần Ánh Sáng, chân lý và nghệ thuật trong thần thoại Hy Lạp, thường được thể hiện dưới hình dạng một chàng trai tóc vàng, đeo cung bạc và mang đàn lia. Thần là con ngoại hôn của thần Zeus và nữ thần Leto;

Cupid: là vị Thần của ham muốn, tình yêu tình dục, quyến rũ và cảm xúc. Cupid thường được miêu tả như là con trai của nữ Thần Tình Yêu và Thần Chiến Tranh. Trong Thần thoại Hy Lạp Cupid được gọi là Eros. Sử sách miêu tả Cupid là một bé trai không bao giờ lớn có đôi cánh trắng và luôn mang bên mình cung và hai mũi tên, mũi tên vàng và mũi tên đồng. Mũi tên vàng bắn vào ai người đó sẽ yêu người đầu tiên mình nhìn thấy say đắm, ngược lại mũi tên đồng khiến người bị bắn ghét cay ghét đắng người đó;

Venus: là nữ thần trong thần thoại La Mã. Thần Venus được coi như tương đương với nữ thần Aphrodite trong thần thoại Hy Lạp. Venus là vị Thần Tình Yêu, cái đẹp, tình dục, sinh sản, bảo vệ nữ quyền;

Zeus: là Thần Bầu Trời hay còn gọi là Thần Sấm Sét, là Thần trị vì các vị thần;

Hermes: là một trong 12 vị thần trên đỉnh Olympus của thần thoại Hy Lạp, thần đã tạo ra đàn lia (lyre). Hermes là con của Zeus và Maia. Hermes là thần bảo hộ cho kẻ trộm, người du lịch, các sứ thần, mục đồng và chăn nuôi, người thuyết trình, thương nghiệp, khoa học kỹ thuật, văn chương và thơ, các đơn vị đo lường, điền kinh, thể thao, sự khôn ngoan, lanh trí, và các phát minh, sáng chế, ngôn ngữ. Ngoài ra, Hermes còn là vị thần đưa, truyền tin của đỉnh Olympus và là người dẫn đường cho các linh hồn đến cửa địa ngục.)*

Tên gọi Trinacria này thật xa xưa.

May mắn tiết học bổ túc lịch sử của vị giáo sư đại học cùng đoàn đã phát huy tác dụng rất lớn cho kẻ nghèo tri thức như cô, khi giảng giải về tên gọi cổ xưa này đã nhân tiện giảng luôn về nguồn gốc tên gọi Sicilia, về thời gian tồn tại của nó.

Tên gọi Sicilia xuất hiện ... sau ba nghìn năm?

Persephone cộng cộng trừ trừ suy nghĩ hồi lâu, không quá xác định mà phỏng đoán thời đại cô đang ở này ít nhất là ... một ngàn năm trước Công Nguyên?

Thật ra trước Công Nguyên bao nhiêu năm cũng không có gì khác nhau, dù sao không là khoảng cách mà một chiếc vé máy bay có thể xử lý được.

Sự thật bi thảm này khiến hơi thở Persephone càng thêm khó khăn, cô vươn tay ôm trán một hồi, hiểu rõ nguyên do mà thở dài.

Phát sốt rồi.

Hoàn cảnh của con thuyền này ác liệt như thế, không có khả năng có dụng cụ trị liệu đàng hoàng.

Càng không xong chính là tuy cô không quá hiểu biết về lịch sử cổ Hy Lạp nhưng đã từng nghe qua về phương thức chữa bệnh kỳ lạ của phương Tây cổ đại là lấy máu.

Cô không xác định phương pháp chữa bệnh của nơi này có giống như thế hay không, trạng thái thân thể như thế này mà đổ máu chính là đánh cược mệnh mình.

Thuyền thả neo cách đảo một khoảng, thuyền viên cần dùng bữa bổ sung thể lực mới có thể hoàn tất đoạn đường biển cuối cùng.

Hai bà lão ngồi cạnh cô đi xuống khoang đáy thuyền đểlấy thức ăn và rượu nho, sau khi dọn rượu lên, hai người họ lấy ra một chiếc chén nhỏ đổ rượu vào.

Có người mở nắp bình gốm đựng nước lọc, chuẩn bọ dùng nước hòa vào rượu.

Lão tư tế vốn ngồi yên nãy giờ đứng dậy chống gậy gỗ bước đến, sau khi rửa sạch tay thì lấy một chén rượu nguyên chất, động tác quen thuộc đổ xuống biển. Có thể bởi vì mỏi mệt, thanh âm cầu nguyện của ông ta đã nhỏ đi nhiều.

Thanh âm quanh Persephone hỗn loạn, không nghe rõ ông ta nói điều gì, chỉ nhìn vào động tác đổ rượu xuống biển kia.

Sau khi khúc nhạc dạo dùng bữa hoàn tất, tất cả mọi người bắt đầu hoạt động, chia bánh mì, chia quả ô-liu, chia rượu nho hòa nước.

Persephone cũng nhận được khẩu phần cơm trễ, cô hữu khí vô lực uống hai ngụm rượu, nhiệt độ hô hấp nóng bỏng lên. Vị giác tê rần không ít, chỉ nếm được vị chan chát.

Mũi cô bị nghẹt rồi, không ngửi thấy mùi rượu.

Cô nhéo nhéo chóp mũi, cảm giác khó chịu khi muốn hắt xì nhưng không hắt nổi thật không phải thứ mà người có thể chịu được.

Sau khi uống rượu xong, não bộ sốt nóng ngây ngốc của cô mới dần phản ứng, Sinh bệnh mà uống đồ có cồn sẽ làm tăng thêm bệnh tình. Cô lập tức buông xuống chén rượu, còn loại thực phẩm bánh mì khó tiêu hóa này cô thật không dám đụng vào.

Nhiệt độ từ vùng trán lan xuống toàn thân, cô nghĩ có nên xin giúp đỡ từ lão tư tế hay bà lão đang khuân vác đồ kia hay không. Xin một chén nước có thể giảm bớt trạng thái bây giờ của cơ thể.

Nghĩ đến nước, liền cảm nhận được vị sáp nơi đầu lưỡi như hỏa thiêu. Cô liếm liếm đôi môi bắt đầu khô nứt của mình, hít sâu vài lần, đột nhiên ngửi thấy mùi tanh tưởi.

Mùi hương này quả thật như tất thối tàng trữ một năm trong không gian kín vậy, một ngày nào đó đột nhiên dọn phòng, tình cờ khiến lật ra khiến thứ mùi hương ấy ập vào mặt.

Đầu óc vốn sốt đến hồ đồ nhưng Persephone bị mùi hương tanh tưởi này kích thích thanh tỉnh trong chớp mắt. Cô vội vàng cúi đầu ngửi ngửi quần áo trên người mình, sẽ không phải bị muối biển ướt ra mùi chứ, từ khi bò ra từ trong nước đã không có điều kiện lau mặt đã vậy còn quá thối?

Ngửi một hồi, cô nhăn nhăn mày, quần áo thật ra có chút mùi mằn mặn, nhưng tanh tưởi ... là ở trong không khí sao?

Đầu cô choáng váng, não trướng nhìn thoáng qua boong tàu, có người đang đốt lửa, khi ngọn đuốc được nhóm lên thì một mùi hương thông khô ráo lan tràn khắp nhưng lại nhanh chóng bị cắn nuốt bởi mùi tanh tưởi bao phủ trong không khí.

Ngọn đuốc được cắm ở mũi thuyền và trên cột buồm đảm đương vị trí như bóng đèn, dưới ánh lửa, lão tư tế ăn từng mẩu bánh mì. Bên cạnh ông ta là bà lão nô lê tóc ngắn, đang lấy vài quả ô-liu và quả sung cho lão.

Một vài thuyền viên nhanh nhẹn đã dùng bữa xong, bắt đầu làm việc. Nơi đuôi thuyền có người kéo mỏ neo bằng đá lên khỏi mặt biển, vài thuyền viên khác đang dọn dẹp những cây giáo mác lộn xộn trên boong thuyền.

Đảo nhỏ gần ngay trước mắt, hoàng hôn mới vừa hạ.

Thuyền viên đều bức thiết muốn cập bến sau khi bổ sung thể lực, để nhận thù lao sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Giống như không ai ngửi thấy mùi tanh tưởi từ đâu mà đến kia.

Persephone nhăn nhăn mũi, nhịn không được mà vươn tay che miệng mũi, hô hấp nóng bỏng quan quẩn trong lòng bàn tay, khó thở cực kỳ. Cô sợ chính mình nghẹn chết, tay hơi tách ra một khe hở, gió biển xuyên qua ngón tay, mùi tanh tưởi vẫn quẩn quanh như trước.

Cô khó chịu nhúc nhích, lại phát hiện vị tư tế tóc hoa râm kia đột nhiên ngẩng đầu, cảnh giác nhìn qua.

Persephone cảm thấy ánh mắt này như kim châm, động tác thân thể cứng ngắc, sau đó lại nhì thấy vị lão nhân có khuôn mặt nghiêm khắc hung dữ kia tiếp tục dùng bữa, giống như ánh mắt ông ta nhìn cô vừa rồi chỉ là ảo giác do ánh lửa bập bùng.

Persephone trầm mặc một chút mời dời tầm mắt, đầu óc dần tỉnh táo lại sau khi bị tình cảnh hoang đường đến cực điểm này dọa ngốc. Vị lão tư tế vừa bảo vệ cô vừa lạnh lùng này có cái gì đó không thích hợp, điều này khiến cho nội tâm cô ẩn ẩn dâng lên đề phòng.

Cô hòa hoãn tiết tấu hô hấp, mí mắt bị nhiệt độ cao bao phủ, đôi mối đã khô ráp nóng bỏng, mỗi lần hít thở như có lưỡi dao cào trong cổ họng. Cơn đau nóng cháy lan tràn đến tứ chi theo hơi thở trầm trọng, thân thể bắt đầu rùng mình ớn lạnh.

Khi đang phát sốt mà sợ lạnh thì chính là do nhiệt độ tăng cao.

Persephone trầm mặc nhẫn nại cơn đau, bắt đầu nhớ nhung hành lí của cô trên tàu hiện đại, trong đó ngoại trừ gối bông hình con vịt còn có thảm lông xách tay, chocolate.

Người lạnh thì muốn ăn đồ ngọt, cuốn thảm lông, nhân tiện mở máy sưởi.

Ngọn đuốc trên thuyền tản ra mùi nhựa thông, vang lên từng tiếng tí tách vô cùng dễ nghe khiến cô dần sa vào ảo tưởng tốt đẹp, hoảng hốt cảm thấy hai luồng nóng lạnh đan xen trong cơ thể mình chỉ là cảnh trong mơ.

Mùi tanh tuy rằng còn tại, nhưng bị não bộ che chắn trong tình trạng nặng đầu hoa mắt này.

Tầm mắt mơ màng của cô dừng trên ngọn đuốc trên cột buồm, lưỡi lữa không ngừng lay động như một lớp tơ lụa trơn mềm, có một giọt chất lỏng màu đen rớt xuống miệng lửa, bị ngọn lửa đang tham lam cướp không khí cắn nuốt mất ...

Chất lỏng màu đen?

Persephone chậm ba nhịp mới ngẩng đầu, trên cột buồm đen xì, những giọt chất lỏng kia tản ra mùi hư thối như giòi bọ.

Ánh mắt cô đi theo dấu vết ghê tởm kia chuyển dần lên đỉnh cột buồm, một đôi móng vuốt chim cực lớn nhảy vào trong tầm mắt, kích thước móng vuốt lớn hơn bất cứ loài chim nào mà cô biết.

Ánh lửa chiếu lên đầu ngón tay cô, ánh mắt cô tiếp tục chuyển dần lên, trên chân chim là nửa thân người để trần, làn da than chì như vải bố rũ rượi, tràn đầy nếp nhăn. Bộ phận ngực như của nữ giới loài người buông thõng trên làn da nhăn nheo, trên phần cổ là gân xanh vằn vện.

Nó lắc lắc đầu nhìn hòn đảo phương xa, đứng yên không nhúc nhích.

Persephone ngây ngốc vài giây, mới nhìn rõ ẩn giấu trong bóng đêm là một ... một con quái vật mọc cánh chim, thân người đậu trên đỉnh cột buồm. Trên người nó tản ra mùi xác chết mục nát, như sinh vật đến từ bãi xương cốt ô uế, những nơi nó đi qua đều chảy xuôi nọc độc dinh dính.

Như nhận thấy tầm mắt của cô, nó nhanh chóng quay đầu lại.

Trên khuôn mặt xấu xí là chiếc mỏ chim nhô ra, giống như quái vật hiện hóa từ ác mộng. Hàm răng cọc cạch không đồng đều lộ ra khỏi môi, nước miếng màu đen chảy xuôi từ răng nang xuống.

Nó nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt âm độc nhìn cô chằm chằm, cánh chậm rãi mở ra, xuất hiện dấu hiệu công kích.

Hình ảnh khủng bố không hề báo trước này, như gặp phải quỷ nơi rẽ ngoạt vậy, khiến cho da đầu người ta đều tê rần, sợ hãi như điện giật khiến cô đứng phắt dậy.

Bạn đang đọc Tình Yêu Của Thần Mùa Xuân của Mạn Không
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrangPhanSoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.