Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1372 chữ

Nam Cung Ti kể từ khi xuyên không có một thói quen nhỏ: ngắm sao mỗi đêm.

Thế giới 024 không có nhiều sao như 007 và không khí cũng chẳng trong lành bằng.

Hôm nay hắn cũng lại ung dung nằm trên ghế dựa, ngả mình ngắm trời đêm thu se lạnh. Sao vẫn sáng lấp lánh và rải rác khắp bầu trời đen, nay không có bóng trăng ló dạng.

Đột nhiên, Mộ Tiệp từ đâu ló đầu ra, cúi xuống tròn mắt nhìn Nam Cung Ti, hỏi.

" Ngắm sao?? Xem tinh tượng? Đoán thời tiết???"

Nam Cung Ti hất đuôi tóc đang quét mặt mình ra, chậm rãi nói:" Ngắm sao."

" Nam Cung, theo ta đi luyện Khí thần lực một lát, được không??"

" Được, đi giãn gân cũng tốt."

Thế là hai người thong thả đi hậu phủ, ở đó có trường thao luyện.

Mộ Tiệp luyện Khí thần lực từ nhỏ, y nói y hợp học cái này nhất. Y đứng tại giữa sân, rút một thanh đao thường ra. Y khẽ hoành đao về phía trước, một luồng khí tung ra, nhưng dường như lại bị một bức tường vô hình chắn mất đường đi, luồng khí bật sang hướng khác, phóng thẳng về phía cột gỗ rồi lại bị một bức tường vô hình khác cản trở.

Nam Cung Ti giờ đã hơi hiểu vì sao Nam Cung Nặc lại không muốn hắn luyện Khí thần lực, căn bản cũng cần thiên phú. Mà Mộ Tiệp dường như sinh ra là để học môn pháp này. Y có thể chất tốt, căn cơ thượng thừa, trên hết ngộ tính cao, ý chí chịu đựng lớn, quá hợp.

Mộ Tiệp tung đao chém vào không khí, những luồng khí sắc bén bay ra rồi lại bị ép vào, y đang luyện tập sự nén ép và co giãn của sức mạnh.

Nam Cung Ti cũng không đứng chơi, hắn đã cởi ngoại y, dùng dây buộc chặt bắp tay lại, bắt đầu đánh liên tục vào thân gỗ hình nhân. Kiếp trước, sau khi được bố mẹ tìm thấy, hắn bắt đầu học karate và Nhu thuật để rèn luyện thân thể, đủ để bảo vệ bản thân. Tuy không phải là một thân võ thuật uyên bác nhưng hắn luôn chăm chỉ rèn giũa kĩ thuật, luyện ra một thân khỏe khoắn, cơ bắp chắc chắn, hình thể đẹp mắt.

Mộ Tiệp vỗ tay cười:" Đây là loại võ thuật gì vậy? Trông thật tuyệt!!"

Nam Cung Ti vuốt mũi:" Nghĩa phụ trước khi qua đời có dạy lại, nếu muốn ta có thể phác họa lại cả tập."

Mộ Tiệp đứng dựa hình nhân, vuốt tóc ra sau đầu:" Không cần. Võ học này rất tuyệt, nhưng vẫn không phải của nơi đây."

Nam Cung Ti giật mình trong lòng, y có ý tứ gì? Hắn che dấu vẻ kinh hãi, cười gật đầu.

Mộ Tiệp nhìn hắn, nói:" Ngươi có từng nghĩ đến cảnh lệnh đệ thành thân?"

" A?" Mộ Tiệp câu sau còn kinh dị hơn câu trước!" Chưa từng."

" Tại sao? Hắn cũng không còn nhỏ, nên có gia đình riêng." A Uyên xui xẻo, vấp phải chướng vật Nam Cung này!! Nhưng không sao, đã có bảo bối ở đây!!!

" A thì, hắn dường như... không có hứng."

Mộ Tiệp hận rèn sắt chưa kịp nóng:" Vậy sao được? Mau khuyên hắn nghĩ đến chuyện đó đi!! Tốt nhất tìm một nam nhân tài giỏi, cao phú suất!!!" Đáng đề cử nhất đương nhiên là A Uyên nhà ta!!!

Nam Cung Ti triệt để bị dọa cho bay hồn rồi:" Sao lại là nam nhân!!? Nữ nhân cũng tốt lắm mà!"

" Ngốc!!" Mộ Tiệp nhảy dựng lên:" Nam nhân mạnh mẽ, sẽ bảo vệ hắn chu toàn, nữ nhân không thích nam nhân tính cách trẻ măng!!!!"

Nam Cung Ti:"○▪○" Cũng có lý!!

Nhìn khuôn mặt như bừng tỉnh đại ngộ của hắn, Mộ Tiệp thở phào:" Ngươi hiểu chưa? Ta cũng là muốn tốt cho hai ngươi a. Ngươi nếu cứ mãi bên hắn thì sao lo cho gia đình đây? Hắn cũng phải có một chốn nương thân cả đời."

" Được! Ta sao lại hồ đồ như thế? Suýt nữa hại đời Nặc không có chỗ về thực sự!! Phải tìm hảo nam nhân!!!!" Nam Cung Ti triệt để bán nghĩa đệ ngây ngốc cho Mộ Tiệp. Mộ Tiệp chuẩn bị sách lược dâng thịt tặng ca ca, coi như trả nợ ân dưỡng dục của y.

Thích Thiếu Kiên sau khi nhận Bố Khương là cha, gã rất hiếu thuận ngày ngày nấu cơm xoa bóp cho ông. Bố Khương thật cảm động, nghĩ phải cho gã cái gì đó thật tốt nên buổi sáng ở tiệm có hỏi vài khách nhân, họ đều nói nên tìm mối hôn nhân cho gã có mái ấm. Tối về Mộ phủ, Bố Khương dò hỏi nghĩa tử đang bóp vai cho mình.

" Kiên Nhi, con đã có hồng nhân trong lòng chưa?"

Thích Thiếu Kiên da mặt mỏng, bị lão nhân hỏi liền xấu hổ đỏ bừng mặt mũi, gã e dè nói:" Thưa chưa ạ. Con muốn cả đời phụng dưỡng cha và trả ơn nuôi nấng cưu mang của Mộ gia."

" Hảo hài nhi, ta chỉ cần con để trong tâm. Ta thiết nghĩ con cũng nên có một gia đình cho riêng mình rồi." Bố Khương rất chu đáo thăm hỏi:" Thích cô nương hay nam nhân a?"

" Cha!!" Thích Thiếu Kiên cười nghẹn, sao lão nhân gia phóng khoáng quá thể?

" Ài, phỉ phui cái miệng ta. Được, muốn hay không xem mắt vài nàng??"

" Tùy cha thôi." Thích Thiếu Kiên than thở.


Ở nơi phương Nam xa xôi, ngay vùng Liễu Uông thâm sơn cùng cốc, trong một mật đạo dưới lòng đất ba mươi trượng có ba lão nhân ăn vận hắc bào, hoa văn trên áo tựa phiên vân phúc vũ, biên hoa vàng nhạt ánh lên tia sáng nhè nhẹ.

Một người run rẩy vẽ một đại pháp trận lên tường, khùng khục nói:" Sắp không xong rồi, nếu mà không hạ trận cùng một lúc tại bốn phương thì hỏng mất."

" Lại Chu, ông đã gửi mật thư cho hoàng thượng chưa?" Một người khác lo lắng hỏi, tay cũng hạ trận lên tường.

Lại Chu thở dài:" Tiên hoàng băng hà ba năm trước, Thu đế không tin ma thú có thật, người giữ lão nhân chúng ta lại đây cũng chỉ vì di ngôn của tiên hoàng. Hà, họa phúc khôn lường mà! Lâm Hâm, Tăng Quý, có khi quốc gia này sắp gặp họa rồi."

Lâm Hâm và Trương Tăng Quý vội kêu to:" Lại Chu, cẩn thận ngôn từ!!"

Đột nhiên một trận rung chuyển mạnh mẽ xảy đến, đất đá trên đầu rơi xuống bụi mù mịt. Một tiếng rống long trời lở đất vang lên khiến ba lão nhân run lập cập quỳ xuống lạy thụp. Nửa nén hương trôi qua, cơn rung chấn dừng lại, tiếng rống cũng thế. Nhưng dưới chân vẫn run lên như nói cho ba lão nhân hay: ma thú dưới kia đang run lên vì giận.

Lại Chu khóc nức nở nhìn pháp trận dày công vẽ lên tường, hoảng sợ lạy:" Sinh Cơ quân rủ lòng xót thương cho chúng con!! Xin người hãy cứu chúng con thoát khỏi khốn cảnh, họa này chúng con sao gánh nổi?? Sinh Cơ quân từ bi, xin hãy chỉ dẫn chúng con tìm ra lối thoát nạn, phổ độ chúng sinh, cho thiên tử mở mắt nhận ra sai lầm!!!!"

Lâm Hâm cùng Trương Tăng Quý cũng hành đại lễ, đập đầu vái lạy bức họa lớn trên tường cao, trên đó họa thân ảnh một nam tử trường thân lập ngọc, tóc rủ dài trên vai, tay phải cuốn một cuộn dây, nhưng khuôn mặt lại hư ảo tới kì lạ. Có thể là do tháng năm làm phai mờ, hoặc có khi vốn dĩ nam tử này đã không được vẽ ngũ quan....

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.