Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1949 chữ

Mộ Tiệp ngất xỉu, là đại sự!!

Dân chúng khắp thành đảo chỉ sau hai canh giờ đã truyền tai nhau, ai ai cũng hoang mang.

" Tướng quân sao lại đột ngột ngã bệnh? Có ám sát?? Thích khách???"

" Cửu gia có thể húc chết chín trâu bảy bò, sao lại ngã được????"

" Nghe nói khi ngài ngã xuống đã làm cho cả điếm của Trần lão bản rung lắc."

" Hình như có cả cảnh người ngã bàn đổ!! Con ngựa nhà ta cứ hí dài."

" Í, không phải ngựa nhà ngươi sắp đẻ sao???"

Trong khi mọi người đang nhiệt liệt bàn luận thì Mộ phủ lại lặng ngắt như tờ.

Bạch Thước kiểm tra kĩ càng mấy phen, lắc đầu làm thủ ngữ:" Không sao, vẫn khỏe lắm."

Nam Cung Ti nhìn Mộ Tiệp mặt trắng như giấy, thấy Bạch Thước lắc đầu liền nghĩ y có bệnh khó chữa, hoặc rất nặng. Nam Cung Nặc hít mũi kéo áo hắn, truyền thanh:" Không sao. Y khỏe như voi vậy. Không như ngươi nghĩ đâu."

Bạch Thước ra về, Mộ Uyên đi tiễn, trong phòng chỉ còn Nam Cung hai người và Mộ Tiệp trên giường.

Mộ Tiệp run mi, thở dốc khó nhọc, mũi lấm tấm mồ hôi, mặt cắt không còn một giọt máu, y khẽ hừ mấy tiếng như đang khóc. Nam Cung Ti toan gọi Mộ Uyên thì Nam Cung Nặc đã tiến tới bên giường, tay chỉ trên không, một vòng ma trận hiện ra theo tứ phương, mạt quang rơi xuống giường khiến Mộ Tiệp như phát sáng. Y khẽ thở ra một hơi khó nhọc, có vẻ như đã bình thường rồi.

" Ngươi làm cái gì với y vậy??" Nam Cung Ti truyền tin tới.

" Một pháp trận nhỏ thuộc thức Tứ phương của Trí tuệ lực pháp Sơ cấp I."

Nam Cung Ti không thể tin được nhìn hắn:" Ngươi biết???"

Nam Cung Nặc hất cằm vênh váo:"Ta còn biết nhiều hơn nữa kìa!"

Một tia tò mò cùng hứng thú về Trí tuệ lực dần hình thành trong lòng Nam Cung Ti. Hắn cũng muốn thử học một chút xem sao.

Mộ Tiệp đột ngột chụp cánh tay Nam Cung Nặc, hai mắt đỏ hoe nhìn trừng trừng trướng đỉnh. Nam Cung Nặc ngồi bên giường xoa mái tóc y, Mộ Tiệp nghẹn giọng hỏi.

" A Uyên đâu?"

Nam Cung Ti:" Bên ngoài."

" Gọi y giùm ta. Tiện thể các ngươi cũng nên về nghỉ ngơi đi thôi. Cảm ơn."

Nam Cung Ti ra ngoài báo một tiếng cho Mộ Uyên, y vội cất bước đi vào. Trong lúc y vào cửa, Nam Cung Nặc cũng ra ngoài, hai người liếc mắt nhìn đối phương một cái rồi quay đi.

Mộ Uyên tới gần giường, thấy Mộ Tiệp quay người vào trong, mặt không thấy rõ, y khẽ gọi:" Tiểu bảo bối."

" Ca...." Giọng Mộ Tiệp hơi nghẹn.

" Ừ, bảo bối, đệ sao rồi?" Mộ Uyên ngồi bên giường.

" Sao huynh lại gọi đệ là 'tiểu bảo bối'??"

" Vì thích gọi vậy." Mộ Uyên không hiểu ý đệ đệ lắm." Có gì sao?"

" Đệ mơ thấy một người nào đó cũng gọi mình y như vậy. Cảm giác thật thân thích, thật quen thuộc. Ca, ngày bé có thấy đệ chơi với ai thân như thế không?"

Mộ Uyên nhớ lại, nói:" Không có. Trừ ta ra thì chẳng ai gọi đệ như vậy đâu. Mà ngoại trừ Thiếu Kiên, Bạch Thước và ta ra thì đệ chẳng chơi với ai khi bé cả."

" Ừ." Mộ Uyên khịt mũi vẻ tiếc nuối.

" Ai trêu chọc gì đệ?!!" Vừa nghe liền biết đã khóc, Mộ Uyên hốt hoảng kéo đệ đệ dậy muốn hỏi cho ra lẽ.

Mộ Tiệp khóe mắt còn ướt, mi còn đọng lại chút nước, quả nhiên đã khóc! Y thở dài gạt tay Mộ Uyên ra, nói vẻ oán trách.

" A Uyên, đệ cũng không phải con nít. Muốn trêu muốn chọc đệ?? Phải xem ai có bản lĩnh đã."

" Vậy..." Mộ Uyên sốt ruột không thôi, vậy vì lý gì lại khóc a!!!!

" Đệ cũng chẳng nhớ rõ giấc mơ kia lắm. Chỉ thấy thật đau lòng. Tự nhiên thế thôi."

Mộ Uyên hiển nhiên không dám tin, đành xuống trù phòng tự nấu chút cháo hoa. Thích Thiếu Kiên đứng ngoài cửa, nói:" Chủ thượng, nguy rồi."

Gã làm thủ pháp nhanh nhưng Mộ Uyên vẫn thấy rõ:" Ma thú đang thức tỉnh. Một tế ti chết rồi, Giam cầm trận sắp bị phá rồi. Ước tính còn ba tháng nữa sẽ hoàn toàn biến mất."

Mộ Uyên khẽ cau mày, nói nhẹ như gió thoảng:" Tìm tế ti lấp chỗ hổng đi."

" Nhưng...."

" Sương Hy quốc thổ rộng lớn, ta không tin cả đất nước này chỉ có bốn tế ti. Đi!"

" Tuân lệnh." Thích Thiếu Kiên nháy mắt đã biến mất vào ánh hoàng hôn đỏ rực.


Mấy ngày nay Nam Cung Ti rất chăm chỉ nghiên cứu Trí tuệ lực Sơ cấp, gần như mỗi ngày đều ôm sách đọc ngấu nghiến như mọt sách vậy. Đến khi ở trong phòng thì hắn sẽ tập mở trận pháp, từ đơn giản tới phức tạp, mà Nam Cung Nặc có khi sẽ ở bên chỉ dạy tận tình.

" Nặc, ta nhận ra rằng nếu cử động ngón tay mà khác thì sức mạnh mà trận pháp được thi triển cũng sẽ dao động."

" Nhận ra rồi? Tốt lắm!! Ngươi quả nhiên học một biết mười! Yêu cầu ngươi trong một tuần thi triển hết ba mươi trận của Trí tuệ lực Sơ cấp I." Nam Cung Nặc vuốt mũi.

Nam Cung Ti giật mình:" Nhanh quá!"

" Ngươi sẽ muốn biết thêm về Trí tuệ lực Trung cấp đấy. Học mấy cái này nhanh thôi, không khó lắm đâu."

Nam Cung Ti kéo tóc Nam Cung Nặc nheo mắt nhìn:" Tiểu gia hỏa, ngươi chẳng ngốc tẹo nào!"

Nam Cung Nặc đánh đầu hắn lè lưỡi nhìn:" Ta giỏi lắm đó!! Muốn mưa có mưa, muốn gió có gió!!!!"

Nam Cung Ti trêu:" Muốn bánh có bánh không?"

Nam Cung Nặc cứng họng, mặt ủ ê hẳn, hắn thở hắt:" Không..."

Nam Cung Ti bưng cao liên ý ra, Nam Cung Nặc liền vồ đĩa, hôn chụt lên má hắn, tung tăng chạy đi chơi. Nam Cung Ti buồn cười, sao gặp ai cũng hôn được vậy??

Mộ Uyên ngồi bên thanh trì cho cá ăn, nghe thấy tiếng chạy chân sáo bên kia tường, y khẽ nhếch môi cười nhẹ, dừng động tác cho cá ăn mà lắng tai nghe.

" Hừm, chạy bên trái... lại bên phải.... Nha, đang đi bộ..... lại chạy...." Mộ Uyên vui vẻ nghĩ, thật hiếu động, y như nít ranh ba tuổi.

Y ngẩng đầu lên nhìn tán cây đang ngả vàng trên đầu, Nam Cung Nặc dần ló đầu ra, hai mắt linh động chớp chớp. Mộ Uyên nghe tiếng trái tim đập nhanh, y thấy mềm nhũn cả người. Nam Cung Nặc nghiêng đầu nhìn y, hai mắt chuyên chú đến nhập tâm. Mấy lọn tóc rối bay trước trán hắn theo gió thu, lá vàng bay xuống mặt nước tạo từng đợt sóng tỏa phiêu phiêu.

Một giọt nước mắt từ khóe mắt Mộ Uyên chảy xuống, y nhận định kia chính là người y sẽ yêu thương suốt đời. Nam Cung Nặc nhìn nước mắt y chảy, mắt khẽ chuyển.

Mộ gia nhân khẩu không nhiều, một phần là do người Mộ gia ưa độc thân, thích tự tại, một phần khác là do bản tính cố chấp: đã yêu ai thề chỉ có người đó, quyết không thay lòng đổi dạ hay di tình biệt luyến, trong tim chỉ chịu chứa một người.

Mộ Uyên hơn ba mươi năm qua luôn không dám quá thân cận với ai, y sợ phải trao tâm cho người khác, sợ sẽ mất đi sự tự tại. Nhưng sau khi ở chung một chỗ với Nam Cung Nặc, tuy chỉ có bảy ngày nhưng đủ khiến cho y rung tâm. Sau đó vì thấy lạ lẫm, thấy khác thường mà càng nghĩ đến hắn nhiều hơn, không khỏi quan sát, để ý nhiều chút xem ở hắn có gì hay. Lâu dần cũng thành thói quen, không nhìn thấy sẽ thấy lạ, nhìn thấy rồi sẽ muốn nhìn nhiều hơn. Quá kì lạ, nhưng cũng quá tốt đẹp!!!

" Tiểu tử, sang đây chơi với ta!" Mộ Uyên gọi, trong tâm có chút hồi hộp.

Nam Cung Nặc lắc đầu.

" Ăn cao hoa quế không?" Y vẫn cố gắng.

Lại lắc đầu nguầy nguậy.

" Dẫn ngươi ra khơi bắt sứa?" Mộ Uyên dần thất vọng.

Nam Cung Nặc quả nhiên lại lắc đầu.

" Không muốn chơi?? Hay là ghét ta???" Mộ Uyên buồn rầu hỏi, tiểu tử này ai cũng bám sao lại không bám ta???

Lần này hắn không lắc cũng không gật, Mộ Uyên hiếu kì nhìn thì thấy hắn mắt đỏ như mắt thỏ, như muốn khóc. Y nhảy lên tường, ngồi gần cành cây nơi hắn đang ngồi, vỗ đầu hắn mà hỏi.

" Sao vậy?"

Nam Cung Nặc hất tay y ra, tuột xuống khỏi cây, nhặt mấy viên đá ném lên tường, ý đuổi Mộ Uyên đi. Y tuy giận nhưng lại càng thất vọng nhiều hơn, nhìn bóng lưng bỏ chạy về phòng của hắn rồi mới xoay người nhảy xuống sân.

Vừa đáp đất Mộ Uyên đã bị tiếng rống giận dữ của Mộ Tiệp làm cho suýt sảy chân ngã ngửa xuống thanh trì.

" Mộ Uyên, quá mất mặt gia môn!!!! Sao huynh có thể để mĩ nhân bỏ chạy hả??"

" Bảo bối, lại làm sao vậy??"

Mộ Tiệp kéo người vào phòng, làm như chuyện lớn lắm mà triệu tập hơn trăm hạ nhân vây kín biệt viện của Mộ Uyên để canh phòng, hai người ở trong đang thì thầm to nhỏ.

" A Uyên à A Uyên a~!!!! Sao một Mộ Uyên uy phong tuấn dật tự tin như huynh lại ỉu xìu như bún trước mặt người ta vậy hả?? Đáng lẽ huynh phải mạnh mẽ túm tay hắn mà ép tường, thể hiện sự bá đạo của gia chủ Mộ gia, của chủ thượng Tầm Ly đảo thứ nhất Sương Hy chứ!!!!!!"

Mộ Uyên:".... Người ta sẽ chạy đó!"

" Không sao!! Để ta bày binh bố trận cho huynh!!" Mộ Tiệp hưng khí bừng bừng.

" Ta thấy hay thôi..."

" Cái con mẹ huynh!!!! Gia gia ngài sao có thể ủy mị như nữ nhân mới yêu vậy hả?" Mộ Tiệp hận rèn sắt không kịp nóng.

" Nhưng..."

" Huynh câm miệng! Yêu cưới liền tay!! Không muốn hôn lên đôi môi ướt át kia sao, không muốn xoa nắn làn da trắng mềm như sữa kia sao, không muốn quất người ta ra mà làm càn sao!!!???? HẢ??"

"... Chưa nghĩ tới....." Cái nghiệp chướng gì thế này???

" Vậy hãy nghĩ từ bây giờ đi!!!" Mộ Tiệp đá ghế:" Từ mai công vụ vứt hết cho hạ nhân đi, huynh có nhiệm vụ tối thượng hơn mấy cái rắm kia đó: Rước Nam Cung Nặc về giường, không, về Mộ gia!!"

Mộ Uyên tự hỏi: Đệ đệ kiếp trước làm tú bà hay sao??? Mà sao nó biết mình thích hắn a!??? Mình vừa mới nhận ra chưa đầy nửa canh giờ mà!!!!

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.