Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2357 chữ

Mộ Uyên vừa tỉnh lại được vài ngày liền nhận được tin Thu đế lại nạp thêm phi tần, muốn mời Mộ chủ là y và Kinh Hồng Tướng quân đến góp vui. Y hừ mũi nói với quản gia.

" Thay ta cáo bệnh."

Quản gia nghẹn họng trân trối, chủ thượng tôn kính a, ngài là đang phạm thượng khinh quân đó có biết hay không???? (==;)

Quản gia đi báo cho Mộ Tiệp nghe, y còn bận nằm ngủ trên mái nhà không chịu dậy.

" Cửu gia a~, ngài nói xem ta biết ăn nói sao????"

Mộ Tiệp đá bay một chiếc ủng xuống, quản gia đáng thương không kịp phòng bị, tiếp chưởng....

" A A!!!!" Quản gia ngã ra đất, thống khổ hét thảm, trực tiếp ngất đi, sau đó được vài hạ nhân thành thục khiêng đi.

Nam Cung Ti và Nam Cung Nặc đứng một bên chứng kiến toàn bộ, quyết định cùng nhau đi dạo phố.

Nam Cung Nặc hít mũi:" Ca ca thân mến, có chắc là muốn tiếp tục thích y không a!? Hình như rất khó chiều......"

Nam Cung Ti xoa xoa đầu Nam Cung Nặc:" Ngươi không hiểu đâu."

" Ta cái gì mà không hiểu??! Ngươi chính là bị ngu a!!!" Nam Cung Nặc đá đá chân hắn kháng nghị.

" Cái này gọi là: Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, yêu ai yêu cả đường đi lối về." Nam Cung Ti kẹp đầu Nam Cung Nặc đánh đánh mấy cái cho hả giận.

Nam Cung Nặc giãy nảy muốn thoát, tay đập bùm bụp sau lưng hắn. Thật khó thở, cứu a!!!!!

Hai người ghé thăm Bố Khương bị bệnh, ông đã tỉnh lại, nhưng sức hơi yếu. Nam Cung Nặc mắt đỏ tỏ vẻ đáng thương, lão nhân gia liền chịu không nổi, xót cay dỗ hắn ăn ngọt. Nam Cung Ti nhanh chóng cảnh cáo hắn, hắn mới chịu nín mà chạy sang bên cạnh Thích Thiếu Kiên ăn chè.

Bạch Nhu đứng một bên thấy Thích Thiếu Kiên đối Nam Cung Nặc thật ân cần, săn sóc, nàng thầm ghi nhớ lấy hắn.

Nam Cung Ti ngồi một bên nói chuyện với Bố Khương, mặc kệ Nam Cung Nặc một mình. Nam Cung Nặc chán nản, ôm cổ Thích Thiếu Kiên đòi cõng, đòi chơi, gã đành cõng hắn lên ra sau tiệm, đi lòng vòng vài lần cho hắn thỏa. Bạch Nhu cũng đi theo.

" Thích tiểu ca, đây là...?" Bạch Nhu nhìn chằm chằm khuôn mặt hớn hở của Nam Cung Nặc.

" Ô, Nam Cung Nặc, là nghĩa đệ của Nam Cung Ti." Thích Thiếu Kiên trả lời. Nam Cung Nặc e dè nhìn Bạch Nhu, hai má ửng hồng trông thật đáng yêu.

Bạch Nhu lạnh lẽo hỏi Nam Cung Nặc, mắt nheo lại vẻ lãnh lệ:" Nam Cung tiểu ca, huynh có vẻ rất thân với Thích tiểu ca nhỉ??"

Nam Cung Nặc rụt cổ sau gáy Thích Thiếu Kiên, khẽ gật đầu. Thích Thiếu Kiên đẩy vai hỏi hắn.

" Sao thế?? Ngại cô nương à?? Đây là tiểu muội của Bạch Thước, Bạch Nhu."

Bạch Nhu hừ nhẹ:" Chẳng hay Nam Cung tiểu ca đã có hồng nhân trong lòng?"

Thích Thiếu Kiên phì cười:" Chắc chỉ có mỗi bánh ngọt là hồng nhân mất."

Bạch Nhu khó chịu nhìn gã, sao cái gì huynh cũng trả lời hộ hắn vậy??? Vì cái gì chứ!!?

Thích Thiếu Kiên đầu gỗ vạn năm, vẫn không nhận ra Bạch Nhu khó chịu chút nào. Gã hiền hậu cười, thả Nam Cung Nặc xuống dắt tay, vỗ vỗ đầu hắn nói.

" Tiểu Nặc chỉ biết ăn với chơi, nhưng mà cũng coi như là ngoan."

Nam Cung Nặc đỏ mặt cúi đầu, dường như rất ngại ngùng. Bạch Nhu kinh sợ nhìn hai người trước mắt, lắp bắp hỏi.

" Thích tiểu ca... huynh... thích hắn????"

" Ô??" Thích Thiếu Kiên đơn thuần nghĩ thẳng, đây coi như là tiểu đệ của mình, liền gật đầu chắc chắn." Ừ, ta thương hắn còn chẳng kịp."

Nam Cung Ti đứng sau cánh cửa, lo lắng liếc nhìn Mộ Uyên đứng cạnh mình. Hắn có cảm giác: Chết rồi!!!!

Mộ Uyên đến thăm Bố Khương, tình cờ thấy Nam Cung Ti ở đây, lại nghe sau tiệm có người nói chuyện nên ra xem, hắn cũng định ra gọi Nam Cung Nặc về. Ai ngờ cả hai lại tình cờ nghe thấy cuộc đối thoại này, ba người đều chết lặng.

Bạch Nhu dường như bị đả kích, nàng cứng ngắc cáo từ ra về, vội vàng lướt qua hai người đang đứng ở cửa, chạy một mạch về dược quán. Thích Thiếu Kiên nhìn thấy Mộ Uyên, vui vẻ chào hỏi.

" Chủ thượng, sang chơi a?"

Mộ Uyên nhìn chằm chằm vào Nam Cung Nặc, môi trắng bệch. Thì ra... Thì ra là gã!!!

Nam Cung Nặc ngơ ngác nhìn theo bóng Bạch Nhu bỏ chạy, âm thầm chửi Thích Thiếu Kiên đồ ngốc. Nhưng tầm mắt của hắn lại đặt ngay trên đôi mắt lạnh lẽo, thống hận của Mộ Uyên, hắn khẽ lùi bước muốn bỏ chạy.

Mộ Uyên đi tới, nhanh chóng túm tay Nam Cung Nặc đi, Thích Thiếu Kiên không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn hắn bị lôi đi. Nam Cung Ti giữ cổ tay y lại, sốt sắng nói.

" Ngươi định làm gì??"

Nam Cung Nặc truyền âm:" Không sao, ngươi cứ về ăn cơm rồi ôn tập đi. Tối nay ta sẽ dạy ngươi Trung cấp III."

Nam Cung Ti nuốt khan nhìn lại hắn:" Ta hiểu rồi. Nhớ về sớm." Rồi không cam lòng buông tay ra, nhìn bóng hai người xa dần.

Thích Thiếu Kiên vò đầu hỏi:" Sao đột nhiên lại nổi giận vậy?? Hay là Tiểu Nặc phá phách đồ của chủ thượng???"

Nam Cung Ti:"....." Đôi khi không biết gì lại là tốt nhất a!! Hâm mộ hâm mộ!!!!!

Nam Cung Nặc bị kéo đi thật lâu thật lâu, đến khi ra ngoài bến cảng thì Mộ Uyên mới dừng lại, nhưng tay y vẫn nắm chặt không buông, siết đỏ cả tay hắn. Y hít sâu, cố kìm nén tiếng run trong cổ, gằn giọng hỏi.

" Tại sao?....."

Nam Cung Nặc khẽ giật tay, y lại càng cố chấp không buông, giọng cao hơn.

" Vì sao lại là Thích Thiếu Kiên!!!??" Ngươi có biết đó là người ta coi như thân huynh đệ, là bạn thân thiết của ta hay không!!!?

Nam Cung Nặc hít một hơi, gỡ những ngón tay trắng bệch của Mộ Uyên ra, đồng thời tạo trận khiến hai người biến mất và nén âm thanh, không ai phát hiện ra hai người. Y quay phắt lại túm hai vai hắn, hai mắt đỏ ngầu chăng đầy tơ máu, y hỏi.

" Ngươi không thể thích ta hay sao??? Dù không thể là ta thì cũng đừng nên là gã!!! Ngươi sao có thể tàn nhẫn đến thế chứ!!!???? Sao lại đối xử cay nghiệt với ta như vậy!!!!? Vì sao!!!!!?????"

Nam Cung Nặc vùng hất tay y ra, im lặng trừng mắt nhìn, miệng thở dốc. Hắn làm thủ ngữ, miệng cũng mở ra nói nhưng vô thanh.

" Ngươi muốn ta phải làm sao!!!? Sao ngươi cứ bắt ta phải nói!!!!??? Ta không thể nói, cũng không nguyện nói chuyện với ngươi. Ta không thể, cũng không muốn thích ngươi!! Tên đáng ghét!!!!!"

Mộ Uyên gầm lên:" Vậy sao cứ luôn nhìn ta như thế??? Sao không làm lơ luôn đi!? Vì cái gì mà ngươi cứ phải xuất hiện trước mặt ta??"

Nam Cung Nặc giậm chân:" Ngươi thì sao chứ??? Sao lại đổ hết cho ta!!!!? Ta nhìn ngươi thì sao, nhìn thì sao?? Mắt của ta đâu phải của ngươi!!! Chính ngươi tự thích ta mà!!!!"

Mộ Uyên túm vai hắn kéo lại:" Nếu ngươi đã biết ta thích ngươi vậy thì đừng có hành động nửa vời, đừng cho ta thêm ảo tưởng nữa."

Nam Cung Nặc đập vai đối phương đẩy ra, miệng kêu lên, Mộ Uyên cũng chẳng quản hắn muốn nói gì, liền trực tiếp ngăn miệng hắn lại. Nam Cung Nặc giãy dụa, tay đập chân đá nhưng Mộ Uyên lại càng hung bạo, đẩy hắn sát vào xe chở hàng sau lưng, ghì chặt người hắn lại.

Nam Cung Nặc muốn quay đầu đi nhưng lại bị y giữ cằm lại, bị hôn tới phát hoảng, nước mắt chảy ra, hắn gào thét trong lòng.

" Buông ta ra!! Mộ Uyên, ngươi bị điên rồi!"

Mộ Uyên hơi dừng, thở dốc mấy hơi, khó khăn nói:" Ngươi vừa nói à?"

Nam Cung Nặc mặt thoạt cái trắng bệch, mắt mở lớn nhìn y, nước mắt còn đọng lại trên má. Mộ Uyên thấy hơi hối hận, muốn lau mặt hắn thì bị hất ra. Hắn xoay mặt sang phải, lau hai mắt vội vã. Hắn thầm sợ hãi trong lòng, vai run khẽ. Mộ Uyên chần chừ nói.

" Xin lỗi...."

Chẳng biết bị cái gì kích động, nước mắt của hắn lại chảy. Nam Cung Nặc thầm phỉ nhổ bản thân, liếc mắt thấy khóe mắt Mộ Uyên cũng ươn ướt, hắn thở dài.

Mộ Uyên lùi lại, quệt quệt mắt, khàn khàn nói:" Vừa rồi ta kích động. Về thôi."

Nam Cung Nặc vẫn chôn chân tại chỗ, hắn đá nhẹ chân Mộ Uyên một cái khiến y quay lại nhìn. Hắn hơi xấu hổ, cúi đầu làm dấu.

" Cái kia..... Ta đúng thật thích Thiếu Kiên...."

Mộ Uyên sầm mặt, mắt lại đỏ lên, muốn khóc. Nam Cung Nặc cắn răng khua tay nhanh hơn.

" Nhưng mà ta chỉ coi hắn như huynh đệ. Thích theo kiểu bạn bè, huynh đệ ấy. Hiểu chứ!?"

Mộ Uyên vẫn xụ mặt." Nhưng Thiếu Kiên nói thích ngươi......." Ta vẫn là không cách nào đối mặt với gã...

"...." Nam Cung Nặc nén cảm xúc muốn đánh người." Ngươi cũng biết Thiếu Kiên tâm tính ngốc nghếch, đơn thuần. Gã căn bản coi ta như tiểu đệ trong nhà mà chăm sóc a."

Mộ Uyên nhìn nhìn tay hắn, gãi đầu nói nhỏ:" Ngươi cũng rất ngốc."

Nam Cung Nặc tận lực hít vào thở ra, ta con mẹ nó muốn giết ngươi!!! (>□<)

Mộ Uyên xoa đầu hắn:" Đã hiểu. Không cần giải thích."

Nam Cung Nặc hất tay y ra, đi về phía trước. Mộ Uyên đi sóng vai cùng hắn, ân cần hỏi:" Có muốn nắm tay hay không?"

Hắn đập cánh tay người bên cạnh mấy cái kháng nghị, ngươi cũng đừng coi ta như hài tử cần bảo bọc a!!!! Rất ức chế đó có hiểu không??? Đáng hận!!!!!

Mộ Uyên hỏi:" Có bị đau tay nữa không?"

Nam Cung Nặc lắc đầu, hít mũi nhìn thẳng. Mộ Uyên liếm môi, chẹp chẹp than nhẹ.


Mộ Tiệp ngồi xổm trên giường, chọc chọc Nam Cung Ti đang úp sấp trên gối, u a kêu.

" Thiên địa a, làm ơn đừng xảy ra chuyện gì với Nặc của ta!!!! Mộ Uyên chắc sắp bị điên mất!!"

Mộ Tiệp tặc lưỡi:" Ngươi vạn lần bình tĩnh a~. A Uyên sẽ không làm gì hại tới A Nặc. Phải có lòng tin!!"

Nam Cung Ti ngóc đầu dậy:" Nhưng ta một chút cũng không dám tin a!!! Ai ô."

Mộ Tiệp vỗ đầu hắn mấy cái:" A Uyên có cái gì không đáng tin chứ!?"

Nam Cung Ti:"..." Vì cái gì mà đánh ta???

Hắn ngồi dậy, xoa xoa đầu mình, hậm hực nghĩ: Tại sao ngươi một chút phòng bị cũng không có?? Ngồi trên giường ta mà không lo lắng sao!!?

Mộ Tiệp nằm xuống, chân vắt lên nhau, tay quơ quơ:" Uy, mau mau cho ta xem chút thành quả học tập của ngươi đi!"

Nam Cung Ti tùy tiện hạ trận, gió nhẹ thổi lên. Mộ Tiệp đạp hắn:" Ngươi bị ngu à? Đang mùa đông mà làm gió cái quái gì!!!?"

Hắn lại hạ trận tạo tiếng sấm sét, y vỗ đầu hắn giận dữ rống:" Đang yên đang lành nổi sấm làm gì!!? Muốn hù nhau chắc!!!!!"

" Thành quả của ta đó! Ngươi một chút cũng không xem trọng!!" Nam Cung Ti gắt lại.

Mộ Tiệp nhìn hắn chằm chằm, bĩu môi lầm bầm, má phùng lên. Nam Cung Ti véo má y, nhe răng hỏi:" Sao lại dỗi rồi?"

" Ha, gia một chút cũng không dỗi!" Y bắt đầu phát cáu, nhéo lại má hắn trả thù.

" Ai ô, Cửu Cửu a, đau ta!!!!!"

Mộ Tiệp buông tay, lăn ra nằm ngửa, mắt mở lớn nhìn trướng đỉnh. Nam Cung Ti ngồi ngẩn người, tay chống trên giường, hai người không hẹn cùng im lặng. Lát sau, Nam Cung Ti cất tiếng phá tan bầu không khí.

" Ngươi biết là ta có ý với ngươi, nhưng lại làm ngơ coi như không biết...."

Mộ Tiệp nuốt khan, trầm giọng nói:" Nếu được, ta muốn chúng ta cứ như bây giờ là tốt nhất."

Nam Cung Ti ẩn ẩn khó chịu, hắn khẽ hừ một tiếng, mỉa mai cười:" Ta cũng không phải lệnh huynh, nhẫn nại suy nghĩ cho người mình mến thương. Ta rất ích kỷ, ta chỉ muốn ngươi cũng yêu ta. Nhưng ngươi lại xem ta là chỗ xả giận. Ngươi có bao giờ để ý tâm tình ta chưa?"

Câu cuối hắn hỏi nhẹ nhàng vô cùng, nhưng ẩn chứa trong đó là vô vàn oán thán, trách cứ... Mộ Tiệp im miệng, mắt nhắm lại, y khẽ thở dài.

Nam Cung Ti đè cổ tay y lại, nhìn xuống khuôn mặt quen thuộc, nhớ lại đêm đó, y đã khóc rất nhiều.

Ước gì ngươi khóc vì ta một lần....

Hắn hạ xuống trán y một nụ hôn nhẹ, tâm thở dài não nề:" Ta rất thích ngươi, nhưng ta không muốn trở thành bạn bè của ngươi."

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.