Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2169 chữ

Hoàng đế nạp phi âu cũng là chuyện nhân chi thường tình...

Thu đế sau hôn lễ không có động phòng hoa chúc cùng tân nương, hắn đến đại một viện của mĩ nhân nào đó khiến nàng kinh hỉ không thôi, giở đủ chiêu trò lấy lòng hắn. Sau khi điên loan đảo phượng một phen, Thu đế tựa hồ vô cùng buồn chán, hắn rời khỏi giường kéo chăn đắp che kín người mĩ nhân, vô thanh vô tức rời đi, để lại mĩ nhân vẫn yên ổn ngủ say...

Hắn đến một bãi cỏ phẳng, nằm dưới tàng cây mai trơ trụi, nhìn qua những cành cây khô ngắm mặt trăng non cao cao. Từ từ khép mắt lại, hắn muốn chìm vào một giấc ngủ say. Đột nhiên có tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến đến, dừng lại chốc lát, sau đó bước lên thảm cỏ, ngồi bên cạnh hắn.

Thu đế vẫn một mực nằm im, muốn xem thử đối phương định sẽ làm gì. Hắn loáng thoáng ngửi thấy mùi hoa mai nhè nhẹ, cảm giác vô cùng thanh tao, dễ chịu. Lúc sau, giọng nữ tử nhẹ vang lên trong không gian rộng rãi, nàng nói.

" Hoàng thượng, nằm đây sẽ bị cảm. Không tốt."

Thu đế không mở mắt ra, nhàn nhạt nói:" Ta thích nằm đây."

Nàng khẽ cười, nói nhỏ:" Hoàng thượng xưng 'ta' là không nên."

Thu đế mở mắt nhìn khuôn mặt bị bóng đêm che phủ, ánh trăng lờ mờ soi đường nét nhu hòa trên gương mặt nàng. Hắn rất tự nhiên nằm trên chân nàng, nhắm mắt nói.

" Nàng chắc hẳn là ái nữ của Lâm Thứ sử."

" Vâng, tiện thiếp tên Lâm Bình Mai, vừa tròn hai mươi."

" Tên đẹp." Thu đế im lặng tiếp tục ngủ.

Lâm Bình Mai nhấc tay nhẹ day thái dương cho hắn, cho đến canh ba hai người mới rời đi.

" Thỉnh bệ hạ lần sau ghé qua Nguyệt Hòa cung mang theo một khúc gỗ trong ngự hoa viên. Xin hãy chính tay ngài bẻ lấy."

Thu đế khó hiểu hỏi:" Sao lại muốn....??"

Lâm Bình Mai thẹn thùng không nói, chỉ khúc khích cười rồi cúi người cho đến khi hắn rời khuất.

Thu đế hơn bảy ngày sau đi dạo ngự hoa viên, đột nhiên nhớ tới lời Lâm Bình Mai nói, nghĩ sao lại đi tới cây mai gần đó, nhấc tay bẻ một khúc không to không nhỏ. Bàn công công kinh hãi.

" Bệ hạ, cần thận long thủ a!!!"

Thu đế:"............" Cái gì là long thủ a!? Rồng từ khi nào có tay vậy!!???

Đêm ấy, Thu đế ghé vào Nguyệt Hòa cung, Lâm Bình Mai đợi sẵn ngoài cửa. Nàng ôn nhu cười, hai mắt híp lại.

" Bệ hạ, đa tạ long ân."

" Sao lại nói thế?" Thu đế hơi cười.

Lâm Bình Mai che miệng cười, chỉ vào bàn tay đang cầm khúc gỗ cây mai. Thu đế tiện tay đưa nàng, nhấc bước vào trong.

Tể tướng nhận được tin Thu đế vào Nguyệt Hòa cung, vô cùng thỏa mãn, nói với Lâm Gia Anh- Lâm Thứ sử.

" Lâm đại nhân, ngươi nên mau chóng hành động đi thôi."

Lâm Gia Anh cúi đầu lạy đáp:" Vâng. Xin Tể tướng đại nhân yên tâm."


Cửu lang rong ruổi chạy trên cánh đồng hoa, ánh nắng ôn hòa rơi xuống tạo nên những đường nét đáng yêu của nam hài. Nó vui vẻ hô lớn.

" Thất lang, Hồng lang!!! Sao đi chơi không dẫn đệ theo cùng!?"

Mộ Uyên nhìn Thích Thiếu Kiên trong bộ dáng thiếu niên, gương mặt gã lúc này vẫn chưa nảy nở như khi lớn, thoạt trông khá hiền lành, nhu thuận. Gã cúi người ôm lấy Cửu lang đang lao tới, nhấc bổng lên nhéo mũi nó.

" Sao lại chạy ra đây? Đã bảo phải ở nhà cơ mà."

Cửu lang giật tóc đối phương, nhíu nhíu mặt nhõng nhẽo:" Thất lang a, cho Cửu Cửu chơi chung đi. Nha~."

'Thất lang' hít sâu:" Nhóc con đáng ghét! Để đó cho Hồng lang đánh nát mông đệ."

Cửu lang chỉ tay ra sau hô:" Hồng lang!"

Mộ Uyên quay đầu nhìn, kinh ngạc nhìn Hồng lang kia lại chính là mình thuở thiếu thời. Cái sự việc gì đây?? Đây là Quy hồi kiếp hay sao???

'Hồng lang' chạy chậm tới, vây đùa cùng hai người kia, cả ba đều vui vẻ dắt tay nhau ra bờ sông. Mộ Uyên xốc lại tinh thần, đi theo ba người kia. Ra đến bờ sông, Cửu lang nhảy xuống khỏi 'Thất lang', cởi áo cột vạt quanh hông, chân trần chạy xuống sông bắt cá. 'Hồng lang' nhặt một hòn đá nhỏ, lia xuống sông, viên đá nhảy mấy lần trên mặt nước rồi lặn mất tăm. 'Thất lang' chạy ra mấy bụi cỏ cao, nhặt tìm vài cây cỏ mang về chơi. 'Hồng lang' ngồi trên tảng đá to, nhìn ngắm Cửu lang đang dòm cá, y tựa hồ vô cùng thảnh thơi, sắc mặt non nớt nhưng lại tỏ vẻ ông cụ non. Mộ Uyên nhìn bản thân như thế, nhớ lại thời trẻ ranh đúng là rất thích tỏ ra người lớn. Quả thực ấu trĩ!!!

Đột nhiên, 'Hồng lang' quay phắt lại trừng y, vẻ ngạc nhiên. Mộ Uyên kinh ngạc, nhưng phát hiện ra đối phương không phải nhìn mình mà là nhìn phía sau mình. Y chậm quay người, nhìn thấy bóng lưng của nam tử tay quấn tơ hồng mình mơ thấy mấy hôm trước.

" Là ngươi!" Mộ Uyên và 'Hồng lang' đồng thời bật thốt.

Nam tử kia bước đi chậm rãi, Mộ Uyên liền vội vàng đuổi theo, nhưng y mãi không sao bắt kịp dù rằng cảm giác rất gần. Mãi đến khi chạy tới một tòa lầu cao, nam tử kia mới dừng lại, Mộ Uyên cũng ngừng bước. Khung cảnh chuyển vào một căn phòng lớn, bài trí và đồ vật khá lạ, nhưng vẫn có mấy điểm tương đồng với thời đại y đang sống.

Nam tử kia vẫn quay lưng với Mộ Uyên, nhưng dường như đang xảy ra tranh chấp với ai đó.

" Ngươi như vậy là sai rồi có biết không!! Bọn họ dù sao cũng là kẻ vô tội. Sao ngươi nỡ ra tay sát hại họ????" Đây là giọng nam, hắn gần như là nức nở mà hỏi nam tử kia.

Mộ Uyên chỉ có thể nhìn qua tấm mành trúc, loáng thoáng thấy thân ảnh nam tử kia cao hơn một chút so với người còn lại.

Nam tử kia vung tay túm chặt một tay của đối phương, gằn giọng đè thấp thanh âm nói chuyện với hắn, Mộ Uyên không nghe rõ họ nói gì với nhau. Lúc sau, hắn liền giật tay lại, kinh hoảng hét lên với nam tử.

" Ngươi điên rồi!!!! Điên thật rồi!!!!! Sao ngươi dám nghịch thiên đi phá phong ấn Thương Nhai thú chứ???!! Ngươi muốn bị trời phạt sao, muốn chết không toàn thây sao!!!??" Hắn gục xuống, tiếng nấc nghẹn đầy kìm nén vang lên, nghe vừa bi ai vừa thống hận." Vì sao chứ!!? Đại lang chết rồi chết thật lâu rồi!!!! Đừng nhớ về hắn nữa, đừng có hồ đồ nữa!!!!!! Ngươi sẽ bị hình thần câu diệt, hồn phi phách tán đó!!!!"

Mộ Uyên gần như có thể cảm nhận được trái tim mình sắp bay ra khỏi lồng ngực, dường như y đang nhìn lại một thời của bản thân. Quá chân thật, quá quen thuộc!!!

Một tiếng 'rắc' vang lên, sau đó liên tiếp những âm thanh vỡ nát trong không gian. Mộ Uyên nhìn thấy khung cảnh trước mắt vỡ vụn, lại quay về khu vườn hoa bỉ ngạn đỏ rực rỡ. Mộ Uyên lại nhìn lên trên, những sợi tơ đã mất màu đỏ tươi xinh đẹp, thay vào đó chính là một màu xám ám trầm, tang thương. Y nghe sau lưng có tiếng động, quay lại thì thấy một nam tử tang y, quay lưng lại với y. Hắn quỳ thụp xuống, lưng cong lại đập đầu xuống đất, gào thét một cách điên cuồng.

" Quay lại đi!! Thất lang, quay về đi mà!!!! Ngươi không phải mạnh lắm sao, làm sao lại chết dễ dàng như vậy được!!??? Ta không tin!!" Hắn đứng phắt dậy:" Tốt, ta sẽ phá hủy hết tất cả những gì ngươi hao tâm tổn sức gây dựng, để xem ngươi có gặp ta hay không. Thất lang a Thất lang, ngươi đừng quên chính ngươi là người cầu xin ta ở lại. Muốn thoát sao, mơ đẹp thật!!"

Mộ Uyên choáng váng nhìn những hình ảnh xuất hiện như chớp mắt rồi lại biến mất để cái khác thay vào. Nhưng y biết đó chính là cuộc đời cô độc, nỗ lực đến chấp nhất của 'hắn'. 'Hắn' dần dần già đi, nhưng lý tưởng và ước muốn vẫn cháy bừng mãnh liệt như ngày nào. Thật nhiều năm sau, 'hắn' đã hóa già cỗi, yếu nhược tới thê thảm, bóng lưng thẳng thắn, cuồng vọng năm nào nay đã bị thời gian bẻ cong và bào mòn. Trước khi chết, 'hắn' tạo ra ba môn pháp lớn và vô giá, để lại cho hậu thế, mở ra thời đại hưng thịnh và xa hoa bậc nhất từ cổ chí kim: nhân loại kéo dài giới hạn cực đại, khắp nơi hoan ca yên bình, các nước kết giao liên minh, xã hội bước khỏi thời kì mông muội và mục ruỗng... Nhưng mà biết bao phồn hoa, tú lệ dường như không khiến 'hắn' vui, bóng lưng già run lên yếu ớt, cố gắng vẽ đi vẽ lại một bóng hình nhưng lại không sao họa nổi gương mặt năm xưa.

" Thất lang, sao mới có ba mươi năm mà ta đã không tài nào nhớ nổi dáng vẻ của ngươi rồi??? Ta phải làm sao??" Tiếng khóc trầm đục vang lên, Mộ Uyên thâm tâm đau quặn, thật muốn an ủi.

Y nghẹn giọng cất tiếng gọi:" Sinh Cơ quân."

Sinh Cơ quân thở hắt một hơi, dáng hình hắn dần trở nên trẻ trung và cao gầy như thuở thanh niên, hắn hát nhẹ như gió thoảng.

" Bãi bể hóa nương dâu, kí ức thành mơ hồ. Không nguyện nhuốm bi thương, không dám trông xa lộ. Ngả chén rượu cay, ước được tái ngộ."

Hắn khẽ cười, quay đầu lại nói:" Thất lang, ta sai rồi. Ta vốn dĩ không nên trầm mê vì ngươi."

Mộ Uyên mở mắt tỉnh dậy, hai mắt ướt đẫm. Y thở dài ngồi dậy, y mơ về Sinh Cơ quân..... Nhưng tại sao?? Không lẽ có liên hệ gì với y sao???

Y rời giường, chỉnh trang chính mình, đi tìm Nam Cung Nặc. Hắn đang ngồi trong sân chứa củi xem Mộ Tiệp khắc hình nhân bằng gỗ.

Mộ Uyên đứng ngoài sân, gọi nhỏ:" Bảo bối, cho mượn người."

Nam Cung Nặc ngước lên nhìn, ra vẻ không nguyện ý lắm. Y cũng không quản hắn nguyện hay không, trực tiếp kéo đi ra ngoài.

Hắn bị lôi xềnh xệch đi một quãng rồi Mộ Uyên mới dừng lại, ấn vai hắn ngồi xuống. Nam Cung Nặc nhìn một bàn thức ăn ngon, toan vồ lấy ăn thì bị chặn lại. Hắn ức chế lườm Mộ Uyên.

" Gia gia của ta~, hỏi ngươi chút chuyện."

Thấy hắn vẫn không nhìn mình, y bèn nói:" Ôi chao, ngươi muốn ăn gì ta đều cho. Miễn giải đáp giúp ta một chuyện."

Nam Cung Nặc hậm hực nhìn y, lề mề cái mẹ gì, mau nói!!!

" Ngươi có biết Quy hồi kiếp không?"

Nam Cung Nặc nghiêm túc nhìn y, gật đầu.

" Thế liệu bài thức này có hay sai không?"

Nam Cung Nặc nhíu mày:" Khi mơ về tiền kiếp, một số người thường hay nhầm lẫn tiền kiếp với hiện kiếp. Có thể ngươi mơ kiếp trước mình là thân phận này nhưng có đôi lúc ngươi lại mơ thấy mình là thân phận khác, thân phận kia lại là một ai đó thay thế."

Mộ Uyên trầm mặc:" Vậy làm sao để phân biệt được đâu là mình??"

Nam Cung Nặc lắc đầu:" Quy hồi kiếp chỉ cho người sử dụng năm lần mộng tiền kiếp, chung quy đến cuối cùng sẽ biết rõ ràng. Tóm lại không thể cưỡng ép."

Hắn suy tư chốc lát:" Ngươi sử dụng bài thức này với mục đích gì??"

Mộ Uyên:" Ta đâu có dùng, đọc trong sách thì thấy có nhắc đến."

" Cửu âm khí toàn thư?"

Y gật đầu, đẩy đũa lại:" Này, mau ăn."

Nam Cung Nặc cúi đầu, hắn không khỏi lo sợ nghi ngờ....

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.