Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1858 chữ

Nam Cung Ti nhìn một bãi máu nhỏ dưới sàn, hắn vô cùng lo sợ và kinh hãi, nhìn qua Nam Cung Nặc cả người rũ rượi nằm trên sàn. Hắn hít sâu một hơi, cúi xuống ôm Nam Cung Nặc lên giường, vỗ vỗ má đối phương ra sức gọi.

" Nặc, mau dậy! Ngươi làm sao vậy?"

Nam Cung Ti sáng sớm lên núi luyện tập đến trưa mới quay trở về Mộ phủ. Nhưng vừa vào phòng đã thấy tình huống vừa rồi, hắn suýt chút nữa ngất đi vì sợ.

Lúc lâu sau Nam Cung Nặc mới tỉnh, hắn mệt mỏi nhìn Nam Cung Ti, truyền âm qua.

" Ta không sao."

" Không sao cái quái gì?? Ngươi mau nói rốt cuộc là ngươi làm sao!!?" Nam Cung Ti quát lớn, hắn đang vô cùng sợ hãi...

Nam Cung Nặc xoa mặt hắn, nhợt nhạt cười:" Mỗi tháng ta sẽ 'thải độc' khoảng hai lần, đó là sau khi nhận nhiệm vụ Người truyền tin..."

" Là sao??"

Nam Cung Nặc tựa đầu lên vai Nam Cung Ti, suy yếu thở một chút:" Ta vốn dĩ không được phép rời khỏi 'trung tâm', nhưng 'người đó' không cản được ta rời đi... 'Người đó' là chủ nhân tối cao của 'trung tâm', ngươi hiểu đúng chứ. Ta có một vết xăm ngay đây..." Hắn chỉ vào hõm xương bả vai của mình, cười nhạt tiếp tục:" Đó là cấm ngôn chú, tức là ta dù có phát ra bất cứ thanh âm nào từ họng cũng chẳng ai nghe thấy, ngoại trừ ta. Và khi ta gặp ngươi, đó là khi ta mất đi sự bảo hộ của 'người đó', ta buộc phải 'thải độc' để duy trì sự sống. Có nhớ là ta bảo rằng ta đã sống rất lâu rồi không? Suốt bao nhiêu năm qua ta đều sống ở 'trung tâm' nên mới có thể trường thọ."

Nam Cung Ti sốt ruột:" Thế ngươi vì sao lại xuống đây??? Ngươi muốn chết đấy à????"

Nam Cung Nặc phì cười:" Chết có gì phải sợ? Ta sống cũng lâu rồi... Ta muốn gặp một người, ta muốn chuộc lại sai lầm ngày xưa của mình."

" Ngươi sai cái gì?"

" Nhiều lắm..." Nam Cung Nặc nhắm mắt thở ra một hơi, khóe miệng phiếm cười, nhưng thần sắc ảm đạm.

Nam Cung Ti xoa đầu hắn, buồn bã nhớ lại mười năm cô độc không mái ấm kia, thật cô đơn nhường nào. Nam Cung Nặc xuất hiện chính là một kì tích với hắn, đây giống như một mái ấm thật sự vậy. Nhưng hình như mái ấm này sắp bỏ hắn mà đi rồi.......


Mộ Uyên nhìn nam nhân bề ngoài trẻ tuổi trước mặt, thấp giọng chào hỏi.

" Ta là Mộ Uyên."

Đối phương rụt cổ lại, bộ dáng dè chừng cảnh giác, y run vai nói:" Tại hạ Chung Ly Tu, xin thỉnh an chủ thượng."

Mộ Uyên nhẹ gật đầu, mời Chung Ly Tu ngồi xuống, y có chút ngạc nhiên khi trông đối phương lại trẻ hơn so với bề ngoài những mười tuổi. Y ôn thanh hỏi.

" Chắc Chung Ly công tử cũng biết ta mời ngươi tới là có việc cậy nhờ."

Chung Ly Tu đỏ mặt gật đầu, chân thành nói:" Chủ thượng yên tâm, tại hạ nhất định tận lực ra sức. Ông nội trước khi qua đời có dặn tại hạ phải giúp đỡ ngài báo đáp Tổ quốc."

Mộ Uyên cười:" Đa tạ công tử." Y thấy tuy rằng đối phương tính cách như tên (Tu: ngại ngùng, xấu hổ) nhưng lại rất có cốt khí.

Y nói:" Không biết công tử có thể giúp ta thế chỗ của một tế ti, trấn thủ ma thú?"

Chung Ly Tu cúi đầu nói:" Tại hạ biết một đại tế ti của Sương Hy quốc chúng ta đã ra đi, tạo ra một lỗ hổng lớn đánh thức thượng cổ ma thú vạn năm. Tuy tài mọn sức hèn, nhưng tại hạ sẽ không khiến chủ thượng thất vọng."

Mộ Uyên vui còn không kịp, mở yến tiệc chào đón Chung Ly Tu, cả phủ ăn uống tưng bừng.

Chung Ly Tu trong lúc chẳng có việc gì làm bèn đi quanh phủ. Đi lúc lâu, y dừng lại nghỉ chân, cái phủ này cũng quá lớn rồi, đau chân muốn chết. Đột nhiên y cảm nhận được một luồng sức mạnh thoáng hiện, nhìn khắp nơi nhưng không xác định cụ thể là nơi nào, tâm trào dâng kính sợ, chân không khỏi khẽ run. Mộ phủ quả nhiên anh tài lớp lớp!!!!

Tại biệt viện của hai người Nam Cung, Nam Cung Ti đang học theo lời của Nam Cung Nặc, hạ một đại pháp trận, mở ra một không gian vô thời gian. Nam Cung Nặc mệt mỏi gật đầu.

" Đây là Vô gian trận, dùng nó khi luyện tập đi. Nó sẽ tiết kiệm thời gian của ngươi nhiều đấy. Dù ngươi có cảm giác mình đã qua mấy ngày ở trong đó thì khi đi ra cùng lắm cũng chỉ một lúc."

Nam Cung Ti kinh ngạc:" Nhưng trong sách không hề nhắc đến!!!"

" Này nằm trong Cửu âm khí toàn thư."

" À..." Con mẹ nó đang nằm trong tay cẩu tặc Sở Hà Dĩnh!!!!!!!

" Nhưng chỉ có người mở mới vào được, bất cứ ai cũng đều bị bài xích. Nhớ lấy."

Nam Cung Ti gật đầu, thích thú đóng mở Vô gian trận. Đột nhiên Nam Cung Nặc hỏi.

" Nửa tháng nay không thấy ngươi đi sang chỗ Cửu gia tập luyện. Cãi nhau à?"

Nam Cung Ti trầm mặc, mãi mới nói:" Ta bị từ chối rồi......."

Nam Cung Nặc gật đầu, bình thản tiếp nhận thông tin:" Vậy thì đè y ra, ăn trước yêu sau."

Nam Cung Ti:"□.□........" Cái nghiệp chướng gì thế này?????

Nam Cung Nặc tặc lưỡi:" Ngu xuẩn! Có biết ngày kia y sẽ quay về Liễu Man hay không?"

".... Biết."

" Vậy ngươi không định chuẩn bị mà đi theo à?"

" Tháng sau đi."

" Mơ đẹp quá, ca ca. Ngươi đúng là phế vật!!"

"......... Ta phải làm sao chứ??????" Nam Cung Ti ỉu xìu nói:" Y chỉ xem ta như bạn, nào muốn thay đổi mối quan hệ này."

Nam Cung Nặc trợn mắt, ném giày về phía nghĩa huynh," Phải mặt dày lên!!!!!! Đẹp trai không bằng chai mặt!! Nhân lúc y chưa thích ai, tấn công đi, phòng thủ cái rắm thối gì!??? Ngươi có biết hiện tại ngươi chính là không một đối thủ hay không??????"

Nam Cung Ti như bừng tỉnh đại ngộ, ôm chầm lấy tiểu đệ:" Nặc gia gia, ta yêu ngươi lắm lắm!!!! Cảm ơn nhiều nha!!!"

Nam Cung Nặc thở ra một hơi mệt mỏi, mẹ khỉ tên đần này....!!!!


Mộ Uyên mang canh vào phòng, nhẹ giọng gọi:" Bảo bối, nghe bảo hôm nay đệ chưa ăn gì."

Mộ Tiệp dường như không nghe thấy, thơ thẩn ngồi khắc hình nhân, tay cầm dao chạm khắc linh hoạt lên xuống, lưng thẳng tắp, đầu hơi cúi, cả người là một bộ chuyên chú làm việc.

Khẽ thở dài một hơi, Mộ Uyên đặt khay xuống ngồi bên cạnh nhìn, thấy trên bàn có mấy hình nhân đã khắc xong, nhưng khuôn mặt lại không rõ ràng.

" Tiểu bảo bối, đệ đang suy nghĩ chuyện gì hay sao??"

Lâu sau, Mộ Tiệp hạ hình nhân xuống, thở hắt ra một hơi." A Uyên, huynh làm sao biết mình động tình với A Nặc??"

Mộ Uyên vuốt nhẹ hình nhân, chậm rãi đáp:" Cứ tự nhiên mà biết thôi. Lúc ta biết ta còn khóc nữa a."

" Không có cốt khí." Mộ Tiệp bĩu môi cười nhạo." Ha, ta hình như là kẻ lãnh khốc, vô tâm vô phế."

Mộ Uyên vỗ vai y, hắc hắc cười:" Ngốc, ngươi chỉ là chưa yêu thật lòng thôi. Có biết sự chênh lệch giữa thích và yêu là gì không?"

Lắc đầu.

" Ha ha, cũng chỉ cách nhau một cái mành che mà thôi. Thích thì ngọt ngào, mà yêu thì nồng ấm."

Mộ Tiệp phì cười," Vậy huynh yêu hay là thích hắn?"

Mộ Uyên vuốt tóc y, nhẹ nhàng nói:" Lời yêu không dễ nói, thốt ra tùy tiện là đáng cười."

" Ca ca ta trưởng thành thật rồi." Mộ Tiệp có chút xúc động, bê bát lên ăn, đầu cúi xuống che giấu xúc cảm.

Vậy ngươi thì sao, là thích ta hay là yêu ta??

Hai ngày sau, Kinh Hồng Tướng quân thượng Nam thẳng tiến Liễu Man biên cương, Mộ Uyên tiễn đưa ngoài cảng, dõi mắt trông theo bóng thuyền ngày càng xa dần. Thích Thiếu Kiên một bên sụt sùi, nước mắt lưng tròng vẫy tay mãi.

" Thiếu Kiên, mất mặt gia môn." Mộ Uyên xấu hổ nhẹ giọng nói.

Thích Thiếu Kiên tức giận nói:" Chủ thượng!!!! Chuyến này đi không biết Cửu gia khi nào mới về, sao lại nói vậy!!?"

" Được được được, là ta sai, ngươi cứ tiếp tục." Mộ Uyên mệt mỏi day trán, chán chường quay đi. Nhưng vừa quay lại đã thấy Nam Cung Nặc đang thất thần dõi mắt nhìn ngoài khơi.

Thích Thiếu Kiên vỗ vai hắn mấy cái:" Ai u, Tiểu Nặc cũng ra đây tiễn Cửu gia à?"

Nam Cung Nặc ôm chầm lấy gã, mếu máo đấm lưng gã, buồn bực giậm chân. Thích Thiếu Kiên xót ruột, vừa mới khóc xong đã lại lệ nóng doanh tròng.

" Đúng a, Cửu gia nhà ta đi xa rồi, sau này y khó có thể dẫn ngươi đi ăn kẹo kéo ngắm sứa câu mực rồi."

Mộ Uyên kéo tay Nam Cung Nặc về phía mình, dắt về phía xe. Thích Thiếu Kiên tâm tình xúc động, vẫn chôn chân tại bến mà nhìn mặt biển, thở dài não nề.

Nam Cung Nặc ngồi trong xe, mắt nhìn mũi mũi nhìn ngực, ra vẻ đang nghỉ ngơi. Mộ Uyên chọt chọt tay hắn, hỏi.

" Nói đi, hắn đi theo rồi đúng không??"

Nam Cung Nặc hất tay y ra, nhìn sang chỗ khác. Mộ Uyên liền ngồi bên cạnh hắn, khều bàn tay đối phương.

" Sao lại ngoan ngoãn ngồi im thế?? Cứ ở cạnh ta là ngươi an vị hẳn."

Hắn bĩu môi phùng má, kệ đi, đừng quan tâm.

Mộ Uyên ghé sát lại gần, tựa hồ muốn ôm hắn, hắn liền nghiêng đầu trừng uy hiếp. Y cười cười, vỗ vỗ mặt hắn.

" I nha, sao mà dữ vậy!!? Không dễ thương gì hết!"

Nam Cung Nặc giẫm chân y, ngồi về phía bên kia, cầm một bọc kẹo gừng lên ăn. Mộ Uyên cười khổ, sao lại ăn nữa rồi??? Nhưng cái chân rất không thành thật, cứ chốc chốc khều nhẹ chân đối phương.

Nam Cung Nặc:"....." Đê tiện!! Rất nhột đó có biết không!!!!?? (\-》.-》\)

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.