Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2293 chữ

Mộ Tiệp nhàm chán đứng trên mạn thuyền, mắt nhìn về phương Nam xa xa. Y đột nhiên nhớ tới Nam Cung Ti, hắn đã hứa sẽ cùng nhau đi Liễu Man, nhưng giờ dường như thật khó. Y khẽ thở ra một hơi mỏng rồi nhanh chóng bay đi mất. Gió biển mặn mà thổi bay mái tóc được buộc tùy ý, áo choàng khẽ bay bay nhưng không khiến cơ thể y suy chuyển.

Đột nhiên, một tiếng hét chói tai vang lên từ dưới hầm:" CÓ QUỶ A A A A!!!!!!!!!!"

Mộ Tiệp nhíu mày, chậm chạp hướng hầm mà tới, hơn chục hạ nhân cùng thị vệ lao tới chặn cửa hầm, cảnh giác rút vũ khí ra. Dưới hầm, một hạ nhân cấp tốc chạy lên, mặt mày xanh mét, hiển nhiên là kinh hãi cực độ.

" Cư..... Cửu gia......" Hạ nhân quỳ thụp xuống, miệng run rẩy không nói được gì, ngón tay run rẩy hướng về dưới hầm.

Mộ Tiệp bước qua, thong thả đi xuống. Mấy thị vệ hoảng hốt kêu, y phất tay ý bảo không cần.

Tiếng kẽo kẹt vang lên mỗi khi y bước xuống thang, rất nhanh y đã xuống hầm. Nhìn quanh thì hàng hóa được chất đầy, ánh sáng từ đèn phát ra khá tối. Lắng tai cẩn thận nghe ngóng sẽ phát hiện có tiếng rên rỉ. Mộ Tiệp cầm một chản đèn, vặn chỉnh ánh sáng, đi theo hướng âm thanh phát ra. Đi tới cuối hầm, tiếng rên càng rõ ràng, y nhẹ giọng hỏi.

" Là ai?"

Lúc sau có tiếng người vang lên, suy yếu vô cùng:" Cửu...... Cửu..............."

Mộ Tiệp giật mình hạ chản đèn xuống, ứng thanh gọi:" Nam Cung??"

".... Ta........ say quá........... ọe............."

Mộ Tiệp nhanh chóng tìm thấy cái xác mềm oặt của Nam Cung Ti, hắn yếu ớt phun ra đúng một chữ.

" Mẹ............." Trực tiếp ngất đi.

Khi tỉnh dậy, Nam Cung Ti đã thấy mình nằm trong một căn phòng chất lượng tốt, nhưng sự lắc lắc lư lư lại khiến hắn triệt để ngã quay xuống sàn, vang lên tiếng rơi nặng nề. Mộ Tiệp ngồi ngủ trên ghế bên bàn bị đánh thức, y mơ màng tỉnh dậy, giật mình hỏi.

" Ngươi làm cái gì vậy???"

Nam Cung Ti vừa buồn nôn vừa lo lắng nhìn đối phương, run rẩy trèo về giường. Mộ Tiệp đi tới bên giường, đưa một bát canh cho hắn, nhẹ giọng nói.

" Đến, uống cái này đi, sẽ hết bị say sóng thôi."

Nhận lấy bát, Nam Cung Ti chần chờ nhìn màu nâu đen đặc sệt của canh, run rẩy hỏi:" Cái gì mà ghê thế này???"

Mộ Tiệp cầm bát, uống một ngụm, nhướng mày nói:" Uống đi."

Nam Cung Ti bĩu môi, coi như hôn gián tiếp đi, rồi dốc cạn. Hắn uống xong, choáng váng than thở, vị quá lợ, thật mẹ nó khủng bố mà!!!

Thở hắt ra một hơi, bây giờ Nam Cung Ti phải đối mặt với Mộ Tiệp. Y nhìn hắn chăm chú, lâu sau mới thở dài.

" Nam Cung, ta rất sợ."

Mộ Tiệp nuốt khan, gật đầu nhìn y:" Ta biết, ta có thể đợi." Hắn đưa tay ôm mặt y lại, kéo lại gần mình, hơi thở phả vào mặt nóng ấm." Cửu Cửu, ta có thể chờ, đến khi ngươi chấp nhận ta."

Mũi y nháy mắt đỏ hồng, hai má phồng lên, con ngươi lo lắng quay đi hướng khác." Nhưng có thể ngươi sẽ sớm chán ta thôi. Ta dù sao cũng rất khô khan, tính tình lại trẻ con, tâm tình lại lạnh nhạt."

Nam Cung Ti tuy rằng rất muốn hôn đối phương một chút, nhưng vẫn là nhịn.

" Vậy có là gì? Mỗi ngày đối mặt với Nặc ta đều rất ổn, hắn xem ra còn phiền hơn ngươi."

Mộ Tiệp hơi cười, mắt nhìn hắn, loan loan ý vui vẻ:" Cất cái mắt biến thái của ngươi đi."

Nam Cung Ti chép miệng, cố tình nhìn chằm chằm cái cổ lộ ra của y:" Đây là không có cách a~. Cổ ngươi đẹp thật!!!"

Khẽ gẩy mấy ngón tay của hắn ra, Mộ Tiệp nhíu mày đá cho một cái khiến hắn an phận nằm lại giường, còn mình thì sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Sau hơn mười ngày trên biển, cuối cùng đoàn thuyền cũng vào bờ. Nghỉ ngơi một ngày xong, cả đoàn lại lên đường tới Liễu Man.

Trong xe, Nam Cung Ti đang nằm đọc sách, nhàm chán muốn chết. Hắn tuy biết cưỡi ngựa nhưng lại không thành thục lắm, chỉ đành nằm xe. Mộ Tiệp ngồi chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn ra xa. Đột nhiên từ cuối đoàn, một con ngựa phi lên, một nam tử hắc y gương mặt trung hậu dừng bên xe, nam tử kia cúi chào.

" Tướng quân đã về!"

" Chuyện gì?" Mộ Tiệp liếc mắt hỏi.

Nam tử kia lo lắng đưa một bức thư, giúp y đóng cửa sổ. Mộ Tiệp mở thư, liếc nhanh một lượt, hừ lạnh một tiếng. Nam Cung Ti ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi.

" Sao vậy?"

" Một tế ti nữa lại chết rồi, là Lâm Hâm lão sư. Mới hôm qua lại xảy ra rung chấn, ông ta bị đá đè chết. Bây giờ tình hình nguy khốn, Chung Ly Tu ít nhất ngày mai mới tới."

Nam Cung Ti nói:" Ta sẽ tạm thế chỗ y."

Mộ Tiệp cũng không đắn đo nhiều, kéo hắn ra khỏi xe, phân phó chủ đoàn cứ tiếp, còn hai người dùng con ngựa tốt nhất đi trước.

Nam Cung Ti ngồi sau lưng Mộ Tiệp, ôm lấy hông y.

" Bám chặt!" Mộ Tiệp không nói nhiều lời, thúc ngựa lao nhanh.

Ngay tối hôm đó, hai người tới đại doanh ở Liễu Man, Lại Chu đã đợi sẵn từ lâu, thấy người tới liền chạy ra nghênh tiếp.

" Lão hủ kính chào Tướng quân!" Lại Chu nhìn qua Nam Cung Ti, hỏi:" Đây là ai vậy?? Là Chung Ly công tử trong thư???"

Nam Cung Ti cúi đầu chào:" Vãn bối tên họ Nam Cung Ti, đến đây theo hầu Tướng quân."

Mộ Tiệp nói:" Hắn sẽ tạm thời thay Chung Ly công tử, mau dẫn ta tới đó."

Lại Chu tuy tỏ vẻ không tin Nam Cung Ti, nhưng nếu Tướng quân đã tỏ ý, ông không dám nói gì thêm. Lại Chu tuổi tác đã cao, phải đi trên xe thì mới theo kịp thanh niên trẻ tuổi. Mộ Tiệp lại cưỡi ngựa cùng Nam Cung Ti, một đường đi vào sâu trong rừng, qua nửa canh giờ thì bọn họ đã tới trước một tế đàn cao lớn. Nam Cung Ti thầm cảm thán, ghé vào tai Mộ Tiệp thì thầm.

" Tế đàn này dùng để làm gì thế??"

" Chủ yếu là trấn trụ ma thú dưới này."

Hắn lại không nhịn được mà nói:" Đã dựng được bao lâu rồi?? Xem chừng cũng cả thế kỉ rồi a! Không sợ bị sập sao????"

" Dù sao ta cũng không phải lên." Mộ Tiệp hơi dựa vào ngực hắn, thở ra một hơi khí lạnh mùa đông.

Nam Cung Ti rất an phận không làm gì quá đáng, chỉ giữ hờ hông y. Mộ Tiệp nhướng mày cười cười, coi bộ không tồi.

Lại Chu dẫn theo Mộ Tiệp và Nam Cung Ti xuống mật thất dưới tế đàn, những người còn lại ở ngoài canh gác.

Mật thất rất lớn, có thể chứa hơn mười người trưởng thành, khắp bốn bức tường đều vẽ chi chít các loại trận pháp trấn canh, Nam Cung Ti hỏi.

" Tại sao lại vẽ nhiều tiểu trận như vậy?? Chi bằng vẽ một đại ma trận có phải tốt hơn không?"

Lại Chu khinh bỉ liếc nhìn:" Đây là tiểu trận? Hừ, vậy thế nào mới gọi là đại trận?"

Nam Cung Ti vuốt mũi, cười cười:" Vãn bối sai rồi, là vãn bối nông cạn."

Lại Chu cười mỉa:" Coi như biết điều. Lão hủ khinh thường nhất là những kẻ vênh váo không biết tự lượng, chỉ biết dựa bóng đại thụ."

Mộ Tiệp tuy rằng khó chịu nhưng cũng chẳng nói gì, chỉ liếc mắt trấn định nhìn Nam Cung Ti. Còn hắn thì cũng không có vẻ khó xử lắm, chỉ nhớ tới Nặc gia gia mỗi ngày than ngắn thở dài chê bai mấy cái đại trận trong Trung cấp III chỉ đủ để đánh rắm, không có tí uy lực. Vậy là hắn cứ thế dạy cho Nam Cung Ti mấy đại ma pháp trận trong Cửu âm khí toàn thư và biến thể của chúng.

Ba người đi xuống bậc thang dài gần như là vô tận, đi lâu thật lâu mà vẫn chưa dừng lại, hơn nữa càng xuống càng nóng nực. Lại Chu hừ hừ thở dốc.

" Lâm Hâm chết đi khiến mấy trận trung hòa nhiệt của hắn bị suy giảm. Thật là!!! Không biết năm xưa người đã dùng cách gì để những ma pháp trận ở đây được duy trì sau trăm ngàn năm như vậy?"

Mộ Tiệp mồ hôi chảy ròng ròng đưa tay quệt trên mặt mấy chục lần, vai và cổ áo đã ướt đẫm. Nam Cung Ti thấy y mặt đỏ bừng bừng, sợ hắn và ông lão độc mồm kia sẽ bị sốc nhiệt mà chết, bèn làm một tiểu trận, nhưng bất thành. Lại Chu hừ mũi nói.

" Đừng phí công vô ích, ngươi phải đến địa trấn của Lâm Hâm mới có thể hạ trận."

Nam Cung Ti lo lắng kéo tay Mộ Tiệp, y nhợt nhạt cười:" Đừng lo."

Qua một canh giờ, ba người đến địa trận của Lâm Hâm, Lại Chu yêu cầu Nam Cung Ti hạ trận trung nhiệt lên tường, hắn hỏi.

" Lại lão gia, ông muốn ta áp lên trận cũ của Lâm cố gia hay sao? Này không hiệu quả lắm đâu."

Lại Chu hừ mũi:" Nếu như ngươi hạ trận vào không trung để bao phủ khắp lòng đất này mà vẫn duy trì hơn một tháng thì cứ việc làm."

Nam Cung Ti đã hiểu. Vẽ trận trên vật môi giới sẽ sử dụng lâu dài hơn, nhưng không nên đè trận quá nhiều, sẽ mất tác dụng. Còn hạ trận mà không cần vật môi giới thì lại không thể dài lâu, bình thường chỉ có thể kéo dài vài ngày, hơn hết tiêu hao sức rất nhiều. Ngoại trừ Sinh Cơ quân ra thì chẳng ai có khả năng duy trì trận pháp nào đó quá lâu sau khi vào cõi Niết Bàn, đặc biệt là sau trăm ngàn năm lịch sử thay đổi những mấy phen.

Mộ Tiệp nhìn Nam Cung Ti:" Ngươi làm được không?"

" Không biết, ta bất quá cũng chỉ mới học gần nửa năm."

Lại Chu trợn ngược con mắt già cằn:" Ai trời ạ, Tướng quân ngài sao lại dẫn một tay mơ về đây????? Chí ít cũng phải học tập ba mươi năm trời như Chung Ly công tử thì còn có thể chấp nhận. Này thì....." Ông lão lệ tung hoành đấm ngực thùm thụp:" Ngài là muốn cái mạng già này đúng không!!!?? Ai u u......"

Mộ Tiệp trợn ngược con ngươi lên, đá đá chân Nam Cung Ti:" Ngươi làm đi!"

Nam Cung Ti cũng đá lại:" Ngươi không nghe lão nói gì a???"

Mộ Tiệp cắn răng thì thầm:" Ngươi muốn cái gì ta cho cái đó, miễn trong tầm tay ta."

" Thật??" Nam Cung Ti nheo mắt ngờ vực.

Mộ Tiệp nhìn sang Lại Chu sắp khóc ngất tới nơi rồi, gật đầu chắc nịch:" Thật đến con mẹ ngươi không còn gì thật hơn."

Gật gật đầu, Nam Cung Ti hít sâu một hơi, nhớ lại lời Nam Cung Nặc dạy." Thật ra mấy cái trận này không khó làm, căn bản ngươi thiếu sức một chút, nếu có mục tiêu đủ lớn thì ngươi có đủ khả năng làm được. Ngươi không giống những người khác, vì ngươi là đồ đệ giỏi của ta!!!"

Hắn gật đầu, thì thầm vào tai Mộ Tiệp, hơi thở nóng rực phả vào cổ khiến y khẽ run lên:" Ta muốn hôn ngươi."

Sau mấy lần suy nghĩ đắn đo, hất lên hạ xuống mấy phen, trúc trắc gật đầu, coi như ngươi được lời đi.

Nam Cung Ti có động lực rồi, hắn hít mấy hơi nữa, rút Mộ Thiệp đao của y nửa tấc cắt lên ngón tay cái, sau đó hạ trận thật nhanh, máu từ ngón tay rút ra bốn giọt hình thành thế tại bốn phương rồi tan biến vào không gian, một pháp trận đã được hạ.

Lại Chu rùng mình cảm nhận một luồng sức mạnh mãnh liệt dung nhập vào lòng đất, ông ngẩng phắt đầu lên trợn trừng nhìn Nam Cung Ti, run run hỏi.

" Ai là sư phụ của ngươi??? Ai dạy ngươi học Trí tuệ lực pháp????"

Nam Cung Ti cười nhẹ:" Là người vãn bối mang ơn cứu mạng."

Mộ Tiệp thấy biểu tình của Lại Chu, thở dài, vậy là ta phải hôn hắn rồi. (".")

Nam Cung Ti xấu hổ ho một tiếng, thẹn đỏ mang tai nhìn y.

Mộ Tiệp bị sặc. Ngươi cũng đừng ra vẻ bản thân là cô nương mảnh mai, nhu thuận, hay thẹn có được không!!!!? Rất dọa người đó!!! Ta chịu không nổi con mẹ ngươi biến thái!

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.