Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1617 chữ

Tể tướng gật gù cười, nói với Lâm Gia Anh đang đứng hầu sau lưng:" Lâm đại nhân quả nhiên rất biết dạy con cái. Chỉ mới hai tháng mà Hoàng thượng đã thường xuyên chọn thẻ bài Nguyệt Hòa cung."

Lâm Gia Anh cúi đầu:" Nào dám. Nhưng quả thực Mai Nhi đã dẫn dắt được sự chú ý của Hoàng thượng. Mấy ngày trước ta đã đưa thuốc cho nó, trong vòng một tháng sẽ chưa có biểu hiện gì, ít lâu sau ắt có tác dụng."

" Ha ha, tốt lắm! Vương gia hiện tại đang bận rộn chuẩn bị, chỉ một khoảng thời gian nữa thôi, chúng ta có thể nhìn ngài bước lên vị trị vốn thuộc về mình."

Đêm nay, Thu đế lại chọn thẻ bài của Nguyệt Hòa cung, hơn chục người đi theo hộ giá. Vẫn như cũ, Lâm Bình Mai đứng chờ sẵn ở cửa, nụ cười nhu hòa luôn túc trực trên môi nàng.

Vào phòng, Lâm Bình Mai liền bưng một chén bạch ngọc xinh đẹp lên, nâng ngang mày, cung kính mời Thu đế. Hắn rất ưng thuận nhấc chén, ngồi xuống bàn chậm rãi thưởng thức. Ăn xong rồi hắn mới nói.

" Tay nghề của ái phi thật tốt. Ăn rất ngon miệng."

Lâm Bình Mai khúc khích cười:" Hồi bẩm Hoàng thượng, đây là do Ngự thiện phòng làm."

Thu đế cũng không xấu hổ, đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, Lâm Bình Mai giúp hắn thay hoàng bào thành một bộ tơ lụa sang quý.

Đêm xuống, hai người nằm cùng nhau. Đến nửa đêm, Lâm Bình Mai đột nhiên nói." Hoàng thượng, có thể cùng tiện thiếp trò chuyện chốc lát không?"

Thu đế không mở mắt ra, hắn nhẹ ứng thanh, nàng liền nói:" Hồi trước, thiếp có một vú nuôi gọi là Anh nương, nàng rất hiền lành, yêu thương thiếp. Nhưng một ngày, thiếp đột nhiên tỉnh dậy giữa đêm, phát hiện ra Anh nương không có ngủ ở gian ngoài như mọi khi. Thiếp sợ ở một mình, bèn ra ngoài tìm nàng ta. Sau một lúc lâu, thiếp thấy nàng đang tắm rửa trong phòng tắm, muốn gọi nàng. Nhưng lúc ấy, thiếp phát hiện ra có người ở cùng nàng nên không lên tiếng, nghĩ là mấy gia nhân khác. Ai ngờ đó lại là một trung niên nam tử......."

Lâm Bình Mai im lặng không nói nữa, Thu đế tự hiểu đoạn tiếp theo như thế nào. Hắn nói.

" Này có gì đáng buồn đâu."

" Vâng. Cha thiếp có rất nhiều thê thiếp, có thêm vài tình nhân nữa cũng rất bình thường. Nhưng dù sao cũng để lại bóng ma trong lòng, thiếp không quên được."

Thu đế thở dài, liền thấy nàng xoay người ôm mình, hắn cũng xoay qua vòng tay ôm nàng, vỗ về cho đến khi nàng chìm vào giấc ngủ.


Thích Thiếu Kiên tỉnh dậy, thấy cả người bủn rủn vô lực, đoán chắc bị bệnh rồi. Nhìn sắc trời cũng thấy không còn sớm nữa, muốn ngồi dậy nhưng không được. Nam Cung Nặc từ ngoài chạy vào, xô mở cánh cửa ra. Hắn hậm hực tới bên giường, vung loạn tay chân.

" Sao hôm nay ngươi không dẫn ta đi ăn?? Có biết ta đợi ngươi lâu thế nào không!!!?"

Thích Thiếu Kiên mệt mỏi nói:" Ta mệt quá, xin lỗi!"

Nam Cung Nặc ngồi xổm bên giường, lo lắng sờ trán gã, sốt sắng đi lại. Thích Thiếu Kiên choáng váng nghĩ: Hắn căn bản vẫn ngu ngốc như ngày nào, sao có thể dạy Trí tuệ lực pháp cho Nam Cung được vậy????

" Gọi.... lang y......" Thích Thiếu Kiên bị rát họng, thều thào nói.

Nam Cung Nặc nhanh chóng tạo một tiểu trận cho gã, sau đó chạy ra ngoài tìm một hạ nhân, vung tay cố gắng biểu đạt ý tứ của mình. Nhưng hạ nhân kia chẳng hiểu ý hắn là gì, chỉ đứng đờ ra ngơ ngác nhìn hắn.

Mộ Uyên cùng Bạch Thước đi qua, tình cờ nhìn thấy một màn này, bèn đi đến xem thử.

" Sao thế?"

Hạ nhân cúi đầu:" Chủ thượng, Nam Cung tiểu công tử muốn nói gì đó. Tiểu nhân không hiểu, xin chủ thượng trách phạt."

Mộ Uyên phất tay cho hạ nhân lui xuống, nhìn đôi mắt hồng hồng đáng thương của hắn, y hỏi:" Chuyện gì xảy ra?"

" Thiếu Kiên bệnh rồi, chết rồi, toi rồi!!!!"

Bạch Thước gật đầu, nhanh chóng đi theo Nam Cung Nặc đến phòng Thích Thiếu Kiên. Y kiểm tra theo yêu cầu của hắn: tổng thể một lượt từ trong ra ngoài, từ cặn kẽ tới sơ bộ. Cuối cùng y làm dấu.

" Không nghiêm trọng, cảm lạnh thông thường thôi."

Nam Cung Nặc gật gật, ngồi bên quan sát khuôn mặt trắng nhợt của Thích Thiếu Kiên, xoa xoa trán gã. Mộ Uyên lạnh lùng nhìn, tâm tình bắt đầu xấu đi. Bạch Thước đứng một bên nhìn qua lại giữa ba người, làm thủ ngữ hỏi Mộ Uyên.

" Thiếu Kiên và hắn đúng thật có ý với nhau à??"

" Sao ngươi nghĩ vậy?" Mộ Uyên cũng làm thủ ngữ, mặt đen lại.

" Nhu Nhu nói..... Nó thích Thiếu Kiên lắm... Ta phải làm sao đây? Nhu Nhu đang rất buồn, nó chẳng chịu ăn uống cho tử tế."

Nhìn sự lo lắng của bạn, Mộ Uyên than thở, tình cờ thấy Nam Cung Nặc đang nhìn bọn họ. Y hỏi:" Ăn chưa?"

Nam Cung Nặc nhìn nhìn Bạch Thước một chút, đứng dậy kéo tay áo Mộ Uyên ra ngoài. Mộ Uyên kinh ngạc hỏi.

" Sao nay chủ động thế?"

Liếc nhìn y bằng ánh mắt xem thường cùng chút xấu hổ, Nam Cung Nặc làm thủ ngữ:" Tiểu muội của Bạch công tử tên gì gì nhỉ??"

" Bạch Nhu. Làm sao?" Mộ Uyên thầm nghĩ: Đừng nói là thích Tiểu Nhu tử nha!!

" Đúng, Bạch Nhu!! Nàng ta chắc là thích Thiếu Kiên đi. Hôm trước khi ở tiệm lão Bố, gã nói cái câu có gây chút hiểu nhầm, nhìn trông nàng ta lúc ấy đau khổ lắm! Là lỗi của ta ư??"

Mộ Uyên nhìn vào đôi mắt lo lắng cùng áy náy, y khẽ thở dài, xoa xoa tóc hắn an ủi:" Không phải."

Nam Cung Nặc khịt mũi:" Ta thương Thiếu Kiên lắm!"

Mộ Uyên tuy rằng trong lòng lộp bộp khó chịu nhưng vẫn cố cười:" Ta cũng thương Thiếu Kiên, cũng muốn gã sống an vui mỗi ngày."

" Ta có lỗi với gã." Nam Cung Nặc không dùng thủ ngữ nữa, hắn mấp máy môi tạo khẩu hình, Mộ Uyên đương nhiên hiểu được." Thiếu Kiên cần có một người chăm sóc cho."

Bạch Nhu lần đầu bước chân vào Mộ phủ, tâm tình có chút không yên. Vừa nãy nàng muốn đến đưa thuốc cho Bố Khương nhưng lại nghe nói ông đang ở Mộ phủ. Ban đầu cũng không định đi nhưng lại thấy Bạch Thước đi tới đây, y tỏ ý cũng muốn nàng đi. Sau khi suy nghĩ một chút thì nàng quyết định đi, dù sao lâu rồi cũng không gặp Thích Thiếu Kiên...

Đi theo sự chỉ dẫn của một nữ tỳ vào trong, hướng về phía tả phủ, nơi ở của Thích Thiếu Kiên và Bố Khương. Đi gần tới nơi thì nữ tỳ cáo lui, Bạch Nhu tự mình vào trong. Vừa vào cổng nàng liền thấy Mộ Uyên đang đứng sát với Nam Cung Nặc nên dừng lại, lùi lại hai bước.

Mộ Uyên hình như nói gì đó nên khiến Nam Cung Nặc mặt thoáng đỏ, đá chân y mấy cái. Bạch Nhu giật mình, Mộ đại ca tại sao lại có vẻ rất thân thiết với tên tiểu bạch kiểm kia???

Bạch Nhu đi vào sân, cúi người chào hai người, Nam Cung Ti liền ra dấu:" Thiếu Kiên bị bệnh rồi, cần người chăm sóc."

" Thích tiểu ca không sao chứ?!" Bạch Nhu lo lắng hỏi lại.

Mộ Uyên gật đầu:" Khá nặng. Muội học y, tinh thông hơn bọn ta nên mau vào xem xem sao."

Bạch Nhu chần chừ chưa đi ngay:" Nam Cung tiểu ca sao không vào chăm sóc cho huynh ấy?" Hai người không phải thích nhau sao???

Nam Cung Nặc:" À ờ, vừa thăm gã rồi."

Mộ Uyên khoát tay lên vai hắn cười:" Giờ bọn huynh có việc cần làm, muội vào đi."

Bạch Nhu cắn môi nhìn hai người, cảm giác là lạ... Nàng gật đầu đi vào trong, Nam Cung Nặc xoa mũi húych y ra, phủi áo bỏ đi. Mộ Uyên nhấc bước đi theo, rất quan tâm hỏi han.

" Cũng trưa tới nơi rồi, có muốn cùng nhau ăn cơm không?"

" Không." Nam Cung Nặc lạnh nhạt nhìn y:" Có vịt quay không?"

" Ha ha, đương nhiên có. Cho ngươi ăn hẳn một con luôn." Mộ Uyên gật gù cười.

Nam Cung Nặc dường như dao động rồi, y liền chêm thêm:" Còn có cá hầm cay siêu ngon nữa!"

Hắn bĩu môi:" Ta không phải lợn, không phải dụ ta bằng mấy cái món tầm phào ấy."

" Đúng, ta là lợn." Mộ Uyên thủy chung giữ nét vui cười bất biến trên mặt.

Nam Cung Nặc đỏ mặt nhìn y, tặc lưỡi đi theo. Mộ Uyên thầm an ủi tự tôn của mình, ngươi muốn ôm hắn về nhà thì phải biết hi sinh chút tiết tháo còm đó!!!!

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.