Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1805 chữ

Nam Cung Nặc nhìn tinh tượng, khóe miệng nhếch lên:" Quả nhiên là học trò giỏi của ta, làm tốt trên cả mong đợi."

Quản gia nhanh chân chạy vào phòng của Mộ Uyên, vui vẻ nói:" Chủ thượng, có tin tức tại Liễu Man!"

Mộ Uyên đặt bút xuống, đưa tay qua. Quản gia cung kính đặt thư vào tay y. Y xé mở thư ra, là thư của Chung Ly Tu thông báo tình hình ba tháng qua.

" Gửi chủ thượng, trong khoảng thời gian qua, nhờ sự giúp đỡ của Nam Cung công tử mà bọn ta đã nhanh chóng trùng tu lại các pháp trận dưới lòng đất, ma thú một tháng qua đã an phận hơn nhiều nên không còn xảy ra hiện tượng sụp lở hay rung chấn gây tổn hại nữa. Thêm nữa, Cửu gia đang sống rất tốt, mỗi ngày duyệt binh, tuần canh, chăm lo cho đời sống của nhân dân, còn có Nam Cung công tử ngày ngày bên cạnh bầu bạn nên không quá nhàm chán. Lại Chu lão gia đã có ý thỉnh cầu Hoàng thượng phong chức tế ti cho Nam Cung công tử, khen hắn chính là đại thiên tài, còn rất ghen tỵ vì Mộ gia có được nhân tài tuyệt xuất như vậy.

À đúng rồi, Cửu gia có hỏi thăm tình hình của ngài thế nào, đặc biệt về chuyện cưới xin. Ngoài ra Nam Cung công tử muốn biết dạo này Nam Cung tiểu công tử sống ra sao, tình hình của Bố Khương lão bản nữa.

Chủ thượng, ta nghe nói Nam Cung tiểu công tử có ngoại hình rất tốt a, tò mò thật! Lần trước đến phủ ta chưa có gặp qua người, hơi tiếc chút!! Nhưng có thật ngài sắp thú cô nương nào hay không vậy?? Ta rất thắc mắc a!!

Tại đây ta xin dừng bút, kính mong chủ thượng hồi âm sớm. Cửu gia đang phát điên vì ngài không chịu viết thư thăm hỏi đó!"

Mộ Uyên phì cười, lắc đầu cất thư đi. Quản gia một bên cười nói:" Chủ thượng, đến giờ dùng bữa tối rồi."

Y gật đầu, thong thả đứng dậy đi sang biệt viện của Nam Cung Nặc, cùng hắn ăn cơm. Vừa sang bên viện đã nghe tiếng chạy của ai kia trong sân, dường như hôm nay đặc biệt cao hứng. Mộ Uyên phất tay cho quản gia lui đi, y cất bước đi vào, thấy Nam Cung Nặc đang nhảy chân sáo, mặt mày tươi sáng. Hắn cầm một cây que dài nhỏ, vung vẩy lên xuống, mặc kệ bàn thức ăn đang tỏa hương thơm ngào ngạt trong sân.

" Gia gia, đến, ăn cơm!" Mộ Uyên ngồi xuống ghế, xới cơm vào bát.

Kể từ ba tháng trước, khi Nam Cung Ti tới Liễu Man thì có lén để lại một bức thư cho Mộ Uyên, nhờ y thường xuyên ăn cùng với Nam Cung Nặc để hắn bớt cô đơn, thường dẫn hắn đi đây đó cho bớt tẻ nhạt. Mộ Uyên rất vui vẻ thực hiện, mỗi ngày ăn cơm cùng hắn. Ban đầu còn hay bị đuổi đi, may mà y mặt dày, sau nửa tháng kiên trì cuối cùng Nam Cung Nặc để kệ đó luôn.

Hắn vứt que đi, hít hít mũi hắt xì một cái, đi rửa tay rồi ngồi xuống ăn. Mộ Uyên vừa đưa bát vừa hỏi.

" Sao lại không mặc áo khoác vào? Muốn bị cảm luôn à? Thiếu Kiên đi công tác nửa tháng sau mới về cơ, khoảng thời gian này chỉ có ta chơi với ngươi thôi."

Nam Cung Nặc lười phản ứng, nhấc đũa chậm rãi ăn. Hắn khi ăn thì đặc biệt nho nhã, tuy bình thường điên điên khùng khùng nhưng chỉ có lúc ăn mới ra dáng bình thường, thậm chí có vẻ tao nhã, lịch sự. Mộ Uyên gắp một ít cá cho hắn, nhẹ giọng nói.

" Ăn nhiều chút. Mùa đông mới qua mà trông ngươi đã gầy tong rồi."

Nam Cung Nặc gẩy gẩy miếng thịt cá ra góc bát, bĩu môi lầm bầm vô thanh. Mộ Uyên đá đá chân hắn, giục:" Còn không ăn đi!"

Hắn đặt bát xuống, lạnh lùng ngồi đó, mắt âm hàn nhìn quanh. Mộ Uyên nhíu mày, nghiêng tai nghe ngóng, loáng thoáng nghe được tiếng bước chân quanh đây.

Nam Cung Ti vẽ trận trên bàn với tốc độ nhanh khó tả, phất tay một cái liền hạ bốn đạo trận ở xung quanh, chỉ trong giây lát đã vang lên tiếng hét thảm của người. Hắn tiếp tục nhấc bát ăn cơm, biểu tình biếng nhác như mọi khi. Mộ Uyên khẽ nói.

" Hai tháng qua có không ít sát thủ viếng thăm phủ của ta. Kẻ nào lại siêng năng vung tiền như rác như vậy??"

Nam Cung Nặc gắp miếng rau xanh nhét vào miệng đối phương, dùng khẩu hình giao tiếp.

" Mau ăn đi! Cũng không cần ngươi quản lắm thế!"

Mộ Uyên nhún vai, nhai nhai rau, y còn cố ý liếm môi nhìn hắn cười tà. Hắn xì một tiếng, cúi đầu ăn cơm, một chút cũng không rung chuyển.

Sau khi ăn xong, quản gia nhanh chóng chạy tới hỏi han:" Chủ thượng, vừa rồi ngài gặp sát thủ sao???"

" Không." Ta chưa kịp nhìn cái bóng thì đã chết toi rồi.

" Vậy......." Quản gia như bị mắc xương, vậy ai giết a!???

Mộ Uyên hỏi:" Lại là lũ người cùng tổ chức?"

" Vâng. Dường như có kẻ đang không tiếc tiền thuê bọn sát thủ này. Hạ nhân đã điều tra, đây là thành viên của một tổ chức ám sát có tiếng lớn, nhân thủ nhiều, kinh nghiệm cao, giá cả đắt, đặc biệt dai như đỉa!"

Nam Cung Nặc đi vòng quanh sân xoa xoa bụng tiêu thực, thỉnh thoảng sẽ đá sỏi dưới chân vào bụi hoa. Mộ Uyên thích thú nhìn hắn, đây đúng là trêu ngươi tổ chức ám sát này mà!!

Quản gia chợt nhớ ra một việc, ghé tai Mộ Uyên nói:" Chủ thượng, bên phía Bắc Hàn vương gia có động tĩnh. Theo như người của ta báo lại thì có lẽ tháng bảy năm nay sẽ điều binh soán vị."

Mộ Uyên gật đầu," Lui đi. Chúng ta tạm thời sẽ bế môn, không có lệnh của ta không để bất kỳ ngoại nhân nào vào phủ."

" Vâng, hạ nhân cáo lui." Quản gia cung kính lùi đi.

Nam Cung Nặc lại ngồi trên cây, nhìn lên trời tựa như đang suy nghĩ gì đó. Mộ Uyên nhảy lên cành cây, ngồi cạnh hắn.

" Hôm nay làm gì có sao mà ngắm."

Hơi cúi đầu một chút, Nam Cung Nặc đột nhiên nắm tay Mộ Uyên, làm y thụ sủng nhược kinh, kinh hãi nhìn hắn, miệng há thật to. Hôm nay bị nhập hả??

Nam Cung Nặc giật giật tay y, mấp máy môi:" Cúi đầu thấp chút."

Tuy không hiểu ra sao nhưng y vẫn nghe theo, cúi đầu xuống. Nam Cung Nặc rướn người lên, đặt vào tay Mộ Uyên một sợi dây bện, màu đỏ tươi xinh đẹp, không quá dày nhưng lại khá dài, khoảng một xích, hai đầu tua rua được buộc lại chặt chẽ rồi kẹp lại bằng hồng ngọc. Chung quy sợi dây này rất đẹp và có vẻ khác biệt. Hắn tháo bạch quan cài trên tóc Mộ Uyên xuống, cầm dây lên buộc cố định tóc y lại.

Mộ Uyên hiếu kỳ ngước lên liền thấy đối phương đang nhìn mình một cách sâu kín, thâm thúy và chuyên chú, ánh mắt khiến y phải điêu đứng như nửa năm trước.

" Ngươi... sao vậy??" Mộ Uyên thầm nuốt nước bọt, môi bất giác mím chặt.

Nam Cung Nặc cúi xuống, khuôn mặt khuếch đại ra, theo đó từng hơi thở nóng ấm phả lên mặt đối phương. Tiếng tim đập mạnh mẽ khiến y máu nóng dồn lên mặt, cả mắt cũng đỏ lên. Hắn đưa tay chạm lên mặt y, hơi hơi cười nhẹ.

" Không được làm mất."

" À....." Y cứng ngắc gật đầu, muốn làm gì đây!!???

" Lần trước ngươi hôn ta..." Hắn mấp máy môi:" Dở ẹc."

Mộ Uyên nhún vai, hơi cụp mắt, tình huống này rất thích hợp để hôn a!!

Nam Cung Nặc đột ngột hôn lên trán của y, xúc cảm ôn nhuận lập tức khiến y đông cứng, mắt mở to nhìn chằm chằm vào vết xăm ở hõm xương quai xanh của hắn, hình như trong thoáng chốc vết xăm kia ảm đạm đi không ít.

Nụ hôn không lâu, cũng không mặn mà, nhưng đủ làm cho Mộ Uyên nhớ mãi không quên.

Nam Cung Nặc vỗ vỗ má y, cười cợt leo xuống cây đi về phòng, tắt đèn đi ngủ. Mộ Uyên lâu sau mới nhúc nhích người, nhảy về sân viện của mình. Ôi trời ơi, ta vừa mơ hay sao????? Nhưng khi sờ lên dây buộc sau đầu, y hoàn toàn sung sướng, không hề mơ mộng gì hết!!!!

Mộ Uyên vì kinh hỉ quá độ mà trằn trọc tới canh hai mới ngủ quên đi. Trong mơ y thấy Nam Cung Nặc ngồi bên đầu giường mình, ôn nhu vuốt tóc mình, sau đó dịu dàng đặt một nụ hôn ấm áp lên môi mình. Cái giấc mơ tươi đẹp gì vậy nè!!??? Thực mẹ nó muốn chết!!!!!

Sáng hôm sau, Mộ Uyên tỉnh muộn, y mệt mỏi đi rửa mặt súc miệng. Nhưng cơn buồn ngủ lại bay biến khi y nhìn thấy sợi dây đỏ đang nằm yên trên đầu giường, một chút ngọt ngào trỗi dậy. Cầm dây lên ngắm nghía một lúc rồi y mới buộc tóc lên, từ giờ mấy chiếc ngọc quan kia chắc chỉ nằm trưng bày trong tủ mà thôi. Xin lỗi các ngươi a!!

Sau khi tự chỉnh trang ổn thỏa cho mình thì Mộ Uyên thần thái sáng láng ra cửa, chuẩn bị đón chào một ngày tươi sắc. Đột nhiên từ xa xa quản gia đã hấp tấp chạy vào viện, hổn hển thở mấy hơi rồi sợ hãi nói.

" Chủ thượng!!! Hỏng rồi a~!!!! Nam Cung tiểu công tử mất tích rồi!!!!!"

Mộ Uyên:"........" Hình như không đón nổi ngày mới rồi.

" Chủ thượng, báo!!!!!!!" Hai thị vệ hớt hải chạy tới, quỳ phục xuống báo cáo." Tiểu nhân vừa tra được, sáng sớm ngày hôm nay Nam Cung tiểu công tử đã đăng ký danh tính trên một thuyền buôn tới phương Nam rồi!"

Mộ Uyên:"................" Tuyệt, ta bị lừa rồi!!!

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.