Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 3579 chữ

Nam Cung Ti trố mắt nhìn không gian sáng sủa, sang trọng và đậm phong cách Tây Âu trước mắt rồi lại ngơ ngác nhìn mình trong hình phản chiếu trên cửa kính: tóc hớt keo gọn gàng, mặc âu phục lịch thiệp, hoàn toàn không có phải tóc buộc chỏm và y phục cổ trang. Hắn đã quay trở về thế giới cũ rồi sao????!!!

Một nữ phục vụ đi tới, hắn nhận ra đây là Bạch Nhu khí chất thanh lãnh- tiểu muội của Bạch Thước. Nàng mỉm cười một cách chuyên nghiệp, giọng ngọt ngào hỏi.

" Quý khách đặt bàn hay có hẹn ạ?"

" Tôi....." Nam Cung Ti ngạc nhiên không thốt nổi lời, đây là thực hay mơ vậy??!!!!!

" Anh ấy đi cùng tôi. Chúng tôi đặt bàn ở tầng bảy." Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng hắn và Bạch Nhu.

Mộ Tiệp cười nháy mắt với Nam Cung Ti, tiêu sái sải bước đi tới thang máy. Hắn hít ngược một hơi: Mẹ nó tóc ngươi cắt từ khi nào??? Sao ngươi lại mặc âu phục??? Tướng quân a, ngươi sao lại ở đây!!!!??????

Nam Cung Ti nhanh chóng chạy tới, giữ vai y hỏi thấp giọng:" Cửu Cửu, sao ngươi lại ở chỗ này??" Ngươi không phải đang làm Kinh Hồng Tướng quân ở Thế giới 007 hay sao!!!??

Y nhướng mày, nhẹ nhàng lật tay nắm lấy bàn tay hắn, cười giễu:" Sao?? Không phải anh muốn đi hẹn hò sao? Hay hối hận rồi, thấy chán tôi??"

" Không!" Nam Cung Ti có chút quẫn bách:" Có thật là.... đang hẹn hò???"

Mộ Tiệp phì cười, hai người bước vào thang máy, ấn nút lên tầng bảy. Nam Cung Ti hơi chóng mặt: mình đang hẹn hò cùng y đó!!!!! (_@@_)

Tầng bảy không có một vị khách nào trừ hai người họ, nhân viên phục vụ có khoảng mười người, bàn ăn đã chuẩn bị xong xuôi. Bàn hình tròn, mặt trên trải khăn màu trắng mềm mại, ghế có hai chiếc được lót vải sạch sẽ, còn có một lọ thủy tinh được cắm hoa hồng đỏ thắm, hai chai champagne đắt tiền và nến vàng lung linh..... Bầu không khí hết sức lãng mạn và tinh tế.

Mộ Tiệp kéo ghế cho Nam Cung Ti ngồi, sau đó ngồi ở phía đối diện hắn, phất tay một cái nhạc liền vang.

Nam Cung Ti hơi ngẩng đầu, nhìn quanh quan sát thì suýt nữa bị sặc nước bọt. Ở gần họ có hai nam phục vụ trông cực quen mắt: Mộ Uyên đang kéo violin và Nam Cung Nặc đang chơi cello, cả hai đang chơi nhạc của Bach. Góc phòng có ba phục vụ đang đứng: Thích Thiếu Kiên góc trái, Bạch Thước góc phải và Bố Khương gần cửa thang máy.

Hít sâu mấy hơi, Nam Cung Ti cố rặn ra nụ cười gượng, nhìn nhìn Mộ Tiệp đang chống cằm nhìn mình. Y cũng cười lại, tửu oa ở má trái vẫn dễ thương như vậy. Hắn có chút an tâm, dần thả lỏng bản thân, nói.

" Gọi món lên thôi."

" Ok." Mộ Tiệp ngồi thẳng dậy, ngoắc bồi bàn và hét to:" Cho rau dền lên em ơi!!!!!"

Nam Cung Ti:"○◇○||||||||||" GÌ CƠ!!!?????

Nam Cung Ti bật dậy thở dốc, tim đập thùm thụp mạnh mẽ đến run rẩy toàn thân. Hắn hít sâu mấy chục lần, kinh hãi quệt quệt mồ hôi đang chảy ròng ròng trên trán.

Thật mụ nội nó kinh dị!!!!! Không thể tin nổi má nó!!!!!!!!!

Mộ Tiệp phất cửa lều đi vào, tay bê một khay đồ ăn:" Tỉnh rồi à. Ta vừa nghe thấy ngươi nói mớ gì gì mà nhà hàng với rau dền á. Mà rau dền là rau gì vậy???"

Nam Cung Ti ho khụ mấy hơi, xấu hổ nhìn y, chầm chậm bước xuống giường thay đồ.

" Mơ linh tinh thôi. Ngươi ăn chưa?"

" Rồi. Nay chúng ta sẽ đi Liễu Uông quan sát tình hình một chút. Đêm qua ta nghe thấy tiếng rống của nó."

" Rống?" Nam Cung Ti buộc tóc gọn gàng, nghiêng đầu hỏi:" Ta chẳng nghe thấy gì."

Mộ Tiệp ngồi vào bàn, phất tay nói:" Tai ta thính lắm. Tóm lại ta có cảm giác không ổn."

Hắn ngồi xuống, chán nản nhìn cơm, lại nhớ tới giấc mơ rồi....

" Ăn đi chứ. Không muốn à?"

" Ta ăn đây." Hắn nhấc đũa lên gắp đồ ăn, cố xốc lại tinh thần.

Ăn xong rồi, cả hai thong thả đi ra ngoài xem binh lính tập luyện. Chung Ly Tu chạy lại chỗ hai người, thở dốc nói.

" Lại lão gia gọi.... khụ khụ.... hai người."

Mộ Tiệp gật đầu, bảo Nam Cung Ti đi trước, còn mình thì đi lấy Mộ Thiệp đao.

Nam Cung Ti nhanh chóng đến chỗ của Lại Chu, thấy Trương Tăng Quý đã đến, mọi người sắc mặt trầm trọng.

" Nam Cung, ngươi tới rồi!" Lại Chu kích động run người, hai tay túm chặt áo hắn, ông sợ hãi nói:" Ma thú đột nhiên tỉnh dậy vào đêm qua. Mấy tháng qua nó đã an phận lại rồi kia mà!!"

Trương Tăng Quý kích động nói:" Hầm phía Tây bị sập rồi, ma thú đã làm sập cửa ra vào ở đó, chắc chắn ma pháp trận đã bị hỏng quá nửa!!!"

Chung Ly Tu có chút sốt ruột:" Vậy làm sao mà lập trận ở cửa Tây đây???"

Nam Cung Ti nói:" Giờ huy động nhân lực, phải dọn dẹp đất sụp ở cửa Tây nhanh nhất có thể."

Trương Tăng Quý kinh hãi hô:" Căn bản là không được!!! Ở cửa Tây có rất nhiều nguyệt ô nha, nhiều người sẽ kinh động tới chúng."

Lại Chu mệt mỏi ngả vào ghế tựa:" Vậy chẳng lẽ bỏ cửa Tây. Nhiều nhất chỉ có ba bốn người ở đó thôi, nhưng như vậy thì muốn dọn xong đằng đó phải mất nhiều thời gian!! Ít nhất phải sửa xong trong nửa tháng."

Nam Cung Ti nói:" Vậy từ xa thì sao?" Rồi hắn lại thấy khá ngu ngốc. Sử dụng Tinh thần lực yêu cầu không nhiều, chỉ cần xác định cụ thể đồ vật và khoảng cách chính xác là ổn. Nhưng vấn đề ở đây là chỉ có khoảng mười người đã tới cửa Tây để làm việc, nhân thủ vẫn rất ít.

Cửa lều lần nữa kéo lên, Mộ Tiệp đi vào. Lại Chu đứng dậy, ho mấy lần rồi khàn khàn nói.

" Tướng quân, cửa Tây......."

" Ta có cách." Mộ Tiệp nhấc tay ngăn những tiếng ồn ào của mọi người, hắn ngồi xuống vị trí chủ tọa, đặt đao lên bàn rồi nói." Trong Trí tuệ lực Thượng cấp I có nhắc đến 'cách điểm chân không', đúng không Lại lão gia?"

Lại Chu xấu hổ cúi đầu:"...... Vâng."

Nam Cung Ti suy nghĩ:" Quá mạo hiểm!!! Sử dụng trận này khiến tiêu hao sức lực quá nhiều, khó nhất là phải duy trì trận trong hai canh giờ. Trên hết, trong hai canh giờ thì làm sao chúng ta có thể dọn dẹp xong cửa Tây??"

Trương Tăng Quý gật đầu:" Huống hồ nếu ta không duy trì trận đều đặn và liên tục trong hai canh giờ, nhất định xảy ra biến số! Người qua trận cũng rất mất sức, vô cùng mệt mỏi và suy suyễn."

Lại Chu thở dài nhìn Mộ Tiệp:" Tướng quân, lần mạo hiểm này... Có thể ta chỉ có một cách là sử dụng không quân."

Nam Cung Ti phản bác lại ngay:" Nguyệt ô nha không sợ ánh sáng, chúng nhất định sẽ cảm thấy bị đe dọa về lãnh thổ!"

Mộ Tiệp gật đầu:" Không quân hiện giờ cũng không đủ thực lực. Nhưng cứ sử dụng cách của ta đi!"

Trương Tăng Quý khẽ kêu:" Tướng quân, ngài đừng đùa!!!"

Lại Chu cũng bất mãn nhìn y, nhưng lại không dám nói gì. Nam Cung Ti thở ra một hơi, mệt mỏi thật!

Hắn hít sâu, gật đầu nói:" Làm đi! Lại lão gia mở trận, vãn bối phụ trận, Trương lão gia kéo dài thời gian và duy trì hết mức có thể, Chung Ly công tử hãy chuẩn bị thế chỗ bất cứ lúc nào."

Tuy bất mãn khá rõ nhưng Lại Chu và Trương Tăng Quý biết không thể làm gì hơn, mọi người hội họp ý kiến rồi quyết định hành động luôn. Lại Chu chọn ra mười hai người khỏe nhất rồi dẫn họ đi trước chuẩn bị, Trương Tăng Quý đi theo ông.

" Nam Cung đi cùng ta!" Mộ Tiệp gọi lại, đoàn Lại Chu đi trước.

Nam Cung Ti quay lại doanh trướng của Mộ Tiệp, nhẹ giọng nói:" Sao ngươi lại tự tin như vậy? Họ rất không phục..."

" Không tin ta?" Y nhe răng đánh mắt cười, tay húych mấy cái.

" Không, ta chỉ....." Hắn sầm mắt, dạo này y càng ngày càng trêu chọc hắn nhiều hơn. Ngứa tay lắm có biết không!?

Mộ Tiệp bá vai hắn, ngậm cười nói:" Ai dô giận à?? Đừng dỗi mà! Nha nha nha!"

" Ai thèm....." Hắn nhéo nhẹ một cái tại eo y, lấy tiện nghi chút vậy.

Vừa vào lều Nam Cung Ti liền giật thót nhìn người quen mình vừa nằm mơ đêm qua, kinh hỉ kêu.

" Mộ Uyên!!???? Sao ngươi tới đây??"

Mộ Uyên cười cười, cởi mũ áo choàng xuống để lộ sợi dây buộc xinh đẹp. Nam Cung Ti nheo mắt, cái kia quen quen.....

Mộ Tiệp đi tới vỗ vai y, nói ngay về chuyện cửa Tây:"...... Nhờ huynh hạ cố giúp một lần vậy."

" Được, ta đồng ý." Mộ Uyên xoa đầu đệ đệ, liếc xéo Nam Cung Ti một cái khiến hắn lạnh run:" Nam Cung dạo này khỏe không??"

Nuốt nước bọt mấy cái hắn mới dám nói:" Tàm tạm..... Nặc ở nhà sao rồi??? Hắn có khỏe không???"

Mộ Uyên trùng mắt xuống, ảm đạm nhìn hắn rồi nói:" Xin lỗi, hắn bỏ đi rồi..."

Mộ Tiệp ngạc nhiên nhìn y, Nam Cung Ti tim như đánh thót một nhịp lỗi, không gian trầm mặc đi. Mộ Tiệp lo lắng hỏi.

" Biết hắn đi đâu không??"

" Chắc chắn hắn đã đến đây!" Mộ Uyên ngồi bên bàn, vuốt mặt nói:" Ta có trực giác rằng hắn rất gần đây..."

Nam Cung Ti hít mũi nói:" Kệ đi. Hắn đi đâu rồi cũng sẽ về nhà. Chuyện chính."

Mộ Tiệp gật đầu, bàn kế hoạch xong ba người liền cưỡi ngựa xuất phát. Ba người nhanh chóng bắt kịp đoàn Lại Chu, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi. Lại Chu và Trương Tăng Quý vội hành lễ, những người khác nửa quỳ kính chào Mộ Uyên. Nam Cung Ti chỉ nghĩ y có địa vị cao ở Tầm Ly đảo, không ngờ tầm ảnh hưởng lại rất lớn ở Liễu Man.

Mộ Uyên:" Đứng lên cả đi. Chúng ta bắt đầu luôn!"

Lại Chu gật đầu, đứng ở vị trí trung tâm trận vừa vẽ xong, ông run run quỳ rạp xuống, liền hạ trận. Nam Cung Ti đứng bên phải đằng sau ông, giúp ông mở rộng pháp trận, kiến tạo cửa đi. Sau khi cửa đi xuất hiện, Trương Tăng Quý liền kéo dài thời gian mở trận, Chung Ly Tu đứng sau sẵn sàng ứng phó bất cứ lúc nào.

Mộ Tiệp hô lên:" Vào vị trí!" Mười hai người được chọn xếp hàng ngay ngắn:" Bất kể xảy ra chuyện gì cũng phải nghe chủ thượng phân phó. Xuất phát!"

Mộ Uyên gật đầu với đệ đệ, cất bước dẫn đầu, đi qua cánh cửa liền nhìn thấy cửa Tây phế nát, đổ sụp đến thảm, có hơn chục đại thụ bị đổ chắn ngang cửa hang, thế cục càng thảm hơn. Những người khác đi sang, chưa kịp nhìn hiện trường đã đổ gục thở dốc. Mộ Uyên đỡ mọi người lên, khích lệ họ bắt đầu làm việc. Mọi người nén cảm giác mệt nhọc, chống dậy sử dụng Tinh thần lực di chuyển đá tảng khối lớn khối nhỏ trước. Mộ Uyên nhìn chăm chú vào cửa hang, hơn mười tảng đá lớn nặng gần năm tấn bị nhấc lên rồi ném cách xa mười trượng. Ai ai cũng trố mặt ngạc nhiên, trầm trồ một phen: Tinh thần lực đây sao??? Quá uy vũ!!!!!

Hai canh giờ nói ít không ít mà nói nhiều cũng chẳng nhiều, trôi qua rất nhanh. Cửa hang dần xuất hiện, vài người bị kiệt sức, phải dựa vào nhau mà đứng. Mộ Uyên đã đổ mồ hôi ròng ròng nhưng vẫn tốt hơn người khác nhiều lắm.

Bên kia, Trương Tăng Quý run lên một cái liền thổ huyết ngất xỉu tại chỗ. Ba người vội lên kéo ông đi chữa trị, Chung Ly Tu phản ứng nhanh chóng, thay chỗ ông tiếp tục duy trì trận. Lại Chu quỳ run rẩy bần bật, máu mũi đã chảy ra ướt cả cổ áo mình. Một người kinh hãi hô lớn.

" Hỏng rồi! Trận sắp đóng lại rồi!!!"

Lại Chu nghiến răng vẽ đè trận, thầm phỉ nhổ bản thân yếu kém. Nam Cung Ti hừ mũi quát.

" Câm miệng!! Đánh cho ta!!!"

Người vừa hô biết mình sai, đành chấp nhận thụ phạt. Mộ Tiệp liếc nhìn Nam Cung Ti, tay khẽ siết lại. A Uyên......

Mộ Uyên tính toán thời gian đã tới, mà cửa Tây đã thành công được dọn sạch, y chỉ huy mọi người xếp hàng quay trở lại. Người thứ ba vừa đi qua liền có tiếng kêu thê lương vang vọng khắp trời. Y lập tức cảm thấy lỗ tai ẩn ẩn đau... Mấy người vội hô.

" Nguyệt ô nha tới!! Bịt tai lại!!!!!"

Nam Cung Ti cau mày ngậm máu tanh trong miệng, cửa đã hẹp tới nỗi chỉ có trẻ nhỏ mới qua được, người bên kia đang khá hoảng loạn. Hắn hừ mạnh, khách huyết quệt khóe miệng, vẽ xuống đất mội ma trận Nam Cung Nặc từng dạy hắn.

" Đây là một loại trận đặc thù, dùng máu để vẽ, da thịt làm môi giới, đất hoặc nước là vật dẫn truyền, giúp mở rộng và bổ sung trận."

Quả nhiên trận mở lớn hơn!!

Mấy người bên kia sớm đã mệt mỏi lắm rồi, có người không chịu không nổi, bị nguyệt ô nha kêu cho thổ huyết hoặc nôn mửa. Thấy cánh cửa lại mở lớn, ai cũng dựng tinh thần lên, lao qua cửa về bên kia. Mộ Uyên ôm ngực thở dốc, y choáng váng ngã ngồi trên mặt đất, một người lính thấy vậy bèn lao tới kéo y lên, lôi về phía cửa.

Tiếng nguyệt ô nha thảm thương, tựa khóc tựa gào, như tiếng kêu tang bi thống... Tim y như sắp ngừng đập. Thật đau khổ, thật hối hận, thật nhớ.......

Cửa khép lại, Lại Chu liền co giật nôn ra máu, mấy quân y chạy tới xoa bóp tim và chân tay ông, lấy thảo dược ra xông mũi. Mười ba người quay trở về nhanh chóng được đưa vào lều tạm dựng. Một quân y hốt hoảng chạy ra, sợ hãi gọi Mộ Tiệp.

" Tướng quân!!!! Chủ thượng nguy rồi!!!!!"

Mộ Tiệp đỏ mắt lên, run rẩy môi cất bước chạy vào lều. Nam Cung Ti cũng lo lắng, gượng bản thân đứng lên chạy vào trong.

Mấy quân y đứng quanh sạp, Mộ Uyên mặt cắt không một giọt máu đang được xoa bóp tim không ngừng, quân y thì đổ mồ hôi ròng ròng. Mộ Tiệp đứng trong góc, ngơ ngác nhìn khuôn mặt trắng của ca ca, toàn thân cứng ngắc. Đột nhiên y nhớ về nhiều năm trước, mẫu thân cũng giống Mộ Uyên lúc này, trắng bệch, mắt nhắm nghiền, môi bợt bạt, một màu chết chóc đáng sợ....

Nam Cung Ti sờ nhẹ tay y liền bị nắm ngược lại, siết chặt tới đau đớn. Hắn cố nhịn tiếng kêu của mình, nắm chặt tay y, vừa kéo lại tinh thần y vừa xốc lại tinh thần mình.

Một khắc trôi qua, các quân y dừng lại, một phụ tá nói:" Xin Tướng quân nén bi thương."

Nam Cung Ti cảm nhận bàn tay mình nắm run bần bật, lạnh ngắt, hắn hít sâu, nói:" Ra ngoài cả đi."

Mộ Tiệp đi lên túm vai Mộ Uyên, lay lay gọi nhỏ:" A Uyên, giờ này đừng ngủ nữa. Mau dậy về nhà đi!! A Uyên!! Huynh đừng ngủ....." Mắt y đỏ hoe, giọng run lên, nức nở kêu:" Mẫu thân!!! Người đừng mang A Uyên đi!!!!! Con xin người đấy, con không thể mất ca ca được!!! A Uyên!!! Ca ca!! Đừng bỏ đệ!!!!!!"

Nam Cung Ti đau lòng kéo tay y:" Cửu Cửu, Cửu Cửu!!! Đừng như vậy!!!!"

" Không!!! Nam Cung, mau cứu y!!!!! Ta xin ngươi!!!! Nam Cung, gọi Bạch Thước, y sẽ cứu ca ca....!!!!"

" Cửu Cửu!!!!!" Nam Cung Ti ôm đầu y kéo sang một bên, ghìm chặt vai y lại.

Mộ Tiệp giãy dụa đánh vào tay và ngực hắn:" Cút!!! Buông ta ra!!!!!!"

Nam Cung Ti nhìn khuôn mặt Mộ Uyên, chợt lóe ánh đỏ trên tóc y, hắn do dự, rồi nhìn Mộ Tiệp đang chống cự gào lên, cảm nhận sự ấm nóng trên vai. Hắn vươn tay nắm dây buộc trên tóc Mộ Uyên, hô.

" Hồn đâu mau về!!!"

Đột nhiên mặt đất rung mạnh, trời thoáng chốc đen lại, gió lớn nổi lên. Trương Tăng Quý tỉnh lại, vừa nhìn thấy một màn này liền ngã khuỵa, run rẩy chỉ tay lên trời mà kêu lớn.

" Hồi hồn trận!!!! Nguyệt ô nha ngậm hồn trả xác!!!! Trời ạ!!!"

Lại Chu nghe tiếng kêu liền tỉnh lại, choáng váng nhìn hiện tượng này, kinh sợ ngã xuống đất, lồm cồm bò dậy đập đầu lạy.

" Sinh Cơ quân về rồi!!!! Sư tổ người đã về với chúng con rồi!! Sinh Cơ quân...."

Mộ Tiệp câm lặng nhìn một bóng trắng mơ hồ xuất hiện ở đầu sạp, bóng trắng cao to quen thuộc vô cùng. Nam Cung Ti cùng y hai miệng một lời, bật kêu lên.

" Thiếu Kiên?????"

Bóng trắng dần rõ ràng hơn, đúng là Thích Thiếu Kiên, nhưng đường nét khuôn mặt cương nghị hơn nhiều, mắt nhưng lại có màu.... như nguyệt quang. Gã chuyển mình biến thành một con nguyệt ô nha khá lớn, lông đen mượt, mỏ to đen nhánh, cánh mở rộng, mỏ nó mở ra, một viên ngọc đỏ tươi rơi ra.

Mộ Tiệp nhìn viên ngọc rồi lại nhìn nguyệt ô nha uy mãnh trước mắt, dứt khoát nhặt ngọc lên bỏ vào miệng Mộ Uyên, cả người y phát sáng nhu hòa, y khẽ giật.

Nguyệt ô nha kêu như rên khóc, nó dụi tay Mộ Uyên rồi quyện nhẹ vai Mộ Tiệp, đôi mắt như có một màng nước ẩn hiện. Nó biến mất, trời liền sáng lại, gió cũng ngừng thổi, nguyệt ô nha trên trời bay đi.

Lại Chu kích động nên lại ngất xỉu lần nữa, Trương Tăng Quý được hạ nhân đỡ vào lều, lo lắng hỏi.

" Tướng quân, Mộ chủ thượng sao rồi??"

Mộ Tiệp ngồi nhìn Mộ Uyên đang thở đều đều, khuôn mặt hồng trở lại. Y thở hắt ra:" Sống rồi..."

Trương Tăng Quý nhẹ nhõm cười:" Chúc mừng Tướng quân!! Đại phúc đại phúc a!!!"

Nam Cung Ti khó hiểu hỏi:" Bên ngoài làm sao vậy??"

" Đúng vậy. Đó là Hồi hồn trận!! Tương truyền Hồi hồn trận có thể giúp người chết sống lại, mà chỉ có Sinh Cơ quân mới có thể thực hiện được trận này. Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả..."

Mộ Tiệp vui vẻ thì thầm:" A Uyên!! Huynh tỉnh rồi!!!! Sao rồi!!????"

Nam Cung Ti cũng mừng rỡ chạy lại, kéo vai Mộ Uyên hỏi:" Ngươi nhớ mình là ai không?"

Mộ Uyên ngơ ngác nhìn vô định, môi lẩm bẩm:" Sinh Cơ......"

Trương Tăng Quý kinh ngạc nhìn kĩ Mộ Uyên, mơ hồ nhớ đến gì đó, ông run rẩy rời lều....

Mộ Tiệp không quản Mộ Uyên có sao hay không, y chỉ vui sướng ôm chặt tay ca ca, nước mắt cứ chảy mãi không ngừng, y nghèn nghẹn nói.

" A Uyên, về lại là tốt rồi. Tốt lắm!!! Cảm ơn!"

Mộ Uyên xoa tóc y, cười nhạt:" Tiểu bảo bối đừng khóc, dọa đệ sợ rồi. Xin lỗi."

Nam Cung Ti thở phào một hơi, Mộ Uyên ngước nhìn hắn cảm kích:" Ngươi đã cứu ta một mạng. Ân huệ này ta sẽ khắc ghi!!"

" Cảm ơn ngươi, Nam Cung!!" Mộ Tiệp hơi nghiêng đầu nhìn hắn, miệng cười nói nhỏ.

" A, các ngươi đừng nói nữa!! Ta cũng là ăn nhờ ở chỗ Mộ phủ mà!" Nam Cung Ti xấu hổ ngồi xuống, vỗ vai hai huynh đệ Mộ gia.

Xa xa vẫn loáng thoáng có tiếng kêu tang của nguyệt ô nha, cánh chim vỗ cánh bay vào rừng sâu.........

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.