Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2254 chữ

Mộ Uyên đã quay trở về doanh trại nghỉ ngơi, y bị sốc thính bởi nguyệt ô nha nên bị ảnh hưởng tới não bộ, cần nghỉ dưỡng nhiều hơn. Hai tuần liền Mộ Tiệp đều ở cạnh chăm sóc ca ca gần như không rời, mọi người cũng biết ý không quấy nhiễu hai người, Nam Cung Ti cũng hạn chế ghé thăm. Nhưng hắn rất nhớ y.......

Trong hầm Tây, Lại Chu đang áp trận trên các bức tường, Nam Cung Ti hạ trận trong không trung, vẫn thuận lợi như mọi lần. Lại Chu khà khà cười khen ngợi.

" Nam Cung công tử thật có thiên phú!!! Lão hủ cam bái hạ phong!!!!!"

" Đa tạ Lại lão gia, ông quá lời rồi!!! Vãn bối vẫn cần học hỏi nhiều từ ông nữa!"

Lại Chu gật đầu, lúc sau ngần ngừ nói.

" Công tử còn nhớ Hồi hồn trận? Lão hủ vẫn luôn thắc mắc hôm đó đã xảy ra chuyện gì..."

Nam Cung Ti cười xấu hổ:" Vãn bối khi đó cũng là đau lòng nên chẳng hề để ý gì nhiều... Chỉ là đột nhiên xuất hiện một con nguyệt ô nha, sau đó Mộ chủ thượng tỉnh."

Hắn không dám nói ra hoàn toàn, một phần vì không quá tin vào người khác, một phần là vì... Nam Cung Nặc.

Ngày hôm đó, hắn tình cờ thấy dây buộc trên đầu Mộ Uyên, nhìn có điểm quen thuộc, rất giống với cái mà Nam Cung Nặc làm.

Nhớ lại từ khi chuyển vào trung phủ ở thì Nam Cung Nặc hay thức khuya đan dây. Hắn ngồi trên giường, dây tơ hồng chính là sợi dây giống hệt với sợi dây hắn đưa Nam Cung Ti nắm chặt không buông để đến Thế giới 007. Nam Cung Ti có đôi khi tỉnh lại giữa đêm, lờ mờ nhìn Nam Cung Nặc ngồi im lặng trước ngọn đèn, quanh thân hắn lơ lửng mấy sợi tơ hồng xinh đẹp, tay hắn không nhanh, chậm rãi mà tỉ mỉ thắt bện cẩn thận thành dây. Và mỗi khi ngồi im như vậy, hắn đặc biệt dịu dàng và chuyên chú, thậm chí động tác hơi trịnh trọng và kính cẩn, hắn làm như đó chính là một thứ trân quý tới vô giá. Khi Nam Cung Ti mơ màng hỏi hắn đang làm thì chỉ nghe phản hồi một câu." Không có gì, ngươi ngủ đi, khuya." Giọng đặc biệt ôn nhu và quan tâm. Vậy nên Nam Cung Ti rất để tâm và nhớ mãi. Một đêm nọ, Nam Cung Nặc bện dây xong rồi, nói một câu khiến hắn ấn tượng khó phai:" Hồn đâu mau về."

Nam Cung Nặc có thân phận khó nói, nguồn gốc bí ẩn, hành vi kì quái, chính là không có nửa chỗ đáng tin. Cũng may ở biên cương này không ai quen biết hắn. Nam Cung Ti tạm thời an tâm.

Dưới chân lại rung nhẹ, hắn cau mày, ma thú này càng ngày càng khó kiểm soát. Hắn có điểm bất an....


Mộ Tiệp nhìn ca ca đang thẫn thờ nắm dây bện trong tay, y khẽ nói:" A Uyên, ai tặng ngươi đấy??"

" Nam Cung Nặc." Mộ Uyên hơi ngước lên, nheo mắt nói:" Hắn gạt ta."

" À..." Mộ Tiệp gật đầu, hỏi:" Đệ mượn lát được không???"

Mộ Uyên không phản ứng lại, tay siết chặt dây hơn, y không muốn đưa cho ai cả. Y nhìn đệ đệ, nhẹ giọng nói.

" Ta sợ."

" Sợ gì?" Mộ Tiệp bình thản hỏi, cũng không để ý tới hành động vừa rồi của đối phương.

" Ta có một giấc mơ vào ngày đó." Mộ Uyên cau mày không trả lời câu hỏi, y nói:" Ta mơ thấy Sinh Cơ quân của hắn."

Mộ Tiệp không hiểu:" Hắn là ai??"

" Ta không biết, không thấy mặt hắn." Mộ Uyên u uất nói, mắt khẽ hạ xuống nhìn dây bện đỏ trong tay mình, cảm giác nóng rực." Giấc mơ rất dài. Ta đi qua vườn hoa bỉ ngạn đó, đến một tòa hắc lâu- nơi hắn và Sinh Cơ quân ở. Sinh Cơ quân rất tàn nhẫn, y phá vỡ phong ấn Thương Nhai ma thú để rồi sinh linh đồ thán, quỷ khốc thần sầu. Y không tiếc hi sinh tuổi thọ mà chế tạo một loại công pháp nào đó giúp y trở nên mạnh khắp thiên hạ; không ngại vứt bỏ gia đình mà bước trên huyết nhục, máu thành sông trôi mãi ra biển mà không hết màu , xác chất thành bãi dụ quạ và kền kền tới rỉa thịt. Một năm nọ, y đánh nổ phá biên ải, ai ở xa nhìn thấy còn kinh sợ vì tưởng có hai mặt trời mọc lên cùng lúc, nóng nực mà sâng chói, ngày ấy mở ra một cuộc chiến tranh kéo dài hơn năm năm, tổn hại tới kiệt quệ. Hắn khóc rất nhiều, cũng im lặng rất lâu, hắn không dám đối mặt với quân thượng duy ngã độc tôn mình từng kính ngưỡng và yêu thương. Y tức giận, ép hắn phải nói, nhưng hắn không nói, y liền giết chết ba vị tế ti của quốc gia láng giềng trút giận. Chiến tranh lại xảy ra, kéo dài hơn hai năm.

Một đêm kia, Sinh Cơ quân đuổi hắn quay về nơi hắn từng ở, và cũng là nơi họ đã từng rất hạnh phúc. Hắn đi rồi, y lại chỉ biết đứng tại lầu cao ngóng bóng hắn quay về. Nhưng y đợi không được. Và ngày ấy tới, y mệt mỏi vì cứ phải chờ phải đợi, y mở cổng để cho những kẻ kia vào, để chúng chém đứt để chúng đâm thủng, cứ thế lăng trì cho tới chết, đến ngay một đốt ngón tay cũng không ra dạng, chính là thịt nát xương tan. Hắn đến chậm, chỉ có thể nhìn máu thịt của y trên đất. Hắn kéo hồn phách y về, phong ấn vào tim, chỉ cần hắn chết y liền được đầu thai chuyển kiếp, tội nghiệt của y được hắn dùng công đức bảy kiếp rửa sạch, để y khi chuyển thế được sống an yên."

Nam Cung Ti đứng ngoài cửa, run rẩy bước vào, kinh ngạc không dám tin nhìn Mộ Uyên:" Nặc đã từng kể cho ta nghe một câu chuyện cổ tương tự mấy phần của ngươi!!! Sao ngươi lại mơ thấy???"

Mộ Tiệp nhấc mắt thanh giọng hỏi:" Quy hồi kiếp???"

Mộ Uyên nhợt nhạt đáp:" Ta còn một lần mơ về tiền kiếp."

Nam Cung Ti đứng bên giường, cắn răng hỏi:" Ngươi là ai trong hai người họ?? Vị quân thượng kia hay trúc mã của y????"

" Ta.... là kẻ đã gây ra Song Nhật, Huyết Hải và Tam đại tế ti chi vong." Mộ Uyên nhíu mày nói, sự tang thương hiển hiện rõ trong mắt y." Ta là tên đáng ghê tởm đó!!!"

Mộ Tiệp cười:" Ca ca, đó là tiền kiếp của huynh thôi, Sinh Cơ quân. Huynh là Mộ Uyên, gia chủ Mộ gia, chủ thượng Tầm Ly đảo, Tam ca của đệ."

Mộ Uyên lau má, ngậm cười nói:" Bảo bối ngoan!"

Nam Cung Ti không hiểu:" Từ từ đã, Sinh Cơ quân là sư tổ Tinh- Khí- Trí lực mà. Sao ngươi... nhầm...... tên kia lại là Sinh Cơ quân????? Phi lý!!!!"

" Ta cũng không biết." Mộ Uyên quệt mắt, trong mơ mọi người luôn gọi ta là Sinh Cơ quân, trong khi hắn.... Ta mơ thấy sau khi ta chết thì hắn liền bỏ ra ba mươi năm để báo thù cho ta, hắn đã tự lập ra môn pháp."

Ba người nhìn nhau, sau đó lại không biết nói gì, cuối cùng vẫn là Nam Cung Ti nói trước:" Nặc dường như biết gì đó về chuyện này. Hắn tặng ngươi Hồng ti đoạn đúng không??"

Mộ Uyên gật đầu. Nam Cung Ti có chút choáng váng:" Có khi nào hắn chính là..."

" Đừng đoán bừa!" Mộ Tiệp ngắt lời hắn suýt thốt:" A Nặc chưa xuất hiện, chúng ta không có đủ thông tin, không thể suy diễn như thế. Quy hồi trận vào điểm cuối cùng mới sáng tỏ, A Uyên chưa chắc đã mơ đúng toàn bộ."

Nam Cung Ti nuốt khan:" Ta muốn gặp Nặc. Hắn...."

Mộ Tiêp đứng lên:" Ta cũng muốn. Nhưng chuyện trước mắt là phải trấn an ma thú dưới kia. Dạo này Liễu Uông chẳng được yên ổn."

Mộ Uyên nói:" Hoàng thượng không quản thần không dám làm bừa. Ta cần phải suy tính thấu đáo."


Thu đế đi dạo ven hồ, thần tình ảm đạm nhìn hoa mai nở. Hắn đang suy xét một việc, nghĩ lại thấy mình điên rồi!

Đêm ấy Thu đế vẫn chọn Nguyệt Hòa cung qua đêm. Lâm Bình Mai đang có thai, đã hai tháng rồi, nàng đang được chăm sóc trong phòng nghỉ.

Vừa vào cửa Thu đế đã thấy Lâm Binh Mai đổ thuốc của hắn vào chậu cây, nàng lấy một bát canh thơm dâng hắn.

" Nàng không sợ cha mình phát hiện sao?" Thu đế vừa uống canh vừa hỏi.

" Xuất giá tòng phu. Thiếp vì chàng mà suy tính trăm bước cũng không bằng chàng lo cho thiếp. An tâm!" Lâm Bình Mai cười dịu dàng, vỗ mu bàn tay hắn khích lệ.

Thu đế ôm nàng, ôn nhu nói:" Cảm ơn nàng, Tiểu Mai. Ta thật có phúc khi gặp nàng."

Lâm Bình Mai xấu hổ ôm lại hắn, má hây hây hồng:" Chàng hà tất nói vậy, ngại lắm!"

Đêm khuya tĩnh mịch, Thu đế viết một phong thư mật, bí mật gọi một ám vệ xuống dặn dò:" Nhất định phải đưa tận tay cho họ, cả vật này nữa..." Hắn đặt một cái hộp vào tay ám vệ, vẻ mặt nghiêm trọng nói:" Trẫm cậy nhờ ngươi."

Ám vệ theo Thu đế hơn mười năm nay, luôn tận trung với hắn, biết hắn tin tưởng mình liền xúc động bật khóc:" Hoàng thượng yên tâm! Thần sẽ!!"

Thu đế nhẹ nhàng cười, dúi một cái

khăn mùi tay cho ám vệ:" Trần Cư, đa tạ!"

Lâm Bình Mai nằm trên giường tủm tỉm cười, quay qua nhìn người đang ngồi nhàn nhã ăn bánh uống trà. Nàng quỳ trên giường, lạy một cái, nhẹ giọng.

" Kính mong ngài về cho, Hoàng thượng sắp về, sẽ thấy mất."

Người kia hôn gió nàng một cái, thảy lên giường một vật rồi thong dong rời đi trước khi Thu đế quay lại.

Lâm Bình Mai cầm cây trâm gỗ lên, thầm khen đẹp rồi gỡ tờ giấy trên trâm xuống, nín thở mở ra đọc:" Hoàng mệnh không qua tam tuần, bởi lẽ nghiệp gây họa. Thiên mệnh định rõ: bước không qua, kính mong nén bi thương, lường trước họa. Muốn gặp lại nhau, xé giấy ra. Hẹn ngày tái kiến."

Nàng bật khóc thành tiếng, run rẩy cất mảnh giấy vào áo, ôm mặt than khóc trong câm lặng.

" Thiên ý cái chết tiệt gì chứ!!!!!"

Hình ảnh năm xưa lại tái hiện qua. Giữa màn trời hoa rơi thắm sắc, Lâm Bình Mai òa khóc bỏ chạy trên bờ đê con sông dài, khóc vì vú nuôi nàng bị mẫu thân đánh chết, đau vì phụ thân nàng lãnh đạm nhìn vú nuôi bị tra tấn mà không cứu, giận vì vú nuôi mù quáng yêu nên không hé nửa câu oán trách.

Lâm Bình Mai chạy tới khi đổ cơn mưa xuân, nàng ngồi co rúm bên mái che của một ngôi miếu nhỏ, ấm ức khóc nấc.

" Tiểu muội muội, nín chút có được không?? Ta đau đầu!" Một thanh niên tầm hai mươi khó chịu nói với nàng.

Lâm Bình Mai sợ sệt nhìn hắn, thấy hắn ăn mặc sang quý lại bị khí thế vương giả làm cho hoảng, nàng ôm chân hắn khóc than.

" Vì sao a????? Tại sao??!!!!!!"

Hắn khó xử nhìn nàng lại khóc, đành ngồi xuống ôm ôm, thô bạo lau mặt nàng tới phát đau, nhưng lại ôn nhu nói.

" Tiểu muội muội, ta thật ghen tỵ với muội, muốn khóc liền khóc, muốn ôm liền ôm, muốn chạy liền chạy, tự tại bao nhiêu. Còn ta, phải đi chậm, phải thanh lãnh, phải nghe chính sự, phải sinh con, phải mưu mô quỷ chước, nào được thoải mái ăn no ngủ kĩ như người ta! Ta vừa chính mắt trông đại ca hắn gi..... khụ... mẹ hắn, ta càng thấy muốn khóc. Nhưng mà khóc không nổi. Muội nói coi, ai đáng thương hơn ta??? Hử?"

Lâm Bình Mai nín khóc nhìn hắn:" Huynh sao lại thảm vậy??"

Mưa dần tạnh, thanh niên ngao ngán nhìn trời, rút một dải lụa trắng cho nàng:" Có tang đúng không? Lấy cái này mà tặng người đã khuất. Ta về đây, tiểu muội muội đi về nhanh đi!"

Hắn đi khuất bóng rồi, nàng liền hối hận sao không hỏi tên. Tám năm sau, nàng có cơ hội gặp lại hắn một cách quang minh chính đại mà không cần phải lén lút nhìn theo, trở thành phi tần của hắn.

" Hà Minh, chàng sao lại sinh ra trong nhà đế vương?..........."

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.