Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 3249 chữ

Mộ Tiệp mệt mỏi mở mắt rồi lại nhắm mắt, tâm thần không yên, dây thần kinh trên trán cứ đập thình thịch khiến y càng đau đầu. Y chán chường ngồi dậy, cầm Mộ Thiệp đao đi ra ngoài dạo quanh.

Lúc này doanh trại thực vắng lặng, những ngọn đèn lập lòe chiếu sáng, mấy người canh gác im lặng đứng nghiêm, tiếng gió thổi như rít trong núi sâu... Mộ Tiệp loạng choạng dừng bước, đầu xoay mòng mòng, y thấy mệt mỏi tột độ, đại đao trên lưng như đang nặng thêm. Y day trán mở mắt ra, phát hiện bản thân đang đứng bên một con sông trong veo, nắng ấm chiếu khắp, chim chóc kêu vui, cỏ cây non mướt. Mộ Tiệp ngơ ngác nhìn nam hài ăn mặc khá lạ đang tung tăng chạy về phía mình, miệng cười to, tửu oa má trái lộ rõ.

Nam hài hô to:" Thất lang!!!" rồi chạy qua người y, hướng về thiếu niên ăn mặc khá giống nó, nhảy bổ vào lòng thiếu niên.

Mộ Tiệp kinh ngạc nhìn:" A.... Uyên??? Mình???? Sao lại.....??"

Thất lang ôm nam hài lên, véo mũi nó vui vẻ hỏi:" Hồng lang đâu?? Hắn không chơi với đệ nữa à? Cửu lang lại hư chứ gì?!"

Cửu lang??? Mình!? Hay nó!??

Mộ Tiệp toan bước tới thì bị tiếng gọi sau lưng giật lại:" Cửu lang!!! Ngươi lại nhốt Thích Tiểu Ô đâu rồi!!!!??"

Y quay lưng lại thì thấy một nam nhân quay lưng với mình, hai tay nâng cao, miệng cười to, cả người rung lên theo tiếng cười mỗi lúc một lớn, bàn tay y còn quấn dây tơ hồng, máu nhỏ tí tách xuống khóm hoa bỉ ngạn.

" A Uyên!!!" Dù có hóa tro cốt y vẫn sẽ nhận ra bóng lưng năm nào luôn cõng mình chạy trên những rặng đá ghồ ghề để đi ngắm biển bắt hải sản, bóng lưng năm nào cũng thẳng đứng trước phần mộ cả nhà... Bóng lưng đi theo những năm tháng gian nan nhất dẫn dắt y cất bước.....

Nam nhân ngừng cười, quay lại nhìn Mộ Tiệp, ánh nhìn lạnh lẽo, lãnh khốc không chút ôn độ của mọi ngày. Đây là Mộ Uyên??? Hay là Sinh Cơ quân????

" A Uyên??" Mộ Tiệp bước lên một bước nghi hoặc nhìn y.

" Ta là Sinh Cơ quân." Nam nhân mất đi vẻ tàn lãnh, một chút ôn hòa phủ lên đôi mắt y." Tiểu tử, ngươi nói chuyện cùng ta chút đi."

Khung cảnh giật một cái, cả hai đã đứng trong sân nhà khang trang, ghế bàn đủ bộ, hoa trái thơm mát. Sinh Cơ quân ngồi xuống rót trà, mùi thơm quyện cánh mũi. Mộ Tiệp ngồi đối diện y, vừa có chút quen thuộc mà lại có điểm xa lạ.

Sinh Cơ quân đẩy chén trà nghi ngút khói đến, đặt một khối bánh hình hoa sen chín cánh vào đĩa của Mộ Tiệp.

" Tiểu tử, tên gọi gì, nhiêu tuổi rồi?"

Mộ Tiệp đỏ mặt trả lời cẩn thận:" Họ Mộ tên Tiệp, năm nay vừa được hai mươi lăm tuổi."

" A, lớn thật!!" Sinh Cơ quân nhu giọng cười nhẹ, đầu mày cuối mắt loan loan ý cười dịu dàng." Có anh chị em không?"

" Vốn dĩ nhà có mười người con, nay còn có hai, Tam ca và vãn bối."

" Ừm, nhân sinh vốn là vậy, nhân chi thường tình." Sinh Cơ quân nhấp ngụm trà ngon, nhẹ nhàng mà thanh tao, Mộ Tiệp cảm thấy y rất có ý vị." Con thứ mấy??"

Mộ Tiệp cũng nhấp trà, trả lời:" Dạ, con thứ chín."

Sinh Cơ quân nhìn y:" Gọi Cửu lang vậy. Nhà ta có chín người con, ta là đứa thứ bảy, gọi Thất lang."

" A?!" Mộ Tiệp thầm nghĩ, quả nhiên Thất lang chính là Sinh Cơ quân! Nhưng còn Cửu lang..........." Thất... lang."

Thất lang gật đầu:" Ngươi giống Cửu lang nhà ta lắm. Nhưng nó chết yểu, qua đời năm mười bốn tuổi, nếu lớn lên hẳn giống ngươi đấy."

Mộ Tiệp ăn bánh, cười không nói, đột nhiên thấy đồng cảm với Thất lang.

" Ngươi chắc đã biết ta làm những gì rồi nhỉ?" Thất lang cầm một miếng bánh, chậm rãi nhai rồi nuốt.

" Vâng...."

Một con nguyệt ô nha chao liệng hai vòng trên trời rồi hạ xuống, đậu gần bàn. Mộ Tiệp vui vẻ nói:" Là ngươi đúng không?? Ngươi đã cứu A Uyên!"

Thất lang xoa đầu nguyệt ô nha, nó liền biến thành một nam hài tầm năm tuổi, nhỏ nhỏ xinh xinh nộn nộn, trông rất đáng yêu, cũng quen quen. Y ôm nó vào lòng, đút bánh mớm nó ăn.

" Thi......Thiếu Kiên?????" Mộ Uyên nheo mắt nhìn nam hài.

" Nó là Thích Tiểu Ô, nguyệt ô nha thành tinh có thể biến dạng hình nhân thôi. Thiếu Kiên ngươi biết là chuyển thế của Tiểu Ô chín mươi vạn năm sau."

Thích Tiểu Ô cất giọng non choẹt:" Chắt cưng của ta khỏe chứ?? Có con cháu chưa?? A, quên mất, nó còn chưa có thê tử." Nó thùy mâu ăn một miếng nhỏ, bình luận:" Phế vật!!! Ta mười tuổi đã có cháu rồi kia!"

Mộ Tiệp:"...." Chỉ là con chim chỉ là con chim!!!!!!! Nhưng nó là hình người a!!!!!!!!! (/>□>/)

Thất lang búng trán Thích Tiểu Ô, cười với Mộ Tiệp:" Tiểu Ô còn nhỏ. Mới có mấy ngàn tuổi thôi, đừng chấp!"

Mộ Tiệp:"..............." Đừng chấp a đừng chấp!!!!

Mộ Tiệp quay sang nhìn Thất lang, chần chừ hỏi:" Thất lang, vãn... ta đang ở đâu đây??? Ta....."

" Ngươi đang nhập mộng tiền kiếp."

" Quy hồn trận??" Mộ Tiệp kinh ngạc.

Thất lang lắc đầu:" Không, hắn đang cưỡng ép ngươi nhập mộng. Không phải sợ, chúng ta cứ bình thản trò chuyện."

Thích Tiểu Ô cầm chén trà của Thất lang lên, uống hết trà rồi nói:" Quân thượng, có người tới."

Mộ Tiệp:" Có cần ta lánh mặt không??"

Thất lang lắc đầu, dây tơ quấn ở tay trái tự động bay ra, quấn lên cổ tay Mộ Tiệp một đoạn rồi tự đứt rơi. Thất lang đứng dậy, đứng sau lưng Mộ Tiệp, vòng tay ôm vào lòng, bàn tay vuốt mắt y lại, thì thầm bên tai y.

" Sẽ có người đến đón đệ về với thực tại. Cửu lang, cảm ơn vì đã ghé thăm huynh, món quà này coi như là một chút tâm ý của huynh vậy. Nhớ, không được mở mắt cho đến khi người kia buông tay."

Mộ Tiệp đột dưng thấy xót cay mắt, lòng quặn đau và nuối tiếc:" Thất lang, đệ đã chết như thế nào??"

Thất lang cười:" Đại lang bị trúng bệnh lây truyền, đệ vì chăm sóc huynh ấy mà bị lây nhiễm. Nửa năm sau khi Đại lang qua đời, đệ cũng trụ không nổi. Nếu như huynh đủ mạnh thì đã có thể lấy máu Thương Nhai mà cứu hai người rồi...."

Mộ Tiệp muốn nói thêm nữa nhưng lại bị tiếng Thích Tiểu Ô đánh gãy:" Đến rồi."

" Nhắm mắt và đưa tay ra." Thất lang nói, tay dần buông Mộ Tiệp ra, khẽ đẩy y về phía trước." Lâu quá không gặp, Hồng lang."

Hồng lang???? Mộ Tiệp giật mình, nén xung động muốn mở mắt ra. Bên tai y đã nổi lên từng trận âm phong rét căm căm.

" Thất lang....." Dường như là giọng Hồng lang, khá trầm và êm nhuận." Về thôi." Hắn nói rồi đưa tay ra nắm tay Mộ Tiệp, dắt về phía trước.

Thất lang chợt nói:" Ta xin lỗi."

Hồng lang hơi khựng lại, hắn bước tiếp, miệng lẩm bẩm chỉ mình Mộ Tiệp nghe loáng thoáng:" Ta xin lỗi......"

Mộ Tiệp đi không lâu, Hồng lang đi cũng không nhanh, hai người cứ bước đi như vậy. Y cảm nhận được sự ấm nóng nơi bàn tay được nắm, xúc cảm mềm ấm, cảm giác thân quen, y như giấc mơ ngày ấy y thấy khi bị ngất tại quán của Trần lão bản. Hồng lang mang lại sự thân thuộc và nồng ấm như ruột thịt, nhưng cũng có sự xa lạ và xấu hổ của những con người lạ lẫm.

" Hồng lang, huynh có bao giờ muốn từ bỏ y chưa?? Sau khi y chết ấy." Mộ Tiệp hỏi, y rất muốn biết suy nghĩ của người này.

Hồng lang khẽ cười:" Chưa từng." Hắn im lặng chốc lát rồi tự giễu:" Là ta có lỗi với y."

" Chúng ta chẳng thể biết được đến tột cùng đây là sai lầm của ai." Mộ Tiệp siết bàn tay hắn." Nếu như phụ mẫu không ghét bỏ y, nếu như Đại lang chẳng phải đại tài, nếu như Cửu lang không chết quá sớm để lại ám ảnh sức mạnh cho y, nếu như y không chấp mê bất độ với năng lực, nếu như...... Vậy thì y có phải khổ sở và biến chất đến mục nát như vậy không??? Liệu y có vui vẻ và hạnh phúc hơn không?? Và những tai họa kia có xảy đến????"

Hồng lang nín thinh, hắn vẫn dắt y lên phía trước, không một thanh âm. Mộ Tiệp vẫn nói, giọng chát chúa.

" Không đâu. Số mệnh đã an bài, thời gian không đợi chờ ai, mọi kết quả đã được đặt sẵn. Mỗi một thời đại được tạo dựng lên từ sự quyết tâm, mạnh mẽ và lạnh lùng, cuối cùng kết thúc đi cũng lại do sự kiên cường, bạo dạn và vô tình. Và trong hai thời điểm quan trọng ấy, nhất định phải có một bên giữ lại cái cũ và một bên xây đắp cái mới. Thất lang chính là người xóa bỏ cái cũ, y đủ lãnh khốc và tham vọng để đạp đổ những gì cổ hủ, bại nát, thối rữa, chỉ là con người luôn nhìn chính diện không nhìn lại sau lưng, họ chỉ thấy sự bình yên lạc hậu mà không dám ngoái đầu nhìn sự phản chiếu chân thật nhất. Hồng lang, huynh chính là người cổ súy cho sự đổi mới, cho thời đại mới, nhưng huynh không đủ dũng khí để xé nát bức mành che ấy. Thất lang chết đi, chính là sự kích thích với huynh. Thế mới biết, tất cả cũng chỉ như một ván cờ."

Hai người dừng bước, Hồng lang khẽ thở dài:" Mọi người coi ngươi là thần ngươi chính là thần, họ coi ngươi là chó ngươi chính là chó. Ta không muốn y chính là một vết bút đen nhơ nhuốc trong sử xanh, vậy nên ta liền biến hắn thành người được tôn vinh đời đời kiếp kiếp. Cửu lang, ta chỉ hối hận một chuyện, ta muốn gặp y vào ngày hôm đó. Ta luôn đợi y đến, cũng muốn tự mình đến. Nhưng khi ta có đủ dũng khí đến tìm thì y đã đi trước ta rồi. Bao nhiêu năm rồi, ta đã quên luôn mình muốn nói gì với y ngày hôm đó rồi......."

Mộ Tiệp mở mắt ra, nhìn Nam Cung Ti đang đỏ mắt nhìn chằm chằm mình. Hắn run mạnh một cái, ôm chầm lấy y mà khóc thật lâu. Y mơ màng nhìn Mộ Uyên đứng sau, hai người mỉm cười tự hiểu. Mộ Uyên gật đầu rồi đi ra ngoài, kéo cửa cho hai người bên trong. Y nhàn nhạt nói.

" Nam Cung mong manh quá!! Đáng lo!"

Nam Cung Nặc ngồi co gối trước trướng, hai mắt xót xót, đỏ như mắt thỏ. Mộ Uyên đứng nhìn hắn, mới gần hai tháng không gặp mà hắn đã gầy hẳn đi, chỉ có đôi mắt vẫn sáng như vậy. Y kéo tay hắn dậy, dẫn về trướng của mình.

Mộ Uyên buông tay, ôm Nam Cung Nặc lên đặt trên bàn, vòng tay qua hông hắn, gắc cằm lên vai hắn thở dài thật dài.

" Ngươi trốn kĩ lắm đó!! Ta thật mệt."

Nam Cung Nặc không né không tránh, ngoan ngoãn ôm cổ y, dụi dụi mặt y, mũi hồng hồng. Mộ Uyên cười cười, nghiêng đầu, hắn rất phối hợp chủ động hôn y, ngậm ngậm môi y.

Mộ Uyên khẽ hừ, tiểu tử này kĩ thuật hôn cũng ghê lắm!!!

Nam Cung Nặc nhấc tay kéo mở hàm y, liếm liếm vành môi y, hai người bất giác triền miên vào nụ hôn. Mộ Uyên thả lỏng tâm tình, lúc này nước mắt từ khóe mi trào xuống, bao uất ức trôi sạch.


Mộ Tiệp vỗ vỗ vai Nam Cung Ti, ho một tiếng:" Đừng ôm chặt quá!! Ta khó thở!!! Khụ khụ......"

Nam Cung Ti hơi nới lỏng tay ra, khụt khịt mấy tiếng, xấu hổ quay đầu đi lau mặt. Mộ Tiệp nhìn chốc lát rồi hỏi.

" Làm sao???"

" Hừ...." Hắn thấy giọng hơi yếu, im lặng một lúc mới trầy trật nói:" Sáng hôm trước ta thấy ngươi mãi không dậy nên mới vào xem thử, ai dè phát hiện ngươi tắt.... thở rồi. Đêm qua Nặc đột nhiên tới đây, bảo ngươi chỉ đang nhập mộng thôi nên mới không có sinh hồn......"

Mộ Tiệp mím môi, trong một ngày qua, khi A Nặc chưa tới thì hắn làm sao, ca ca phải làm sao mà chống chọi qua. Nếu là y, hẳn là đã không chịu nổi....

Mộ Tiệp nhắm mắt, hồi tưởng lại gần một năm qua, từ khi quen biết hắn cho tới khi biết tình cảm của đối phương đối mình rồi lại tới tận bây giờ, y luôn cẩn thận quan sát, suy nghĩ và dò xét, luôn đắn đo giữa chấp nhận và từ chối hắn. Hắn thông minh, chắc chắn biết những điều này, và hắn chấp nhận mọi thứ, cứ bình thản tiếp nhận, sau đó lại hữu ý vô tinh quan tâm, ân cần với y. Nam Cung Ti nói hắn hay cả thèm chóng chán, không thích gò bó, không thích mối quan hệ yêu đương,.... Nam Cung Ti chính là kiểu người ưa tự do, sống phóng khoáng, hoàn toàn không hợp quan hệ lâu dài. Vậy tại sao lại vì y mà phá giới, hay nói chuyện cùng, thường cùng ăn uống, luôn ân cần săn sóc. Nói y không cảm động chính là nói dối, y cũng không phải là đá, không có trái tim.

Nam Cung Ti thấy Mộ Tiệp nhắm mắt im lặng mãi không nói gì, hắn hơi cuống lên, nhích lại gần chọc tay y, lo lắng hỏi.

" Cửu Cửu..... Mệt sao??"

Mộ Tiệp khẽ thở ra một hơi, mở mắt cười nói:" Ngươi nhớ ngày mới tới nơi này, Lại lão gia rất khinh thường ngươi không?"

Nam Cung Ti ngồi cạnh y, ứng thanh đáp:" Sau đó ta còn..... Ừm thì vậy đó."

" Đúng vậy! Sau khi quay về, ngươi kéo ta vào lều, còn đẩy ta vào tường nữa. Ha ha ha..." Mộ Tiệp vỗ vai hắn mấy cái, cười nói tiếp:" Lúc đó ngươi hùng hùng hổ hổ lắm, đè ghì tay ta nữa, ai mà ngờ trông táo bạo vậy lại chỉ hôn má thôi."

Hắn nhớ lại, đúng là như thế. Khi đó hắn rất hào hứng, rất muốn ngay lập tức hôn lên môi y. Nhưng Mộ Tiệp lại sợ vô cùng, tuy có thể đẩy hắn ra nhưng lại vì giữ lời mà run lập cập đứng im, trông mà tội nghiệp thay! Hắn nghĩ vậy liền không đành lòng, lại thấy không vui nổi, giống như là tự mình đa tình vậy, càng mất hứng. Vậy nên Nam Cung Ti lùi một bước nhường y một bước, chỉ hôn nhẹ lên má trái của y rồi nói một câu buồn cười, hòa hoãn không khí xấu hổ.

" Ai nha, nhắc lại cái đó làm gì??" Nam Cung Ti bĩu môi, đập vai y một cái.

Mộ Tiệp thình lình chộp lấy cổ tay hắn, đẩy người xuống giường, ngồi trên bụng hắn nhìn xuống. Nam Cung Ti ngạc nhiên nhìn đối phương, ánh sáng leo lắt ở cây đèn trên bàn hắt lên mắt y một màu nhạn nhạt, nửa khuôn mặt mờ mờ ánh đèn nhu hòa.

" Cửu Cửu?? Làm gì..........!!!!!"

Nam Cung Ti kinh hãi cảm nhận đôi môi đang chặn miệng mình, sự ấm nóng và mềm mại trên môi thật tới dọa người, trái tim hắn lơ lửng treo cao, máu dồn lên đầu, cả người nóng lên.

" Ư ặc....!!" Nam Cung Ti giãy lên.

Nụ hôn bất ngờ khiến Nam Cung Ti không kịp lấy hơi, kết quả bị sặc. Quả thật xấu hổ, mất mặt muốn chết!!!! Nam Cung Ti gào thét trong lòng.

Mộ Tiệp quệt nước bọt đi, nhìn chằm chằm hắn năm giây lại tiếp tục hôn. Lần này Nam Cung Ti đã chuẩn bị tốt, nhanh chóng đáp lại y. Mộ Tiệp trở tay đan những ngón tay vào tay Nam Cung Ti, nhắm mắt hưởng thụ cảm giác say đắm này. Nam Cung Ti đẩy vai y, đảo ngược tư thế hai người, cúi xuống vừa chậm rãi hôn vừa luồn tay ra sau gáy y, chầm chậm xoa. Mộ Tiệp hơi nghiêng đầu muốn tránh, hắn liền kéo gáy y lại, hôn xuống cổ, dần kéo mở cổ áo ra để lộ xương quai xanh của y.

" Nam Cung, đừng!" Mộ Tiệp khẽ kêu.

Nam Cung Ti ngừng lại, bình ổn nhịp thở rồi ngồi qua bên cạnh, kéo cổ áo lại cho Mộ Tiệp, hắn vò tóc nói:" Xin lỗi...."

" Ừm..." Mộ Tiệp hít sâu mấy hơi, ngồi dậy chống tay ra sau, ngửa đầu nói." Tốt lắm. Chúng ta cứ thế đi."

"..... Là thế nào???" Nam Cung Ti liếc mắt hỏi.

Mộ Tiệp gật đầu:" Ngươi tốt, ta thích cách ngươi tốt với riêng ta. Chúng ta cứ từ từ mà tiến..."

Từ từ mà tiến........ Nam Cung Ti dở khóc dở cười, hắn trước giờ hẹn hò đều thần tốc mà tiến, hôn một cái chính là lên giường quan hệ luôn. Có lẽ vì vậy mà hắn nhanh chán, chóng bỏ người này tìm mối mới. Lần nào cũng như lần nào.

Nam Cung Ti cười:" Tình yêu cũng chia làm tình yêu nhục dục và tình yêu đơn thuần."

" À, thế à?" Mộ Tiệp ngờ nghệch nói:" Với ta thì không quan trọng lắm, cuối cùng vẫn là vành tai tóc mai kề cận mà thôi."

Nam Cung Ti thoắt cái liền xấu hổ, ý của Mộ Tiệp chính là muốn... thành thân?!!! Hắn sượng sùng ho khan, gật đầu chấp thuận, vậy cứ từ từ, chậm rãi hưởng thụ vậy.

" Ngươi không thắc mắc sao ta lại đột ngột đồng ý ở bên ngươi à???" Mộ Tiệp húych tay hắn, vẻ tò mò.

" Ai, cũng không hề gì. Ngươi nói ta tốt vậy chính là chấp nhận ta, ta chỉ cần tiếp tục theo đuổi ngươi như trước là được."

Mộ Tiệp giật tóc hắn:" Ta thích người có quyết tâm đó."

Ta càng thích sớm ngày đè ngươi ra hơn. Dù rằng chắc còn lâu lắm.......

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.