Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 3389 chữ

Nam Cung Nặc trở mình, tay vắt trên trán, mắt nhắm nghiền. Hắn biết giờ trời đã sáng, bên ngoài có tiếng binh lính tập luyện, thỉnh thoảng có cả tiếng cười của mấy chàng lính trêu đùa nhau, không gian hài hòa đến lạ kì.

Hắn ngồi dậy, vò rối mái tóc mình, vuốt mặt mấy cái rồi bước xuống giường.

" Dậy chưa?" Nam Cung Ti đi vào, tay bưng khay thức ăn nóng hổi, mùi chè đậu đỏ thơm nức mũi.

Nam Cung Nặc gật đầu, nghĩ nghĩ rồi ngồi lại giường, nhìn nhìn cái mặt xuân phong đắc ý của ai kia khiến hắn không khỏi vui vẻ thay.

Nam Cung Ti khóe môi kéo cao, mắt loan ý cười ấm áp, đặt khay xuống rồi tới chỗ tiểu đệ yêu quý, giúp hắn mặc đồ, chải tóc. Xong xuôi còn không quên xoa nắn hai má phúng phính của hắn, tặc lưỡi nói.

" Baby, sao mà gầy đi thế này?? Nào, để anh vỗ béo nhé!"

Nam Cung Nặc:"............"

" Sao lại nhìn ta như thế, còn bĩu môi!!!?"

" Mộ Tiệp chấp nhận rồi chứ gì!" Nam Cung Nặc nhướng mày, chọt chọt bụng đối phương.

Nam Cung Ti xùy một tiếng, ôm lấy đầu Nam Cung Nặc vò lấy vò để, làm rối xù mái tóc hắn vừa tự tay chải chuốt tỉ mỉ. Nam Cung Nặc giãy dụa muốn thoát khỏi ma trảo của ca ca, chân đạp loạn vào khoảng không, Nam Cung Ti cười ha hả chọc bụng hắn, chọc hắn giãy như sâu đo.

" Ai u, sâu đo múa cột! Ha ha ha!!!!!"

Mộ Uyên đứng ngoài trướng lều, tay bưng khay cơm, mắt nhìn trời. Cũng không phải hài tử, sao lại nô nghịch như thế chứ?!! Mà sâu đo từ bao giờ biết múa cột vậy???

Đợi bên trong yên tĩnh lại, Mộ Uyên giao khay cơm cho một chàng binh tốt tình cờ đi ngang qua rồi cất bước vào trong. Nam Cung Ti đang ngồi bên cạnh Nam Cung Nặc, hống hắn ăn.

" Baby a, gia gia a, ăn đi ăn đi! Ở đây không như trong Mộ phủ cá thịt đầy đủ, chấp nhận đi ha!"

Nam Cung Nặc chân mày nhíu lại, chầm chậm nhai nuốt, mẹ nó ta có dị nghị gì đâu, tất cả là tại ngươi cứ mè nheo như mẹ già mà thôi!!!

" Ây da, Mộ Uyên, ăn sáng chưa?" Nam Cung Ti vẫy tay chào hỏi, mặt mày nịnh nọt.

Mộ Uyên:"..........." Sao ngươi lại dùng ánh mắt như nhìn thấy vàng đó với ta??!!

" Ăn... rồi." Mộ Uyên sượng sùng ngồi vào chỗ, rất cẩn thận rót trà mời Nam Cung Ti.

Nam Cung Ti:".........." Sao ngươi hành động như vừa làm chuyện xấu xa với ta vậy????

Nam Cung Nặc:"........" Một lũ dở hơi!....

Ăn uống no nê xong rồi, Nam Cung Nặc đi súc tẩy miệng rồi mặc áo choàng vào, cùng hai người đang lo lắng, e dè với nhau kia ra ngoài.

" Ta muốn đến tế đàn." Nam Cung Nặc làm thủ ngữ.

" Để làm gì??" Nam Cung Ti hỏi." Nếu thế thì phải xin phép trước đã."

Mộ Uyên nói:" Tìm Lại Chu thì hơi khó. Ông ta sẽ không đồng ý với người mình chẳng chút gì quen biết đâu."

" Không đến cũng được, ta có thể nhìn từ xa." Nam Cung Nặc kéo tay Nam Cung Ti muốn đi.

" Ta dẫn ngươi đi." Mộ Uyên nhẹ tách gỡ tay Nam Cung Nặc ra kéo đi trước, nói với Nam Cung Ti đang ngơ ngác đứng sau:" Bảo bối đang chờ ngươi ở trường thao luyện đấy."

Nam Cung Ti gật đầu, nhanh chóng đi đến trường thao luyện.

Mộ Uyên dẫn Nam Cung Nặc tới chuồng ngựa, nói:" Ngươi chẳng bao giờ bám lấy ta như với những người khác."

Nam Cung Nặc rút tay lại, tự dắt một con ngựa ra ngoài, nhảy lên yên ngựa. Mộ Uyên ẩn ẩn khó chịu, dẫn một con ngựa khác ra rồi cũng lên, thúc ngựa chạy trước, Nam Cung Nặc liền theo sau.

Suốt chặng đường đi hai người không nói gì, chỉ băng băng lao qua những con đường gập ghềnh, hơn nửa canh giờ sau là tới nơi. Từ nơi này nhìn xuống có thể thấy được ở phía Tây Nam có một tòa tế đàn màu đen, xa xa đã cảm nhận được uy thế của nó.

Nam Cung Nặc ngồi trên lưng ngựa, dõi mắt trông xa, mày chùng xuống u ám, mắt tối đi. Con ngựa hắn cưỡi run rẩy không dám kêu, bào móng xuống đất vẻ nóng ruột, bất an. Mộ Uyên nhìn con ngựa rồi nhìn hắn, thở dài nói.

" Hồng lang."

Vừa nghe như vậy Nam Cung Nặc liền hơi giật nhẹ vai, mắt khẽ chớp, hắn xoay đầu nhìn y, chầm chập mấp máy môi.

" Chuyện gì....?"

" Muốn gọi vậy thôi..." Mộ Uyên khịt mũi nhún vai, cười bất đắc dĩ.

Nam Cung Nặc lại nhìn về phía tế đàn, môi mấp máy chốc lát rồi đưa tay vuốt ve bờm ngựa trấn an nó, con ngựa cuối cùng cũng bớt run rẩy, ngửa cổ lên nhìn. Hắn nhảy xuống lưng ngựa, vỗ mông nó chạy về đường cũ. Mộ Uyên khó hiểu nhìn hắn, hỏi.

" Sao vậy???"

Con ngựa y cưỡi phì một tiếng, đi tới gần hắn, đầu dụi tay hắn rồi hơi khom chân xuống ý mời. Mộ Uyên ngớ ra rồi ngồi lùi lại, cười cười kéo người lên ngồi trước mình.

Nam Cung Nặc điều chỉnh tư thế, vuốt bờm ngựa rồi dựa hẳn vào người Mộ Uyên, nhắm mắt ngủ. Mộ Uyên hôn nhẹ tóc hắn một cái, vòng một tay ôm hông hắn, tay kia nắm dây cương, ngựa bước đi thong dong về đường cũ. Con ngựa rất hiểu ý, đi đặc biệt chậm rãi, đôi khi sẽ dừng lại ăn quả dại ven đường, có lúc lại lòng vòng đá sỏi xuống suối ngắm bướm bay, mân mê tới tận hai canh giờ sau mới về lại chuồng ngựa.

Một binh lính từ xa chạy nhanh tới hành lễ:" Mộ chủ thượng, Tướng quân cho mời ngài tới phòng họp."

" Được." Mộ Uyên nhảy xuống ngựa, cho binh lính kia rời đi.

Nam Cung Nặc nhảy xuống, dắt ngựa cột vào chuồng, xoa bờm nó xong rời đi, tiện thể rửa tay và mặt. Mộ Uyên rửa tay xong trước, nói.

" Ngươi có muốn đi cùng không?"

Hắn lắc đầu, vuốt nước trên mặt xuống, quay người đi về trướng. Mộ Uyên không ép, chỉ nhìn hắn đi một lúc rồi cũng rảo bước đi họp.

Vừa vào trướng- phòng họp thì Mộ Uyên chỉ thấy mỗi mình Mộ Tiệp đang ngồi ở vị trí chủ tọa, mày khẽ nhướng lên nhìn chăm chú vật trên bàn.

" Có chuyện gì?" Mộ Uyên ngồi bên phải Mộ Tiệp, gõ gõ mặt bàn kéo sự chú ý của y về.

Mộ Tiệp đưa một phong thư đã mở cho Mộ Uyên:" Đọc đi."

Nhìn lạc khoản trên giấy, Mộ Uyên không tin nổi nhìn chằm chằm ba chữ cứng cáp, đẹp mắt: 'Sở Hà Minh', vuốt mắt một cái rồi đọc thư, lời ít mà ý nhiều.

" Biên cương không an ổn, ta cũng cảm thấy bất yên, sự hoành hành ngang ngược của ma thú kia có thể là do thiếu sự hiến tế cho nó mấy năm nay. Trăm sự cậy nhờ các ngươi, không phải vì ta mà là vì quốc gia này."

Mộ Uyên nhíu mi, nhìn mộc hạp nhỏ trước mắt, muốn tìm chốt mở mà không thấy chốt đâu.

" Ý của Thu đế là muốn chúng ta dùng cái mộc hạp này trấn an cho cái thứ kia, nhưng kiểu gì chứ??" Mộ Tiệp làu bàu nhìn Mộ Uyên hỏi ý.

" Đệ chưa mở à???" Mộ Uyên nhấc mộc hạp lên hỏi.

" Huynh mở đi." Mộ Tiệp lè lưỡi, bực bội cất thư vào áo." Xú Hoàng đế, chơi ta chắc!"

Nghe lời đại nghịch bất đạo của đệ đệ mà Mộ Uyên vẫn nhe răng cười, vỗ vai y nói:" Chưa kịp trấn an ma thú mà đã phải trấn an đệ rồi sao?!"

Mộ Tiệp ngoáy lỗ tai chửi thề một câu, cầm mộc hạp lên xoay mấy vòng.

" A!" Mộ Tiệp chợt thốt lên." Có cái gì ở đây này!"

Y chỉ cho Mộ Uyên một cái dấu nhỏ xíu lại mờ mờ ở góc, hai ngươi cùng châu đầu vào nheo mắt nhìn mãi.

" Sao ta lại thấy quen quen á?" Mộ Uyên xoa mũi nhìn dấu nhỏ kia nhưng chẳng nhớ được là thấy ở đâu.

" Có muốn hỏi Lại lão gia??" Mộ Tiệp ướm hỏi.

Mộ Uyên lắc đầu:" Không, ý hoàng thượng rõ ràng là muốn hai ta tự mở, vả lại hắn không tin tế ti đâu."

" Rõ phiền! Không dưng tỏ nỗi ưu quốc ưu dân." Mộ Tiệp bĩu môi nhưng trong lòng vẫn khá vui vì Thu đế đã biết lo cho quốc gia rồi.


" Ọc....." Nam Cung Nặc mặt mũi trắng bệch ngã quỳ xuống đất, y phục trong tay rơi ra một bên, hắn nôn ra một ngụm máu đỏ tươi, đặc sệt.

Nam Cung Nặc run rẩy chống tay trên đất, tim đập mỗi lúc mạnh hơn, cả người vô lực ngã sang một bên.

Nam Cung Ti ước chừng thời gian ăn trưa của tiểu đệ nên mang thực hạp tới định ăn cùng, nhưng vừa vào trướng liền kinh ngạc nhìn Nam Cung Nặc đang co giật trên đất, liên tục nôn ra máu, mũi cũng chảy máu. Hắn vứt thực hạp, chạy qua kéo Nam Cung Nặc đang thần trí mơ màng, hạ trận chữa nhanh.

Sau hơn một khắc, cuối cùng Nam Cung Nặc cũng ngừng nôn ra máu, nhưng hơi thở hắn thoi thóp, yếu tới gần như không có. Nam Cung Ti bế hắn lên giường, tâm trí loạn lên, lại hạ một pháp trận kiểm tra nội tạng Nam Cung Nặc, thấy dấu hiệu báo bình thường rồi mới khẽ thở phào một hơi, mồ hôi lạnh chảy ướt áo.

Hơn nửa canh giờ sau, Nam Cung Nặc tỉnh lại, hắn cau mày nhìn Nam Cung Ti, mệt mỏi truyền âm tới.

" Đừng để ai vào đây, chỉ có mình ngươi thôi."

" Tại sao?? Rốt cục sao ngươi đột nhiên lại bị như vậy???!" Nam Cung Ti quỳ bên giường, dùng khăn ấm lau mặt Nam Cung Nặc tỉ mỉ.

Nam Cung Nặc suy yếu nhắm mắt:" Ta sắp không chịu nổi rồi." Trong giọng hắn loáng thoáng sự trĩu nặng khó tả thành lời, lại có ý thỏa mãn kì lạ.

" Vớ vẩn!!" Nam Cung Ti nắm chặt tay đối phương, mắt đỏ lên, gân xanh trên trán gồng lên căng thẳng.

" Ngươi phải mừng cho ta." Nam Cung Nặc miết mu bàn tay Nam Cung Ti, mỉm cười nhẹ:" Ca, phải vui lên chứ!"

Nam Cung Ti gục đầu trên tay Nam Cung Nặc, nhưng hắn không khóc, hắn không dám khóc, bởi vì hắn sợ. Lại một người nữa chuẩn bị rời xa khỏi hắn.... Cứ như vậy để hắn chứng kiến cảnh người mà mình quý mến dần biến mất khỏi cuộc sống mình.


Mộ Uyên bưng cơm định đến trướng lều của Nam Cung Nặc, nhưng lại có cảm giác như có một bức tường chắn vô hình ngăn cách y đến gần. Y lạnh lùng nhìn cửa lều, hắn không muốn gặp y????

Nam Cung Ti đi tới, khàn khàn nói:" Mộ Uyên, về đi, hắn hiện đang bế quan."

" Vì sao?" Mộ Uyên nhìn hắn, lành lạnh hỏi:" Hắn đang làm cái gì??"

" Đừng hỏi ta." Nam Cung Ti mệt mỏi quay đi, chậm rãi thả bước về phía trước." Hỏi ta cũng vô dụng."

Mộ Uyên nén lửa giận, đặt khay cơm trước trướng, quay lưng bỏ đi.

Mộ Tiệp chạy đuổi theo Nam Cung Ti, kéo tay hắn lại:" Đi đâu?"

Nam Cung Ti như vừa hoàn hồi, đơ ra nhìn y, lúc lâu mới ho một tiếng, nói:" Ta muốn uống rượu."

" Không." Mộ Tiệp đáp lại ngay, kéo tay hắn về phía trướng lều của mình, đẩy vào trong.

Hắn loạng choạng hai bước, mệt nhọc thở ra một ngụm khí nóng, thở dài ngồi xuống ghế, hai tay chà lên mặt một lúc. Mộ Tiệp kéo ghế ngồi đối diện hắn, gỡ tay đối phương xuống hỏi.

" A Nặc làm sao vậy?? Cãi nhau với A Uyên?? Biếng ăn? Bị bệnh??? Hay là bị cái gì???"

Nam Cung Ti bóp má y:" Hỏi ta vô ích."

Hất tay hắn ra, lay vai hắn một chút:" Nè nè nè, ngươi cũng đừng uể oải nữa, tươi tỉnh lại đi."

" Cửu Cửu a, ta không thể..." Nam Cung Ti ôm lấy y, toan khóc than thì thấy cộm trước ngực, buông y ra nhìn ngực y, khó hiểu:" Sao ngực ngươi to vậy?? Cứng nữa!!"

Mộ Tiệp trừng hắn:" Nói nhảm!!!" rồi lấy mộc hạp ra, thở dài:" Ta không biết phải mở ra như thế nào."

Hai người nhìn mộc hạp vuông vức, chìm vào trầm mặc.

Đã bốn ngày qua đi, Nam Cung Nặc vẫn nhốt mình không ra, Nam Cung Ti mỗi ngày sẽ đem cơm và nước vào cho tiểu đệ ăn uống, tắm rửa. Mà Mộ Tiệp đang đau não với mộc hạp Thu đế gửi, không có cách nào mở ra được, kể cả đâm chém đạp đập phá. Chính là bị kết giới ngăn chặn hết thảy mọi công kích. Còn Mộ Uyên mỗi ngày đứng nhìn trướng lều của tình nhân, diện vô biểu tình nhưng hàn ý cứ tỏa, khiến mọi người né né né...

" Ăn cao liên ý này." Nam Cung Ti hống tiểy đệ ăn nhưng hắn dường như không đói, liên tục từ chối, kể cả món hắn thích nhất.

Nam Cung Ti thở dài, kéo cổ áo Nam Cung Nặc ra, nhìn hình xăm ngày càng mờ đi của hắn, cảm giác càng lúc càng bất an.

Nam Cung Nặc ngước cổ lên, mấp máy môi truyền thanh:" Gỡ trận đi, ta sẽ ra ngoài."

" A??!!!" Nam Cung Ti ngạc nhiên chốc lát rồi vui vẻ hẳn lên:" Nặc, như thế mới tốt cho cơ thể ngươi!!!"

" Giúp ta thay y phục..."

Nam Cung Ti lấy một bộ y phục sạch sẽ, màu thanh thiên, trông rất ưa mắt, mặc cẩn thận cho Nam Cung Nặc. Nam Cung Nặc sức yếu vô cùng, gần như phải dựa cả người vào Nam Cung Ti mới tạm đứng vững.

" Xong rồi, để ta buộc tóc cho." Nam Cung Ti để tiểu đệ ngồi trên ghế, nhanh chóng chải đầu buộc tóc hắn lên, cài ngọc quan lên.

Nam Cung Nặc ho nhẹ một tiếng, lấy một sợi tơ hồng ra quấn lên cổ tay trái, sợi dây liền đỏ rực như máu, làm nổi bật làn da trắng của hắn, từ từ làm hắn có sinh khí hơn. Qua nửa khắc, hắn đứng lên, tung tăng nhảy mấy vòng khiến Nam Cung Ti vui muốn rơi nước mắt.

" Nặc, tốt lắm!" Nam Cung Ti ôm hắn vào lòng, xoa xoa mái tóc hắn.

" Cảm ơn." Nam Cung Nặc nhấc tay ôm vai hắn, vỗ về:" Xin lỗi......."

Nam Cung Ti tự minh bạch, gục trên vai hắn mà khóc, nén tiếng nghẹn ở họng, xoa lưng hắn run run nói:" Ta đúng là mệnh bạc. Ai cũng bỏ đi trước ta...."

" Ừ, sẽ ổn cả..." Nam Cung Nặc làm một động tác nhỏ sau lưng Nam Cung Ti, một sợi dây tơ hồng hiện lên trên lưng hắn." Ta ra trước."

Rồi Nam Cung Nặc buông hắn ra, xoay người đi ra ngoài. Nam Cung Ti phất tay bỏ trận, quay lưng đi.

Mộ Uyên vẫn luôn đứng một chỗ, mắt dõi nhìn một nơi không chệch đi. Cho đến khi bóng hình hắn xuất hiện, mắt y mới khẽ động, trái tim lại dao động không yên, thấp thỏm lên xuống.

Nam Cung Nặc nhìn y, nhấc bước tới đứng đối diện y, miệng kéo lên, mắt cong cong ý vui vẻ và ngọt lịm, khiến tâm thần đối phương vốn dĩ căng thẳng nay đã được an ủi, xoa dịu.

" Nhớ ngươi." Mộ Tiệp làm thủ ngữ, y không muốn có ai nghe những lời thâm tình này ngoài trừ hắn.

Nam Cung Nặc cũng làm thủ ngữ:" Đói."

" Vậy ăn lợn quay nhé. Lợn rừng ngon lắm!"

Gật đầu.

Lại Chu vừa từ cửa Tây về trại, thấy mọi người nháo nhào chạy theo một con lợn rừng vừa to vừa béo vừa chạy nhanh.

" Mau!! Quăng dây!!!"

" Đằng kia, còn không mau qua đây!!!"

Mộ Tiệp đứng trên đài cao, uy vũ hô khẩu hiệu:" Cung thủ!!!"

Năm cung thủ dưới đài đứng nghiêm.

" Chuẩn bị!!!!" Mộ Tiệp nghiêm mặt hô.

Cung thủ nhấc cung lên giương tiễn chuẩn bị.

" Ngắm bắn!!!!!" Kinh Hồng Tướng quân lạnh lùng nhìn phía dưới.

Cung thủ ngắm chính xác vào mục tiêu cách đó ba mươi trượng.

" BẮN!!!!!!!!!" Tướng quân gần như là gân cổ lên gào.

Lại Chu:".................."

Năm mũi tên xé gió lao đi, trúng vào người con lợn rừng da dày thịt béo. Nó hét lên đau đớn, ngã sấp xuống đất cái rầm. Binh lính dừng lại, im lặng nhìn nó.

Mộ Tiệp tru lên:" SẤP MẶT LỢN!!!!!!!!!"

Lại Chu bị sặc nước bọt, Kinh Hồng Tướng quân câu sau còn kinh hãi thế tục hơn câu trước!!!!!!

Mọi người hô hào khiêng lợn rừng lên xuống trù phòng, quyết định đêm nay đánh chén no say.

Nam Cung Ti đứng sau Mộ Tiệp, than thở nói:" Sấp mặt......."

Mộ Tiệp hưng trí dạt dào, tửu oa má trái lộ ra rất dễ thương." Ai nha uống rượu!!!!"

Đến tối, mọi người đều cởi giáp sắt nặng nề, vận y phục trắng nhẹ nhàng và dễ chịu, cùng nâng ly hồ hởi nói nói cười cười, cùng ăn thịt kể chuyện khắp nơi, không khí nóng lên theo men rượu và những tràng cười hào sảng của cánh nam nhi.

Nam Cung Nặc ngồi bên cạnh Mộ Tiệp, hai tên ngơ ngáo vừa bị chuốc rượu vừa bị 'ép cung'.

" Tướng quân, ngài đã có ý trung nhân chưa??"

Mộ Tiệp mơ màng nhổ nước bọt:" Mẹ nó ta muốn ăn kẹo!!"

Bọn họ cười sằng sặc, đập vai tướng quân nhà mình bôm bốp:"Ngài là thích Nam Cung công tử đúng không??? Nhìn hai người lúc nào cũng kè kè cạnh nhau."

Mộ Tiệp nghe tên tình nhân, ngó nghiêng nhìn không thấy, sốt ruột hỏi một binh tốt:" Ngươi, chính ngươi, là ngươi!!!! Thấy Nam Cung đâu không???"

Mấy người lại cười, lần này quay sang hỏi Nam Cung Nặc:" Vị này, mới tới sao??"

Nam Cung Nặc lờ đờ gật đầu, gặm tai lợn.

" Là nghĩa đệ của Nam Cung công tử nhỉ? Nghe nói ngươi không thể nói được."

Mộ Tiệp ôm chầm đầu hắn, u oán vừa nói vừa than:" A Nặc, ai u A Nặc!!!! Ta thương!!!!!"

Nam Cung Nặc:" Ta biết nói."

Mấy người ồ lên:" Giọng trầm nha!!!"

" Hay a!!!"

" Cũng nam tính lắm thiếu niên!!! Muội muội ta là thanh khống a, nghe thấy chắc lăn ra gào rú!!!"

Mộ Tiệp nhìn hắn lúc lâu mới nói:" Hồng lang, sao giọng ngươi không có như con nít nói???"

Nam Cung Ti từ đâu chạy tới, nửa lôi nửa kéo y ra, ôm chầm Nam Cung Nặc mà cười như điên:" Ha ha ha ha ha, đệ đệ ta biết nói!!!! Mẹ nó cuối cùng cũng biết mở mồm!!!!!"

Nam Cung Nặc:"...." Mở mồm??????

Đêm đó, mọi người cùng say túy lúy, nằm la liệt ra đất cả đêm.

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.