Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2633 chữ

Trên ngọn đồi cao cao, gió thổi lồng lộng, cỏ cây ngả nghiêng, lá khô lìa cành, chim vỗ cánh chao liệng trên không, hòa cùng sắc trời xám xịt và ảm đạm.

Mộ Uyên ngồi trên tảng đá lớn, tay cầm sáo bạc, mắt nhìn về phía Liễu Uông xa xa. Y nhẹ cúi đầu, vuốt ve sáo trong tay, thở dài một hơi thật khẽ. Nam Cung Ti cưỡi ngựa đi tới, nhẹ hô.

" Quay về doanh trại thôi."

Mộ Uyên đứng dậy, dắt ngựa toan quay về thì đột nhiên một con vật sà xuống chắn trước mặt hai người, là nguyệt ô nha!

Nam Cung Ti lo lắng lùi ngựa lại, liếc mắt ra hiệu cho Mộ Uyên. Nguyệt ô nha rũ cánh, ngước lên trời cao khẽ kêu. Cả hai người cùng nhìn lên không trung, kinh ngạc nhìn thấy rất nhiều nguyệt ô nha đang chao liệng bay vòng quanh nhau một cách trật tự, nhìn kĩ thì sẽ thấy chúng đang tạo thành hình tròn. Mộ Uyên nhìn nguyệt ô nha trước mắt, nó cúi đầu xuống rồi vỗ cánh hòa vào vòng tròn đen trên kia. Nam Cung Ti siết nhẹ tay, tim đập nhanh kì lạ, hắn hít thở lúc lâu rồi nói.

" Sự tình kì quái, tốt nhất hãy trở về nhanh."

Mộ Uyên nhảy lên lưng ngựa, hai người phóng như bay quay về doanh trướng. Trên đường đi cả hai nghe tiếng tù và thúc giục, biết lại có địch đánh vào biên cương, càng lao nhanh hơn.

Phù đế mặc giáp vàng, giắt bảo kiếm bên hông, đứng trên đài cao, dồn khí nói." Nay quân thù lại tới, chúng ta hãy vì Tổ quốc, vì giang sơn mà nhấc binh khí lên, mặc áo giáp vào, chuẩn bị tinh thần!!!"

Sương Hy đại quân hô to hưởng ứng, máu nóng dồn lên, sĩ khí bừng bừng. Chỉ trong một khắc, tất cả đã xếp hàng chỉnh tề, đội ngũ đầy đủ, quân lính mở đường đi về phía trước, cùng nhau đồng thanh hát.

Mộ Uyên ghìm cương, đứng trên cao nhìn xuống đoàn quân đang đi, hai ám vệ nhảy xuống, đưa giáp và kiếm cho y.

" Nam Cung, trận này ngươi hãy ở trên tường thành quan sát. Và, ngươi có thể lập trận cùng với Lại lão gia và Chung Ly để dồn địch không?" Mộ Uyên buộc dây mũ sắt thật chặt, nhìn Nam Cung Ti hỏi.

" Được, bọn ta sẽ cố gắng!" Nam Cung Ti gật đầu, vỗ vai đối phương:" Bảo trọng."

Mộ Uyên cười gật đầu, thúc ngựa nhập quân.

Trên tường thành cao cao vững chắc, Lại Chu ho khục khục, khàn giọng nói với Chung Ly Tu.

" Công tử xin hãy hộ trận ở góc Đông, lão hủ sẽ làm."

Chung Ly Tu gật đầu, nhìn Nam Cung Ti đang vẽ một đại trận dưới chân, niệm chú bản thân phải cố gắng. Y quả thực ganh tỵ với Nam Cung Ti, hắn mới học Trí tuệ lực pháp có hai năm rưỡi mà y đã có gần ba mươi năm học tập, xét về góc độ nào cũng là tiền bối giỏi hơn. Nhưng hắn tựa hồ không cần phải nỗ lực cái gì, chỉ nhìn thôi cũng đã giác ngộ ra, học thật nhanh, tất cả kiến thức về Trí tuệ lực pháp đều nắm lòng, sức mạnh lại hơn người. Đây chính là cái gọi là thiên phú trời ban, cầu cũng không được. Tuy rằng đố kỵ hắn, nhưng Chung Ly Tu phần nhiều là kính ngưỡng, là vọng ước được tài giỏi như hắn.

Nam Cung Ti vẽ xong trận, nói:" Chung Ly, nhờ ngươi cả vậy!"

Chung Ly Tu đỏ mặt vì hưng phấn, hắn cũng rất khiêm tốn và hòa nhã! Y gật đầu chắc nịch:" Tin tưởng ta!"

Dưới kia trận chiến đang diễn ra nảy lửa, Phù đế xông pha mặt trận, dũng mãnh áp người. Đột nhiên hắn bị quắp lên, chững lại trên không, ngạc nhiên thay lại chẳng có cái gì hay con gì giữ lấy hắn cả. Hắn liền biết là tế ti quân địch ra tay. Cảm giác máu nóng cuộn ngược, lồng ngực bị chèn ép đến đau thắt, mặt hắn đỏ lên vì ngạt thở. Mộ Uyên gầm khẽ, giương cung bắn liền năm mũi tên bắn chết hai tế ti của địch ở khoảng cách hai trăm trượng, bắn bay đầu của hai tế ti kia. Còn một tế ti chưa bị làm sao, ông ta tức giận rống lên.

" Ta phải báo thù!!!" Liền đánh ra một trận lớn, quây lấy Phù đế, chỉ cần giết được hắn thì cuộc chiến này sẽ kết thúc.

Nam Cung Ti hừ lạnh một tiếng, tạm tách mình ra khỏi trận, để Chung Ly Tu áp trận. Hắn nhấc tay trái lên, một sợi dây tơ hồng bay vút về phía trước, kéo dài mãi không hết. Sợi dây đánh vào khoảng không quanh Phù đế, phá tan pháp trận xung quanh. Phù đế rơi xuống, được Mộ Uyên điều khiển trí lực nâng đỡ hắn tránh khỏi những kẻ vẫn đang hằm hè trực giết bên dưới.

" Gừ, lũ khốn nạn!!!" Tướng địch mặt mày hung tợn, khí thế sát phạt vung đại đao cưỡi ngựa chạy tới chém như vũ bão vào Mộ Uyên.

Mộ Uyên ghìm dây cương để trấn an con ngựa đang hoảng loạn, vung kiếm đỡ từng nhát bổ nặng trịch của kẻ thù, muốn ném quách kẻ ở trên kia xuống đâu đó cho bớt vướng víu.

Tướng địch trước mắt y là U Nã Lạp Kham, ông ta là một mãnh tướng của Huân Đô quốc, sức mạnh vô cùng kinh người, lại giảo hoạt âm hiểm, vừa nghe đã đủ kiêng dè.

U Nã Lạp Kham hét to, chém mạnh một nhát đứt đầu ngựa của Mộ Uyên, y nhảy xuống tránh khoảng ba trượng, cẩn thận để Phù đế hạ đất lâm trận, y lại xông lên giao đấu với U Nã Lạp Kham. Hai người ta chém ngươi đâm đến sung huyết, gân xanh gồ lên giật nảy, mồ hôi và máu làm cay xè mắt, tay bị chấn tới rách toạc lòng bàn tay, máu chảy đỏ tươi.

Mộ Uyên loạng choạng lùi lại, nhìn lên U Nã Lạp Kham đang thở phì phò trừng mình. Ông ta gầm lên qua kẽ răng.

" Hay lắm, giỏi lắm nhãi con!! Có thể đương đầu với bổn tướng quả không tồi!" U Nã Lạp Kham cay nghiệt cười nói." Đáng tiếc, bổn tướng rất ghét có kẻ hơn mình, đành phải giết ngươi trừ họa vậy."

Từ cuối còn chưa nói ra ông ta đã hung bạo thúc bụng ngựa chạy tới, con ngựa điên cuồng đá chân trước liên tục, Mộ Uyên rất khó để né tránh. U Nã Lạp Kham cười sằng sặc, con mắt long sòng sọc lên, ông ta vung đao lên hạ một nhát cắt lìa cánh tay Mộ Uyên.

Mộ Uyên choáng váng lùi lại, cắn chặt môi run bần bật nhìn cánh tay mình đang lẳng lặng nằm một bên, máu nóng phun lên mặt đỏ tươi, tanh nồng. Y không kịp hét tiếng nào, ngã khuỵ xuống đất, thở hổn hển nhìn vó ngựa chuẩn bị giẫm nát cánh tay bị đứt.

Một sợi dây tơ lao tới, quấn siết thật chặt lấy cổ U Nã Lạp Kham kéo giật lại, con ngựa kinh hoảng lùi lại hơn chục bước, hất U Nã Lạp Kham xuống khỏi lưng. Ông ta trợn trừng con ngươi, tay cào lên cổ hòng kéo sợi dây đang siết ngạt lão. Nhưng sợi dây quấn quá chặt, U Nã Lạp Kham chỉ có thể tuyệt vọng cào rách da cổ, máu tuôn đầm đìa. Ông ta khặc một tiếng, nằm ngay đơ trên mặt đất, khuôn mặt y hệt lúc sắp chết, hai mắt mở lớn, miệng há to, nước mắt nước mũi hòa lẫn với máu.

Tướng lĩnh chết trận, quân lính tan đàn xẻ nghé tháo chạy loạn cào cào. Lúc này, hai đại trận trên trời hiện ra, một đen một đỏ, chồng lên nhau mở rộng che phủ bầu trời, thiên lôi đánh xuống, tiếp đến là ngàn vạn mũi kiếm rơi thẳng, quân địch chết quá nửa.

Lồng bảo hộ xung quanh Mộ Uyên kéo căng ra che chở cho y, ngăn chặn mọi vũ khí đang rơi như mưa rào. Mộ Uyên u mê nhìn một hướng, loáng thoáng bóng hồng y đang bước tới gần. Bóng người mờ ảo lại chân thực, ngồi xuống gần y. Mộ Uyên cơ hồ không dám tin trợn to đồng tử, nhìn khuôn mặt quen thân trước mắt, ngực như bị nghẹn lại, đau thắt.

Nam Cung Ti đứng ở trên tường thành nhìn lên hai đại trận kia, Lại Chu ngạc nhiên khàn khàn nói.

" Nam Cung công tử, hắc trận kia.... sao ngươi lại tạo ra??? Làm sao công tử làm được?????"

Chung Ly Tu ngơ ngác:" Nam Cung? Ngươi làm từ lúc nào??"

Nam Cung Ti mạnh cúi đầu, hai mắt trừng lớn nhìn về một hướng trong vạn ngàn quân lính.

" Nặc???!!!!!!"


Chung Ly Tu đứng trong góc phòng, lén liếc nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt, y thầm nghẹn: Thật dễ nhìn!!

Nam tử kia toàn thân đẫm máu, y phục miễn cưỡng nhìn ra mấy góc trắng, hẳn nguyên bản là bạch y, nhưng lại nhiễm máu nên mới như hồng y. Khuôn mặt hắn tuy dính máu loang lổ nhưng vẫn toát ra sự nhàn nhã và ung dung, cảm giác trải đời và già dặn.

Nam Cung Ti ngồi bên giường, hai mắt không dám tin nhìn Nam Cung Nặc đang sống sờ sờ trước mặt, mắt đỏ hoe, tay chân run lên. Hắn nghẹn giọng nói.

" Nặc, là ngươi sao????"

Nam Cung Nặc nhìn hắn, kinh ngạc hỏi lại:" Ta tên là Nặc sao??? Ngươi biết ta??? Vậy chúng ta quan hệ ra sao????"

Nam Cung Ti ngơ ngác một chốc, hắn ngờ ngợ hỏi:" Ngươi có nhớ cái gì không đấy???"

" À, không." Nam Cung Nặc rất bình thản đáp:" Ta cái gì cũng không nhớ, về ta, về ngươi, về hầu hết mọi thứ."

Nam Cung Ti nhắm mắt im lặng một khắc, rất trấn định nói:" Không hề gì, chỉ cần ngươi trở về là tốt lắm rồi."

Hắn ôm Nam Cung Nặc, nhẹ vỗ đầu đối phương như trước kia, cảm giác nặng nề mất mát trong lòng đã phần nào vơi bớt.

Nam Cung Nặc hơi mất tự nhiên đẩy hắn ra, cười:" Vậy tốt."

Chung Ly Tu gượng hỏi:" Nam Cung, ai đó??"

" A, đây là nghĩa đệ của ta, Nam Cung Nặc. Hai người vẫn chưa có cơ hội gặp nhau nhỉ?" Nam Cung Ti giới thiệu.

Nam Cung Nặc cười chào hỏi:"Vị này xưng hô thế nào nhỉ?"

" Tại hạ Chung Ly Tu, là thuộc hạ của Mộ chủ thượng." Chung Ly Tu cảm giác mình phải tôn kính người này như bậc trưởng bối.

" A? Mộ chủ thượng??" Nam Cung Nặc nghiêng đầu.

Nam Cung Ti buồn bã nhìn Mộ Uyên đang mở mắt nhìn Nam Cung Nặc, y đang nằm yên tĩnh trên giường, mặt mày trắng tới dọa người, cánh tay đã được nối lại và trị liệu cẩn thận.

" Ngươi..... " Mộ Uyên khàn giọng gọi Nam Cung Nặc, sắp xếp lại suy nghĩ và mớ cảm xúc hỗn loạn của mình:"..... Vừa rồi cảm ơn ngươi đã cứu ta, ta tên Mộ Uyên."

Nam Cung Ti ngạc nhiên vì Mộ Uyên rất tự nhiên đón lấy cú sốc lớn này. Người yêu xa cách nhau sau hai năm rưỡi thì chắc chắn nhớ nhung da diết, huống hồ là người còn sống kẻ đã chết. Mà Nam Cung Nặc lại mất trí nhớ, chẳng còn biết ai với ai. Mộ Uyên đã phải dồn nén bao nhiêu, dũng cảm cỡ nào để thản nhiên đương đầu, đối mặt với thực tại tàn nhẫn??

Nam Cung Nặc cười cười nói:" Ta hình như là Nam Cung Nặc, ngươi hẳn là Mộ chủ thượng, chúng ta có biết nhau không???"

Mộ Uyên ôn hòa cười, đè chặt trái tim ỉ ê đau đớn:" Lần đầu gặp mặt, coi như có biết đi."

" Ô, được." Nam Cung Nặc gật đầu cười, tâm khẽ thả lỏng, hắn rất ngại nếu ai cũng nhớ hắn còn mình thì không. Tâm vốn rối ren như tơ vò giờ đã thoải mái hơn nhiều.

Nam Cung Ti thương cảm nhìn Mộ Uyên, thở dài trong lòng, ngươi hà cớ gì phải ép mình như vậy?? Sẽ bị ép tới nát tâm đấy.

Đột nhiên, Thích Thiếu Kiên chạy vào, nước mắt chảy ướt đẫm gương mặt dữ tợn của gã. Mộ Uyên thở dài.

" Ài, mới nãy khóc chưa đã hay sao mà giờ lại..... Có phải ta chết rồi đâu."

Thích Thiếu Kiên nức nở kéo tay một người vào trong, giọng nghẹn lại:" A Uyên a....... Hức.... A Tiệp đã về rồi!!!!!!!"

Nam Cung Ti chôn chân tại chỗ, hai mắt mở to nhìn chằm chằm nam tử thanh y đứng cạnh Thích Thiếu Kiên, hai mắt y bịt một dải khăn trắng tinh, an tĩnh vô cùng. Trong khoảnh khắc, trái tim hắn như ngừng đập, tất cả âm thanh đều biến mất, toàn thân lạnh ngắt, tâm tình còn chưa kịp cảm nhận được.

Mộ Uyên thở dốc nhìn Mộ Tiệp, hai mắt dâng nước, cả người run lên, mặc kệ thương thế trên người mà lao xuống giường, chạy tới ôm chặt y, nghẹn ngào khóc trong sung sướng.

" Bảo bối,...... đệ.... là đệ sao??? Thật là đệ đấy ư?????"

Mộ Tiệp hơi ngẩng đầu cười:" A Uyên đúng không?"

" Nam Cung, còn đờ ra đó làm gì?" Mộ Uyên gọi Nam Cung Ti đang ngơ ngác đứng im như phỗng, kéo tay hắn đến.

Mộ Tiệp nghiêng đầu giơ tay lên, Nam Cung Ti chạm nhẹ vào ngón tay y, y hơi giật mình rồi nói:" Nam Cung??" Giọng hơi nhỏ nhưng lại có sự ngóng trông lạ thường.

Nam Cung Ti hít sâu:" Ừ, là ta đây. Cửu Cửu, là Nam Cung đây."

Mộ Tiệp nắm chặt tay hắn, sốt sắng hẳn lên:" Nam Cung??? Nam Cung phải không??? Là ngươi đúng không????"

Mộ Uyên giữ vai y:" Bảo bối, A Tiệp???? Ngươi bình tĩnh, là Nam Cung thật."

Nam Cung Nặc nói:" Y bị điếc rồi."

Thích Thiếu Kiên ngất tại chỗ, Chung Ly Tu vội chạy tới đỡ đầu gã dậy. Mộ Uyên ngơ ngẩn mấy giây, đột ngột bụm miệng nôn ra máu. Ngày hôm nay y đã phải chịu quá nhiều điều không kịp trở tay đỡ lấy, tâm tình bị kinh hách quá độ.

Nam Cung Ti đã sâu sắc thấu hiểu cảm giác và tâm tình ngổn ngang lẫn rối bời của y rồi, chính là chết lặng. Hít sâu mấy hơi, hắn chậm rãi viết lên tay Mộ Tiệp.

" Là ta, Nam Cung Ti."

Mộ Tiệp khẽ thở ra, cười nhẹ:" Ừ, ta...." Y siết nhẹ tay hắn, viết lên từng nét một:" Ta nhớ ngươi vô cùng."

Nam Cung Ti cười mà như khóc, nước mắt thi nhau rơi xuống:" Ta còn nhớ ngươi gấp bội."

Nam Cung Nặc nhìn họ, tâm tình ngổn ngang, khó chịu dị thường. Hắn như không thuộc về nơi này, nhưng lại không cam tâm rời khỏi. Thật phức tạp!!

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.