Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1840 chữ

Một con nguyệt ô nha sà xuống, đầu trên cánh tay của Nam Cung Nặc, an phận cúi đầu để hắn vuốt lông. Mộ Uyên đứng sau lưng hắn, mắt luôn chăm chú dõi nhìn.

" Mộ chủ thượng, đây là con gì vậy??" Nam Cung Nặc quay lại hỏi, hắn ngay cả những thứ như cỏ cây hay động vật cũng không có khái niệm gì.

Mộ Uyên cười:" Gọi là nguyệt ô nha. Dáng hình là quạ đen, nhưng màu mắt lại như ánh minh nguyệt, nên gọi như thế."

" Ồ, nó thân thiện vậy à?" Nam Cung Nặc ngồi trên tảng đá to, nghiêng đầu vuốt ve con vật trên tay, vẻ thích thú lắm.

" Có một truyền thuyết về loài này." Mộ Uyên cũng ngồi cạnh hắn, nhẹ vuốt nguyệt ô nha, bình bình thanh âm." Xưa kia có hai người chơi rất thân với nhau, một ngày nọ họ bắt được một con quạ con có đôi mắt minh nguyệt, trông thật đặc biệt."

Nam Cung Nặc ồ lên" Nguyệt ô nha."

" Ừ. Hai người họ rất quý con vật ấy, nuôi nấng nó hai mươi năm liền. Nhưng sau này, một người trong cả hai phát điên, gây họa hại dân hủy quốc, đến khi y chết rồi thì người còn lại rất thống khổ, nguyệt ô nha kia đau đớn khóc tang cho chủ. Lại ba mươi năm sau, người còn lại cũng không còn, lúc này cả đàn nguyệt ô nha- con cháu của nguyệt ô nha đời đầu cũng cùng nhau khóc tiễn biệt chủ về trời. Bởi vì chúng quá đau lòng nên cứ khóc nhiều ngày liền, nhiều người nghe xong thì bị lây cảm sự đau buồn của chúng rồi thụ thương. Nhiều năm qua đi, tiếng kêu của chúng biến thành như khóc tang vậy."

Nam Cung Nặc trầm ngâm lúc lâu, cảm thán nói:" Tội nghiệp chúng nó!"

Mộ Uyên gật đầu, nhẹ tung nguyệt ô nha lên trời, đứng dậy nói:" Về thôi."

Hai người lên ngựa, thong thả xuống núi, tiện thể nhìn ngắm phong cảnh núi sông. Mộ Uyên ngắt mấy chùm quả dại, đưa Nam Cung Nặc.

" Ăn thử đi, ngon lắm!"

Nam Cung Nặc nhận lấy, bỏ vào miệng nhai, chất lỏng tan vào khoang miệng, thanh thuần dịu ngọt. Hắn nhoẻn miệng cười tít mắt, hai má phúng phính.

" Hư~, thật ngọt!"

Mộ Uyên cười nói:" Ở biên cương cái gì cũng không tốt, chỉ có mấy quả dại này là ngon."

" Chiến tranh vốn là gian khó, chấp nhận thôi." Nam Cung Nặc cười, đưa ít quả cho Mộ Uyên:" Mộ chủ thượng thật dũng mãnh, hôm đó trên chiến trường thật oai vệ. Ta rất ngưỡng mộ!!"

" Cảm ơn, hôm đó cũng rất biết ơn ngươi ra tay cứu hiểm."

Nam Cung Nặc vươn vai duỗi lưng:" Hà, tình cờ thôi. À, đúng, cái kia, lệnh đệ...... có sao không??"

" À, mấy tháng trước gia đệ không may bị rơi xuống thung lũng Ô Nha trong lúc đánh nhau với quân địch, mọi người đều cho rằng y đã chết. Thật may, y đã quay về." Mộ Uyên cúi đầu vuốt dây cương, dịu dàng cười:" Nhưng là... dưới thung lũng có khí độc, may mà y kiện thể nên không chết, chỉ là ảnh hưởng tới tai và mắt. Bạch Thước- đó là bạn từ nhỏ của bọn ta- nói là may mắn được chữa thương kịp thời nên có thể trị khỏi hẳn. Chắc khoảng mấy tháng nữa là ổn."

Nam Cung Nặc gật đầu:" À, thật tốt. Không hiểu sao ta luôn thấy lo lắng cho y. Giờ thì thoải mái rồi."

" A Tiệp và Nam Cung quan hệ... khụ...... rất tốt, ngươi và y lại thân nhau." Mộ Uyên không dám chắc Nam Cung Nặc có dị nghị gì về chuyện đoạn tụ hay không.

" Ta cũng thấy họ quan hệ rất tốt, quả là bạn bè thân thiết!" Nam Cung Nặc vuốt mũi cười:" Nhưng mà ta ngại hỏi Nam Cung Ti lắm."

Mộ Uyên ngước mắt lên nhìn hắn:" Đừng ngại, ngươi và gia huynh quan hệ rất thân cận, tuy không máu mủ ruột thịt nhưng lại thân như gia đình. Ngươi không biết hắn đau khổ bao nhiêu khi ngươi đi đâu." Kể cả ta.......

Nam Cung Nặc nhìn thẳng vào mắt y, cảm thấy đôi mắt kia thật ôn nhu, lại ẩn chứa những xúc cảm khó nói rõ thành lời, như muốn hút cả linh hồn người nhìn. Hắn nhắm mắt nhìn về phía trước, con đường núi gập ghềnh và cảnh núi rừng xung quanh thật lạ lẫm.


Nam Cung Ti nhìn bát canh sóng sánh một màu nâu nhạt, mùi thảo dược nồng nặc gay mũi. Hắn nhấc khay lên đưa cho Trần Cư, cười nói.

" Phiền đại nhân mang đến cho Mộ hầu gia."

Trần Cư gật đầu, cầm khay mang đến trướng lều của Mộ Tiệp. Mộ Tiệp ngồi bên bàn, ngửi thấy mùi thì hỏi.

" Trần Cư sao?"

Trần Cư viết lên tay y:" Phải, uống canh đi."

Mộ Tiệp không động đậy, mím môi chốc lát rồi đứng dậy muốn ra ngoài. Trần Cư nhanh tay cầm áo choàng quấn lên người y, đỡ tay y ra ngoài. Vừa ra ngoài thì gió lạnh đã thốc vào mặt, đau buốt, tâm Mộ Tiệp lại nôn nóng gần chết. Nửa tháng qua, Nam Cung Ti chưa từng tới gặp y, ngoại trừ lần đụng chạm lúc mới quay trở về, hắn không hề tới một lần. Vì không muốn để lộ tin tức y đang bị thương ra ngoài nên luôn ở trong trướng, ngày ngày Mộ Uyên và Thích Thiếu Kiên sẽ tới thăm, ngay cả Nam Cung Nặc bị mất trí nhớ cũng thỉnh thoảng tới ngồi một lúc. Niềm vui khi được quay về, khi được gặp lại người thân, bằng hữu và tình nhân, khi biết tin Nam Cung Nặc sống sót quay lại,.... đều tan biến, đều mờ nhạt. Tâm tình mỗi ngày đều tệ dần, nỗi lo mỗi ngày một tăng, sự chán chường và mệt mỏi cứ len lỏi khiến tinh thần y căng lên như dây đàn sắp đứt, tất cả chỉ vì nhớ một người.

Trần Cư cảm nhận bước chân của y nhanh hơn, vội giữ lại, viết:" Hầu gia, ngài sao vậy??"

Mộ Tiệp rút tay lại, lạnh lùng nói:" Trần Cư, ta muốn cầm đao."

Trần Cư chần chừ giây lát, quay bước quay về lấy Mộ Thiệp đao.

Mộ Tiệp đứng im trong gió, mũ trùm trên đầu đã bị thổi bay ra sau lưng, tóc bị thổi tán loạn, lộn xộn. Y cảm thấy mắt hơi rát, Bạch Thước nói một tháng này y không được ra gió ra nắng, không được dính nước, nếu không sẽ khiến mắt bị tổn thương. Mộ Tiệp khó chịu cúi đầu xuống, đưa tay lên định kéo mũ thì đụng phải một bàn tay ấm áp đang kéo mũ trùm kín đầu y. Mộ Tiệp lập tức xoay người lại, mũi chạm vào cằm Nam Cung Ti.

" Nam Cung, là ngươi." Mộ Tiệp hơi ngước cổ lên, khóe môi mím chặt, mắt hơi đau.

Trần Cư dừng bước, nhìn hai người chốc lát, lại nhớ tới mấy lời các binh sĩ hay nói về họ, hậu tri hậu giác đoán ra cái gì, liền mạnh xoay bước bỏ chạy.

Nam Cung Ti kéo tay y qua một chỗ tránh gió, thở dài một tiếng, đưa tay ủ ấm bàn tay buốt cóng của y. Mộ Tiệp hơi hạ vai xuống, mặt cúi gằm chỉ để lộ cái mũi trắng trắng. Chần chừ mãi y mới viết lên tay hắn.

" Sao ngươi không đến tìm ta????" Nghĩ nghĩ một lúc, có thể mình viết nhanh quá hắn không hiểu được bèn nhấn từng nét vào lòng bàn tay hắn lần nữa:" Sao không gặp ta???"

Nam Cung Ti cứng người, tìm y... Hắn trăm lần ngàn lần muốn đến tìm y, nhưng lại do dự. Nhìn Trần Cư ngày đêm bên cạnh người mình yêu chăm sóc cẩn thận, nghe Trần Cư thuật lại: Hơn hai năm trước, sau khi đưa tận tay mộc hạp cho Mộ Tiệp xong, y liền xuống thung lũng Ô Nha chực chờ thời cơ đầu nhập dưới trướng của Mộ gia, Thu đế đã căn dặn như thế. Mấy tháng trước, y nghe phía trên có tiếng hô hào đánh giết, bèn phi thân muốn đi lên trợ giúp. Không ngờ nhảy lên được nửa đường lại thấy Mộ Tiệp rơi xuống bèn cứu trợ. Bởi vì bị thương nặng, lại không quen không khí dưới thung lũng nên Mộ Tiệp bị thương tai mắt, mà Trần Cư cũng không phải thầy lang, chỉ tạm chữa qua. Sau khi vòng đường đi lên thung lũng, cả hai quay về quân doanh ở Liễu Man.

Nam Cung Ti chính là vừa ghen tỵ lại vừa bực bội, nghĩ mình thì ngày đêm nhung nhớ, lại nghĩ tình nhân đã chết, tim càng xót xa, đau không biết phải làm sao. Giờ người quay về rồi, còn mỗi ngày kè kè ở bên, thử hỏi xem hắn sao không ghen. Mà bởi vì tâm trạng xấu như vậy, hắn càng sợ làm ảnh hưởng tới Mộ Tiệp, sợ y chê phiền ghét ồn, càng chỉ dám đứng xa quan sát. Nhớ ngày trước Mộ Uyên mỗi ngày đứng trước trướng của Nam Cung Nặc đợi chờ, ngẫm lại bản thân lúc đó thật giống Trần Cư trong mắt mình lúc này.

Đợi lúc lâu mà chẳng thấy hắn có động tĩnh gì, Mộ Tiệp lại viết thêm, viết chưa được một nửa hắn đã ôm chầm lấy y vào ngực, siết chặt. Mộ Tiệp luồn tay ôm hông hắn, nghiêng đầu tựa lên vai hắn thở nhẹ một hơi. Nhớ muốn chết!!!!!

Nam Cung Ti ôm mặt đối phương, nhẹ hôn lên môi y, nhấm nháp chút dư vị đắng của thảo dược trên môi y. Mộ Tiệp há miệng, liếm nhẹ môi hắn, liền bị ngậm vào mút lấy, quấn quít dây dưa không ngừng.

Lúc sau Mộ Tiệp ngửa đầu ra sau thở dốc, bực bội chửi:" Con mẹ nó!!! Ngươi không cắn không được a??! Ôi má.... Phù... mệt!!!"

Nam Cung Ti tặc lưỡi, lau miệng cho y, vuốt mũi y nói:" Xin lỗi." nghĩ chốc lát lại hôn lên tai y.

Trong trướng lều đang chắn gió cho hai người bên ngoài, Chung Ly Tu đang xoắn não ôm chặt chăn che kín đầu, toàn thân nóng phừng.

Cái gì cũng không nghe cái gì cũng không thấy cái gì cũng không biết!!!!!!!! A a a a a a a ta cái gì cũng chưa nhìn!!!!!!!! (~×.×~) (///@,@///)

Cớ sao lại làm chuyện NÀY ở chỗ ta??? Vì cái gì!!?????

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.