Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2919 chữ

Thích Thiếu Kiên xấu hổ nhìn Bạch Nhu trước mặt, cả người nóng phừng phừng. Gã ấp úng nói.

" Tiểu.... Khụ... Tiểu Nhu tử, muội đừng nói.... hàm hồ. Không tốt đâu......."

Bạch Nhu cắn môi, tên ngốc này!!!!! Nàng ương ngạnh ưỡn ngực thẳng lưng lên, nhìn con người cao lớn hơn mình gần hai cái đầu này, hùng dũng như sắp ra mặt trận kịch liệt, dõng dạc nói.

" Muội thích huynh!!! Muội nói lại lần thứ ba: MUỘI VÔ CÙNG THÍCH HUYNH!!!!!!!"

Các tướng sĩ xung quanh vỗ tay bôm bốp, rầm rộ hoan hô.

" HAY!!!!! HAY LẮM!!!!!!"

" Trời ơi Thích phó tướng, ngươi còn mẹ nó chần chứ cái gì???!! Anh em chúng ta già bằng này tuổi rồi còn chưa được nắm tay nữ nhân đâu đấy!!!"

" Sao thế gian này lại vô tình như vậy???"

" Quá bất công, quá đáng!!!!

Thích Thiếu Kiên ngượng quá hóa giận, bực bội lườm nguýt cảnh cáo những kẻ xung quanh đang ồn ào. Mọi người thức thời ngậm miệng cút xéo, để lại không gian riêng tư cho đôi bạn trẻ.

Bạch Nhu ngại ngùng cười, nàng rất ít khi cười nhưng khi cười lên lại đặc biệt xinh xắn.

" Thích tiểu ca, muội thích huynh cũng phải mười năm nay rồi, tình cảm của muội là chân thành, không hề là cảm xúc nhất thời mông muội."

" Huynh...." Thích Thiếu Kiên cắn răng nói:" Muội là một cô nương trẻ, thanh xuân hãy dài. Mà ta, ta là lính tòng quân, có thể chết trên sa trường bất cứ lúc nào, muội sẽ là người bị thiệt nhiều hơn. Muội hãy...."

Bạch Nhu vội nói chen vào:" Thích tiểu ca, xin đừng nói những lời cay nghiệt kia, muội chịu không nổi đâu." Nàng hơi dừng, cúi đầu nghẹn nói:" Xin huynh hãy để muội ở bên cạnh, không cần là yêu đương, chỉ cần để muội ở bên huynh như một tiểu muội kết nghĩa cũng được. Nếu huynh bảo muội phải từ bỏ mối tình đơn phương ấp ủ mười năm qua, muội sợ sẽ chết mất!"

Thích Thiếu Kiên đau khổ nghĩ, vậy nếu ta để muội ở bên, ta chỉ sợ không nhịn được muốn ở bên muội lâu hơn.

Gã tuy hơi chậm hiểu, hơi thô kệch, nhưng gã không bị thiểu năng cũng chẳng bị mù điếc, thái độ Bạch Nhu tỏ rõ như ánh mặt trời ban trưa như vậy lâu dần gã cũng hiểu. Mà có lẽ không còn trẻ nữa, lại muốn có một người thương bên cạnh nên gã dần dấy lên chút ý tứ khó nói với nàng, dần dà gã cảm thấy mình càng thương nàng hơn, nhưng cũng cảm thấy sợ hơn. Mộ Uyên và Nam Cung Ti chính là minh chứng sống rõ nhất. Sự ra đi của Nam Cung Nặc chính là sự hối hận và đau khổ nhất đối với Mộ Uyên, việc Mộ Tiệp đột ngột lìa xa là nỗi nhớ mong khắc khoải khó nói ra của Nam Cung Ti. Gã không dám nghĩ đến cảnh Bạch Nhu sẽ ra sao sau khi mình chết, gã rất sợ hãi và ám ảnh.

Bạch Nhu đầu vẫn cúi thấp, nhưng nước mắt lại khó giữ nổi, lăn tròn trên má rơi lách tách xuống đất. Thích Thiếu Kiên bình sinh chưa bao giờ cứng rắn như lúc này, lạnh lùng nói.

" Tiểu Nhu tử, xin lỗi, ta không thể." Gã nặng nề xoay lưng bỏ đi, đè chặt trái tim đập nhanh tới phát đau trong lồng ngực.

Bạch Thước bước tới bên tiểu muội, nàng liền ôm chầm lấy y nức nở khóc, y vỗ vai nàng. Y thở dài, nhìn bóng lưng cao ngất của Thích Thiếu Kiên, mím môi nghĩ: Sao các ngươi cứ thích dằn vặt nhau chứ???

Bạch Thước mang một ít canh vào trướng của Mộ Tiệp nhưng lại chỉ thấy Trần Cư đang ngồi đờ ra trên ghế. Trần Cư nói.

" Hầu gia đang ở chỗ của Nam Cung công tử."

Bạch Thước gật đầu, đặt khay lên bàn, gật đầu ý tạm biệt toan bỏ đi thì thấy chân nhũn ra, vô lực khụy xuống. Trần Cư nhanh chân chạy tới đỡ vai y lên, dìu lên giường hỏi.

" Bạch đại nhân không sao chứ??"

Nhẹ lắc đầu, Bạch Thước hơi mệt nhọc thở ra, tay run run nắm tay áo Trần Cư, hơi thở nóng phà lên da cổ đối phương. Y từ nhỏ đã yếu, chỉ hơi ra gió gặp mưa sẽ bị cảm. Huống hồ tại quân doanh nơi biên cương khắc nghiệt này lao lực nhiều dẫn đến bệnh càng thêm bệnh, hay mệt mỏi quá độ. Lúc ý thức mê man, Bạch Thước lại nhớ tới dáng vẻ khóc lóc đau buồn của Bạch Nhu, cắn răng nghĩ, làm thế nào để Thiếu Kiên đối diện với tình cảm của Nhu Nhu đây??

Trần Cư từ khi đến đây luôn đi theo hầu Mộ Tiệp, y rất ít tiếp xúc với ai. Bạch Thước vì là quân y nên thường hay lui tới kiểm tra cho Mộ Tiệp, vậy nên y cũng có khá khá thì giờ quan sát người này. Chủ yếu y thấy đối phương là một tên bệnh nhược quanh năm suốt tháng, da còn nhợt nhạt hơn mình, nhưng y thuật lại rất giỏi, có thể còn hơn cả y pháp trận của các tế ti. Đến bây giờ Trần Cư mới có dịp ngắm nhìn kĩ Bạch Thước thật gần, nhận ra người này có điểm hư nhược nhưng cao ráo, hơi bệnh ốm chút nhưng không có mềm oặt như đã tưởng, sờ qua còn khá vừa vặn.

" Bạch đại nhân?" Trần Cư vươn tay ra sờ trán y, thấy nóng suýt phỏng tay, vội bế thốc lên chạy như bay tới trại quân y nhờ Mị cô chữa.

Mị cô sau khi đắp cho Bạch Thước uống thuốc xong thì quay sang nói với Trần Cư:" Trần..... ừm........ ngươi tạm ở đây trông nom Bạch Thước hộ ta, ta phải lên núi hái thảo mộc về làm thuốc. Không cần lâu đâu, khoảng hai canh giờ là được."

" Được."

Mị cô hơi cười:" Trần.... ừ, ngươi nếu chán hãy nói chuyện với vài bệnh nhân nhé."

" Được."

Mị cô đảo mắt:" Vậy nhé."

" Được."

Mị cô dứt khoát dẫn thêm năm quân y nữa đi.

Trần Cư ngồi thẳng tắp nhìn Bạch Thước an yên nằm ngủ, hai mắt y chăm chú không rời, đánh giá vẻ ngoài của đối phương: mi thanh mắt cân xứng mũi vừa vặn.

Một bệnh nhân nằm gần đó ho khan nói với y:" Trần huynh đệ, huynh là bạn của Bạch Thảo Hương à??"

Bạch Thảo Hương??? Trần Cư lắc đầu.

" Bạch Thảo Hương là cô nương nào vậy??" Trần Cư hỏi.

Một người khác không nằm dậy được, chỉ có thể bật cười sặc nói:" Là Bạch Thước đó. Bọn ta gọi vậy vì trên người y luôn có mùi cỏ mùi thuốc ấy mà."

Trần Cư gật đầu, tự nhiên bắt chuyện với mấy người này, mọi người cùng rôm rả.

" Trần huynh đệ không biết Bạch Thảo Hương là cái dạng gì đâu! Y a, thừa sức vặn nứt xương sườn ngươi a!!"

" Ai ô, nhớ hôm trước y bẻ quẹo đầu của ta, đến giờ vẫn âm ỉ đau!"

" Ta phi, ngươi căn bản mà bị gãy cổ a!"

" Ấy, mấy hôm nọ ta bị đau không ngủ nổi, Bạch Thảo Hương liền xoa bóp cho ta, dễ chịu quá má!!!"

" Nè nè, đừng quên sau đó y vặn suýt gãy cổ chân ngươi!"

Trần Cư hỏi:" Y là người ra sao?"

" À à, đặc biệt tốt. Y luôn chăm sóc mọi người chu đáo."

" Nha nha, tuy rằng không có nói gì, nhưng ta tthấy y rất ôn nhu. Là nam nhân với nhau ta còn thấy ngại nữa kìa!"

" Đúng, có khi nhìn y lại thấy xốn xang!!"

" Ha ha, lũ không có tiết tháo! Bạch Thảo Hương là cái dạng gì, chính là đối ai cũng bình đẳng, chẳng bao giờ thiên vị cả!"

" Bớt mơ tưởng a!!!!"

Trần Cư đột nhiên nói:" Y sắp tỉnh."

Mọi người thức thời im lặng, đều an tĩnh nghỉ ngơi.

Bạch Thước run nhẹ một cái, chậm mở mắt ra nhìn Trần Cư, mắt hơi mơ màng không rõ tiêu cự. Trần Cư nhìn y, nhẹ hỏi.

" Bạch đại nhân có muốn ăn gì không?"

Bạch Thước nghiêng đầu nhắm mắt chốc lát, vuốt mắt muốn ngồi dậy. Trần Cư đỡ y lên, lấy một chén nước ấm tới.

Sau khi uống xong, Bạch Thước nhẹ gật đầu ra dấu:" Cảm ơn."

Trần Cư không biết thủ ngữ, chỉ đại khái biết qua một chút ý tứ khách quan." Vậy ta xin cáo lui."

Bạch Thước hơi muốn đứng lên, y đành phải đỡ đứng dậy:" Bạch đại nhân có gì phân phó??"

Bạch Thước nói khẩu ngữ thật chậm để đối phương hiểu:" Ta muốn ra ngoài."

" Nhưng ngươi đang bệnh."

" Không sao. Ta muốn gặp Phó tướng quân."

Trần Cư cũng không nhùng nhằng, lấy áo choàng lên vai Bạch Thước đỡ ra ngoài.

Bên ngoài đã đổ tuyết từ lúc nào, mưa tuyết rơi càng lúc càng dày, hòa trong tiếng gió rít là tiếng bước chân trên tuyết của hai người. Bạch Thước run lên nhè nhẹ, lấy một mũi tên nhỏ phóng lên trời, tiếng 'u u' vang vọng. Không bao lâu, Thích Thiếu Kiên đi tới, vội vàng chạy đến đỡ lấy Bạch Thước, gã vội hỏi.

" Có chuyện gì?? Mà sao ngươi nóng vậy Bạch Thước?????!!!"

Bạch Thước run rẩy làm thủ ngữ:" Thiếu Kiên, ta biết ngươi cũng thích Nhu Nhu."

Thích Thiếu Kiên ngây ra:" Vậy thì sao chứ?"

" Ta muốn hai ngươi đến bên nhau, không phải là chịu giày vò như này."

Thích Thiếu Kiên cười khổ, khuôn mặt trong tuyết trắng của gã dịu đi, tay động đều đều:" A Thước." Đã lâu lắm rồi gã không gọi Bạch Thước như vậy, nhưng nghe lại vô cùng thân mật và gần gũi:" Ta dù có thích nàng cũng không dám đảm bảo hạnh phúc về sau cho nàng. Ngộ nhỡ trận đánh tiếp theo chính là mồ chôn của ta thì sao???"

Bạch Thước mạnh ho, môi cơ hồ trắng bệch:" Nếu đó chính là mồ của ngươi, vậy trước khi chết không thể ích kỷ một lần hay sao?? Ngươi cam tâm sao????"

" A Thước." Thích Thiếu Kiên khẽ kêu:" Ta sẽ dao động mất. Đừng khiến ta trở nên vị kỷ như thế!"

Trần Cư nhìn Bạch Thước đột nhiên rơi nước mắt, tim khẽ đập lạc nhịp, mặt thoắt đỏ bừng.

" A Thước?" Thích Thiếu Kiên luống cuống hẳn lên:" Ta xin lỗi. Ngươi... ta...."

Bạch Thước liên tay:" Ngươi có thấy A Uyên không?? Có thấy y đau khổ đuổi theo mãi một bóng hình đã mất hay không???? Nam Cung Nặc dù có mất trí nhớ, dù có quên đi A Uyên thì y vẫn ngoan cường mà chạy theo hắn. Sao ngươi có thể tàn nhẫn nói Nhu Nhu phải từ bỏ tình cảm bao nhiêu năm trời đi???"

Trong mắt y nổi lên ba đào hải lãng, kiên định vô cùng. Thích Thiếu Kiên đau khổ nghĩ: Vì cái gì đến ngay cả A Thước cũng phải thuyết phục ta??? Bởi vì y tin tưởng ta, hay là vì không cam lòng nhìn Tiểu Nhu tử đau khổ vì ta??? Mà ta, vì sao cứ phải khiến cho đôi bên khó xử, sao không dứt khoát sống chết mặc bay luôn đi????

Thích Thiếu Kiên hai mắt đỏ ngầu, mím chặt môi nói:" A Thước, ta xin lỗi, ta hiểu rồi. Ngay bây giờ ta sẽ đi tìm Tiểu Nhu tử để nói rõ tất cả."

Trần Cư tuy không rõ lắm nhưng vẫn nói một câu:" Hãy cố lên!" với khuôn mặt cứng đờ như cũ.

Một hồi tù và ngân lên, lại có chiến tranh xảy đến.

Bạch Thước ra dấu:" Hãy quay trở về và nói với nó những lời ngươi muốn nói."

Thích Thiếu Kiên cắn răng chạy vội tới khu tập kết, lòng nóng như lửa đốt. Bạch Thước nghiêng ngả ngã xuống, may mắn có Trần Cư nhanh tay lẹ mắt đứng sau đỡ vào lòng, y thở nặng nhọc nhìn lên trời cao sắc màu ảm đạm, tuyết rơi trên mặt lạnh lẽo, gió thổi buốt giá. Hai mắt nhắm lại nhẹ thở ra một hơi.

Mộ Tiệp ngồi trong trướng của Nam Cung Ti, cảm nhận sự rung nhè nhẹ dưới chân, hỏi.

" Có chiến?"

Nam Cung Ti gõ hai cái lên tay y. Mộ Tiệp nhẹ nhíu mày, đứng dậy ra ngoài, Nam Cung Ti đỡ tay y dẫn ra. Mộ Tiệp đứng trước trướng, ngước đầu cảm nhận gió, lúc lâu sau y nói.

" Truyền lệnh ta, chuẩn bị không quân."

Nam Cung Ti huýt sáo, một ám vệ nhảy xuống cung kính, hắn nói.

" Chuẩn bị không quân, gấp!!"

" Vâng." Ám vệ nhảy lên biến mất.

Mộ Uyên đứng trên đài cao nhìn hai vạn bộ binh bên dưới, lại thêm một vạn không binh đang ráo riết chuẩn bị Phi Thiên- những cỗ máy có thể bay lên trời và có sức chiến đấu cao nhất. Phù đế đứng bên cạnh, nói.

" Trận này làm phiền Mộ chủ thượng rồi."

" Bệ hạ hãy ở lại chuẩn bị đợt không kích bất cứ lúc nào." Mộ Uyên gật đầu nói." Mong rằng sẽ không xảy ra không chiến."

Phù đế thở ra một làn hơi trắng:" Làm sao Cửu Tịch Hầu gia biết được sẽ có không quân của địch ra trận???"

Mộ Uyên cười nhạt:" Bệ hạ sao không hỏi y??"

Hai vạn bộ binh lấy Mộ Uyên làm đầu, hành quân ra trận. Một vạn không binh do Phù đế điều khiển, chuẩn bị lên trời bất cứ lúc nào.

Bạch Nhu kéo mũ sắt xuống che mặt, tay siết chặt giáo đi theo đoàn quân, trống ngực nàng đập mạnh liên hồi, đôi mắt dũng cảm nhìn về phía trước.

Bạch Thước ở trại quân y, không ngừng phát sốt rồi nôn mửa, cơ thể nhanh chóng rơi vào tình trạng suy kiệt, Mị cô khẩn cấp mang y vào phòng cách ly, tình hình không ổn. Nam Cung Nặc ngồi bên cạnh giường, hạ liên tiếp ba pháp trận trên người Bạch Thước, mày nhíu vào, tình trạng đối phương tệ hơn hắn nghĩ.

Cuộc chiến diễn ra khốc liệt suốt hai ngày nay, tình báo từ trận mang về liên tục, Phù đế không dám chợp mắt lấy một canh giờ. Đến đêm ngày thứ hai, tin trận báo về: thất thủ!

Rạng sáng ngày thứ ba, ba vạn không quân của Huân Đô tấn công qua biên giới, hạ pháo đạn xuống những nơi đã đi qua, oanh tạc hơn một vạn bộ binh Sương Hy quốc, tổn thất quá lớn. Tiếp sau đó là mười vạn thủy quân dọc theo tuyến đường hải chạy vào Sương Hy quốc, mục tiêu đầu tiên chính mà Tầm Ly đảo gần Hoàng thành nhất.

Không quân ba vạn người của Huân Đô quyết đánh vào doanh trại của Sương Hy, đánh liền bảy ngày vẫn chưa diệt được, hai bên tạc đạn ngày đêm trên trời. Đến ngày thứ tám, Mộ Tiệp ra trận, thay quyền Phù đế điều khiển binh, trong một ngày tiếp theo đã thành công đánh đuổi không quân địch ra khỏi lãnh thổ. Nhưng mối họa chưa thể dứt, vẫn còn mười vạn thủy chiến đang ồ ạt oanh tạc các địa phương trên đường đến Tầm Ly đảo.

Nam Cung Ti cùng Chung Ly Tu liều mạng mở ra một đại trận trung chuyển hơn mười đại chiến thuyền đến thẳng một địa điểm cách Tầm Ly đảo ba ngàn hải lý. Nam Cung Nặc lên thay hai người đã ngất xỉu kia, mở liên tiếp ba mươi đại trận chuyển hết năm ngàn chiến thuyền cùng bảy trăm Phi Thiên qua.

Bạch Thước nửa tháng qua không xuống được giường, đến hôm nay mới miễn cưỡng đi lại, Trần Cư theo sát y cẩn thận trông chừng.

" Ha, thật mệt." Bạch Thước nghĩ, nhìn theo hướng chim bay ngoài xa, Bạch Nhu vẫn chưa về chẳng rõ sống chết thế nào, Thích Thiếu Kiên vẫn đang tử thủ ngoài trận không để cho quân địch bước nửa ngón chân qua, Mộ Uyên đã quay về chuẩn bị chiến tranh ở Tầm Ly bất cứ lúc nào, Mộ Tiệp đã khỏi hẳn rồi......

" Bạch đại nhân, mau quay về thôi." Trần Cư hạ giọng nói." Trời lạnh lắm."

Bạch Thước gật đầu, nửa mặt dưới chìm sâu trong lớp áo lông dày cộm, để lộ đôi mắt mơ màng hơi nước, hàng mi khẽ phủ che đi nửa đôi mắt. Trần Cư nén lửa nóng đang trỗi dậy, quàng tay y dìu quay về.

Chiến cuộc ngày càng gay go, dùng dằng mãi một năm nay.

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.