Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1673 chữ

Nam Cung Ti đi thăm Mộ Uyên xem thử tình hình của y ra sao. Có vài hạ nhân đứng canh ngoài cửa, thấy hắn đến bèn có ý đuổi đi. Nhưng Mộ Tiệp đi ra, nói.

" Lui hết đi. Nam Cung ở lại."

Hạ nhân lui ra hết, Nam Cung Ti đi tới, Mộ Tiệp vội vã hỏi.

" Tên kia... Khụ... Lệnh đệ có sao không? Ta thật sự xin lỗi, lúc đó không nghĩ đến sẽ xảy ra như vậy."

Nam Cung Ti thấy hai má y khẽ phồng lên, ánh mắt ăn năn hối lỗi lắm. Hắn có xúc động muốn xoa đầu y ghê!!! Nhưng phải nhịn a nhịn!!!!

" Ừm hắn... không sao."

Mộ Tiệp giật mình:" Sao lại không chứ?? Thanh trì kia rất độc, ta sẽ gọi người ngay." Nói rồi y quay vào trong, lôi kéo tay một nam tử bạch y ra, toan kéo đi sang chữa trị cho Nam Cung Nặc.

" Ai nha, thật không cần a!!" Tình huống lúc này không thể bị phát hiện được!

Mộ Tiệp sốt ruột:" Ngươi yên tâm, Bạch Thước là lang y giỏi, để y đi xem bệnh cho lệnh đệ, nếu không rất nguy hiểm!!!!"

Bạch Thước ngơ ngác, làm chút thủ ngữ:" Cho ai a!?"

" Nam Cung..... gì nhỉ?" Mộ Tiệp gãi đầu nhìn Nam Cung Ti.

" Nặc."

Bạch Thước gật đầu, lại làm thủ ngữ:" Không cần lo."

Mộ Tiệp kinh dị nhìn y, lại hỏi:" Thế nào là không cần lo??! Hắn vừa bị rơi vào thanh trì đó!"

" Thể chất hắn đặc biệt, nước thanh trì không là gì với hắn cả." Bạch Thước trước có nghiên cứu sâu về máu của Nam Cung Nặc, nhận ra sự kì diệu ấy.

Nam Cung Ti không biết thủ ngữ, đành một bên nhìn một bên đoán. Bạch Thước làm thủ ngữ gì đó chỉ về phía hắn, Mộ Tiệp nói.

" Y hỏi tên ngươi."

" A, Nam Cung Ti."

Mộ Tiệp liền biến thành thông ngôn giữa hai người.

" Bạch Thước. Y hỏi liệu có thể kiểm tra thân thể của lệnh đệ không. Hắn có thể chất đặc biệt nên Bạch Thước rất hiếu kỳ."

Nam Cung Ti nghĩ nghĩ, vẫn là nên suy tính với Nam Cung Nặc trước:" Xin lỗi, gia đệ hiện không gặp người khác, xin để ngày sau hãy nói."

Bạch Thước có vẻ tiếc nuối, nhưng cũng đành cáo biệt về. Nam Cung Ti muốn vào thăm Mộ Uyên một lát, Mộ Tiệp bèn dẫn hắn vào. Mộ Uyên vừa tỉnh, đang tựa người trên giường.

" A Uyên, sao không nghĩ chút đi!?" Mộ Tiệp lo lắng lại gần y.

" Không sao." Y cúi đầu hướng Nam Cung Ti nói:" Xin thứ lỗi cho gia đệ hồ đồ, gây họa đến lệnh đệ. Không biết hắn sao rồi?"

Nam Cung Ti ngồi xuống ghế, nói:" Hãy tốt, đang nghỉ ngơi. Lúc đó cảm ơn ngươi ra tay cứu hắn. Ngươi thì sao??"

" Bạch Thước đã bức độc ra rồi, nghỉ vài ngày là khỏe."

Nam Cung Ti nói:" Ta có chuyện quan trọng muốn nói."

Mộ Tiệp hỏi:" Về lệnh đệ??"

" Đúng." Nam Cung Ti nhìn Mộ Uyên cẩn thận nói:" Ta muốn chắc chắn rằng ngươi không có ý đồ gì với hắn. Bọn ta chỉ muốn sống an phận."

Mộ Uyên cười cười:" Này thì yên tâm. Ta vốn chỉ muốn giúp các ngươi che giấu. Sở dĩ giám sát các ngươi là vì an toàn mà thôi. Thứ lỗi."

Nam Cung Ti gật đầu:" Làm việc cho ngươi đương nhiên ta sẽ không có ý đồ gì quá phận. Dưới ta còn có một đứa nhỏ a!"

Mộ Uyên cười thông cảm:" Ta hiểu."

Mộ Tiệp cay cú lắm nhưng lại không dám chen vào, chỉ biết trừng mắt lườm Mộ Uyên.

Sau khi trò chuyện một hồi lâu, Nam Cung Ti ra về. Mộ Uyên nói với Mộ Tiệp.

" Bảo bối." Âm cuối kéo thật dài thật thấp.

" Ca~." Mộ Tiệp hít ngược khí, cười lấy lòng.

" Ngươi lại gây họa." Mộ Uyên vẫn không nóng không lạnh.

" Vâng, đệ sẽ ăn năn hối cải, đến phòng chứa củi chịu phạt."

" Ngoan." Mộ Uyên gật đầu ưng ý, phất tay cho y ra ngoài." Cấm ăn đồ ngọt nửa tháng."

Mộ Tiệp nước mắt lưng tròng bỏ chạy ra ngoài, tìm Thích Thiếu Kiên kêu khổ.


Nam Cung Ti ở hậu phủ kiểm tra sổ sách, thấy thiếu vài quyển, nghĩ bên ghi chép lại nộp thiếu nên đành tự đi qua tìm. Nhưng đi được nửa đường thì hắn dừng lại. Trong khi đang đi thì hắn ngang qua phòng chứa củi, tình cờ nhìn qua cửa thì thấy Mộ Tiệp đang vung đao hung hăng chặt củi. Là cái hình ảnh gì vậy?? Quá sai rồi!!!!!!

Mộ Tiệp vung đao hạ xuống, chuẩn xác bổ đôi khúc củi. Trông thuần thục đến không thể hơn được nữa. Y dừng lại, lấy quạt hương bồ quạt quạt cho bớt nóng, ai ngờ lại thấy Nam Cung Ti đang đứng bên ngoài cười cười nhìn mình. Y cũng cười, lộ ra tửu oa bên má trái, dưới ánh mặt trời đặc biệt đẹp. Nam Cung Ti thích ý nhìn dáng hình xinh đẹp, đường cong hoàn hảo của Mộ Tiệp trong sân, thấy một trận nhộn nhạo gãi ngứa trong lòng.

Ngắm trai đẹp quá bổ mắt!!!! (>◇<)

Mộ Tiệp đứng bên tường, vẫy vẫy Nam Cung Ti qua, vui vẻ nói:

" Nam Cung Nam Cung! Qua đây ta nói này."

Nam Cung Ti cười, bộ dáng của Mộ Tiệp muốn có bao nhiêu trẻ con có bấy nhiêu trẻ con, rất khả ái!!!!

" Có gì không, Cửu gia?"

Mộ Tiệp phùng má nghĩ nghĩ, nói:" Ta thấy gọi là Cửu Cửu cũng hay lắm. Rất bùi tai!"

Nam Cung Ti phụt cười, nhu giọng nói:" Có gì không, Cửu Cửu?" Hắn đã chính thức coi Kinh Hồng Tướng quân được người người kính ngưỡng thành hài tử, đối đãi như với trẻ con ba tuổi.

" Cái này, tặng lệnh đệ..." Mộ Tiệp rướn người ra đưa một khối gỗ nhỏ màu nâu cho Nam Cung Ti. Khối gỗ hình người, chạm khắc khéo léo mà điêu luyện, dáng vóc nhẵn nhụi như người, từng dáng hình sợi tóc và ngón tay rất mượt mà và tinh tế.

" Thật đẹp!! Đây là Nặc sao?" Nam Cung Ti xoay xoay hình nhân tinh xảo trong tay, nhìn bộ dáng nhí nhảnh vui vẻ mà ngốc ngốc của nó liền liên tưởng tới Nam Cung Nặc. Quá giống!!!

Mộ Tiệp gật đầu, xấu hổ giãi bày:" Ta cái gì cũng không giỏi, nghĩ muốn xin lỗi nhưng có vẻ lời nói quá suồng sã, quà tặng vẫn hơn. Mà không biết hắn thích gì, bèn tự ý làm cái này. Mong hắn chóng khỏi. Thật có lỗi!"

Nam Cung Ti vỗ vỗ vai y, cười nói:" Yên tâm, hắn sẽ thích lắm! Ngươi thật ngo..." May mà hắn thắng gấp, suýt nói ra từ kia. May quá!!!!

" Ngo... Cái gì a?"

" Không. Thật có lòng a!!!" Nam Cung Ti liếm môi nói:" Ngươi làm gì ở đây vậy?"

Mộ Tiệp cúi đầu bĩu môi, hít mũi nói:" Bị phạt. Nhưng vốn dĩ ta sai, ta tự nguyện thụ phạt."

" Sao không dùng máy cắt cho nhanh??" Dùng đao rất không đúng a!!

" A, Thiệp Nhi sắp bị cùn rồi, ta phải cho nó ra ngoài mài giũa một chút."

Nam Cung Ti nghiêng đầu:" Thiệp Nhi? Tên thanh đao là Thiệp Nhi?"

Mộ Tiệp cười cười:" Mộ Thiệp. Nếu ngươi biết ý nghĩa của nó là gì ta sẽ tặng ngươi một thứ. Cho đoán ba lần. Không đúng sẽ phạt!"

" Ha ha. Được. Đó là tên của lệnh mẫu?" Khả năng cao lắm, có nhiều người đặt tên vũ khí của mình là tên của mẫu thân.

Mộ Tiệp nheo mắt cười:" Gia mẫu tên không như thế."

" Của hồng nhân trong lòng ngươi?" Có lý lắm, cái tên này rất có thể là người y thầm mến hoặc ái nhân của y.

" Ta chưa có ai để vào lòng ngoại trừ thân nhân và bằng hữu a! Mà cũng không có ai tên là ."

Nam Cung Ti khó xử, bản tính hiếu thắng lại trỗi dậy. Hắn bắt đầu cẩn thận suy nghĩ, nghiền ngẫm chữ 'Thiệp' thật lâu.

Một nén nhang trôi qua, Nam Cung Ti gọi Mộ Tiệp đang chẻ củi trong kia. Y lại treo mình bên kia tường, vui vẻ hỏi.

" Ra rồi?"

" Ừm." Nam Cung Ti hít sâu, trả lời rành mạch:" Thực ra rất đơn giản. Trong chữ Thiệp có chữ Tiệp, Thiệp nghĩa là chiến thắng, cũng có thể đọc là Tiệp. Mà Tiệp nghĩa là nhanh nhẹn, tức là Thiệp vừa có nghĩa là thắng lợi, cũng có thể hiểu là nhanh nhẹn. Vậy có phải hay không có nghĩa là chiến thắng nhanh chóng?"

Mộ Tiệp nhìn hắn vài giây, giật giật khóe miệng cười gượng:" Sao mà cao siêu quá thể? Tuy ngươi nói hay lắm nhưng chung quy cũng không phải ý ta."

" Cái gì?" Nam Cung Ti đen mặt nhìn y, cau có hỏi:" Vậy ý ngươi là gì??!"

" Ặc, thì như ngươi nói ban đầu, trong Thiệp có Tiệp, tức là chiến thắng có ta, ta có chiến thắng."

Nam Cung Ti hít ngược một hơi:" Có ai biết ý nghĩa đó không??"

" Ngoại trừ A Uyên và Thiếu Kiên, ta chưa nói với ai cả. Ngươi là người thứ ba."

" Khuyên ngươi đừng nói cho ai nữa."

" Vì sao?"

" Vì Mộ gia." Rồi Nam Cung Ti xoay bước bỏ đi, nghiến răng nghiến lợi nghiền ngẫm hai chữ kia.

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.