Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1355 chữ

Nam Cung Ti đặt quyển sách qua một bên, day trán nói:" Ta không muốn học."

Nam Cung Nặc đè lên lưng hắn, kéo kéo tóc mình, truyền âm:" Ngươi rất hợp với Trí tuệ lực, Tinh thần lực không hợp, Khí thần lực càng không được!!"

" Tại sao a?"

" Thể chất tuy tốt nhưng căn cơ không hợp- Khí thần lực bỏ qua. Tính tập trung rất cao nhưng khó phân nhỏ ý thức vào nhiều thứ- Tinh thần lực bỏ. Thể chất tốt có thể hồi phục sức nhanh, chịu đựng giỏi; tính tập trung tuyệt đối vào một việc tốt, vậy là quá hợp với Trí tuệ lực!!"

Nam Cung Ti hơi nhức đầu, đẩy mấy quyển sách kia ra, nói:" Ta bàn chuyện này sau có được hay không?"

Nam Cung Nặc hậm hực đập vai Nam Cung Ti, khó chịu ôm đống sách bỏ chạy ra khỏi phòng.

" Ngươi đáng ghét lắm!!!!"

Nam Cung Ti:"......." Đừng có giận nhanh vậy chứ!!!!

Ngồi ngẫm nghĩ một chút, hắn đành chạy đi tìm lại. Nhưng đi mãi đi mãi vẫn không tìm thấy Nam Cung Nặc đâu.

Còn Nam Cung Nặc đang bực dọc ngồi quay mặt vào góc tường phòng chứa củi, tay cầm que chọc chọc tổ kiến. Mộ Tiệp cuối cùng cũng hết hạn thụ phạt, vừa bước chân ra khỏi phòng chứa củi đã thấy Nam Cung Nặc ngồi thu lu góc tường.

" Ya, ngươi là tiểu đệ của Nam Cung!??"

Nam Cung Nặc hít mũi nhìn y, vẻ buồn thiu. Mộ Tiệp ngồi đối diện, ăn năn nói.

" Xin lỗi ngươi. Chuyện lần trước..."

Nam Cung Nặc lắc đầu, làm thủ ngữ:" Ta buồn quá! Ngươi dẫn ta đi chơi đi!!"

" A, sao lại buồn?! Ai bắt nạt???"

" Không có. Gia huynh không có nghe ta, ta muốn hắn học Trí tuệ lực, hắn không chịu."

Mộ Tiệp khá ngạc nhiên, sau đó nói:" Trí tuệ lực yêu cầu sự tập trung nhất quán, thể lực tốt, trí tuệ cao, mà tâm phải định, ý phải kiên. Ta thấy hắn cũng khá hợp với cái này."

Nam Cung Nặc vui vẻ cười, vung tay làm dấu:" Ngươi hiểu ý ta lắm nha, hảo hài tử, thật giỏi!!!"

Mộ Tiệp:"=;=" Hài tử???! Ta hả!!????

Nam Cung Nặc lại ỉu xìu:" Nhưng hắn lại không thích học."

Mộ Tiệp kéo hắn dậy:" Chuyện này phải từ từ. Hắn không hứng thú thì làm sao mà học. Đi, dẫn ngươi đi chơi trước!"

Vậy là hai người thành bạn tốt, kéo nhau đi tung hoành Tầm Ly đảo cả ngày. Mà Nam Cung Ti thì sau nửa ngày dốc hơi đi tìm Nam Cung Nặc, đã thấy hối hận rồi. Sao lại tìm không thấy??

Hắn thấy lo tới rối trí, liệu có bị ai bắt nạt không, có bị ai bắt cóc đem bán không, có phải bị ngã ở đâu không biết đường về rồi không??? Biết thế đã nhận lời rồi!!!

Mộ Uyên đi quanh phủ kiểm tra một chút, thấy Nam Cung Ti đang bức bối đi qua đi lại một chỗ, còn thở dài thườn thượt. Y đi tới, chào một tiếng.

" Làm gì mà sốt ruột vậy?"

Nam Cung Ti vuốt mặt, nhúm tóc buộc sau đầu khẽ rung rung lộ vẻ ủ dột của chủ nhân nó.

" Hắn muốn ta học Trí tuệ lực, nhưng ta không muốn, hắn dỗi nên bỏ đi đâu đó. Ta tìm mãi mà không thấy hắn đâu."

Mộ Uyên thấy nghèn nghẹn ở cổ:" Hắn tính tình trẻ con, ngươi nên dỗ ngọt hắn một chút, như vậy có khi hắn sẽ bỏ qua."

Nam Cung Ti:"?" Sao có cảm giác giọng hắn hơi cay a??

Thích Thiếu Kiên ôm một túi đồ lớn đi qua, ôn thanh hỏi:" Chủ thượng, ta dẫn nghĩa phụ về ở chung nha? Í, hai người đứng đây làm gì!?? Sao không thấy Tiểu Nặc đâu?? Đến giờ hắn ăn liên hoa kiều rồi!"

Nam Cung Ti khó khăn nói:" Không thấy hắn đâu."

" A?" Thích Thiếu Kiên hoang mang:" Ta tưởng hắn đã về rồi. Vừa mới thấy trên đường a, cùng với Cửu gia."

Mộ Tiệp nghiêng nghiêng đầu:" Bảo bối? Sao hai người họ lại đi cùng nhau??"

Nam Cung Ti vội vàng chạy đi tìm, Mộ Uyên cũng muốn đi nhưng Thích Thiếu Kiên giữ lại.

" Chủ thượng. Liễu Uông có dấu hiệu rạn vỡ."

Liễu Uông là phụ cận Liễu Man, là nơi lập tế đàn lớn nhất Sương Hy quốc, giam cầm ma thú của Hoàng gia.

" Vào trong." Mộ Uyên xoay người về biệt viện, Thích Thiếu Kiên liền đi theo.

Mộ Tiệp ngửi ngửi hoa cao quế, mắt sáng rực:" Oa cha, thật thơm!!"

Nam Cung Nặc thèm nhỏ nước dãi nhìn hoa cao quế, hung hăng cắn vào miệng, hương quế bay vào mũi, nhân bánh tan thật nhanh. Mộ Tiệp và Nam Cung Nặc sung sướng phát run, nắm chặt tay nhau lắc lắc hí ha hí hửng ăn tiếp. Lão bản ha ha cười, đặt một đĩa hoa cao quế và trà hoa mai lên bàn.

" Mời hai vị khách nhân, nay ta sẽ giảm giá cho hai vị."

Mộ Tiệp nhí nhảnh nói:" Đa tạ lão bản."

Nam Cung Nặc ôm chầm lão bản, cọ cọ như con mèo nhỏ đáng yêu. Lão bản sung sướng cười, hảo hài tử, thật đáng yêu!!!

" Cửu gia, ngài ra ngoài không mang theo đấu lạp a!? Không sợ bị các cô nương chạy theo??" Lão bản rót trà.

Mộ Tiệp lắc đầu làm đuôi tóc sau đầu lắc lắc:" Đội rồi vẫn bị phát hiện. Thà vậy còn đỡ."

Nam Cung Nặc cầm chén trà lên uống, Nam Cung Ti đột nhiên chạy vào quán, chỉ bàn Mộ Tiệp trên lầu hai mà quát.

" Nam Cung Nặc!!!!! Ngươi đã đi đâu!??"

Nam Cung Nặc phụt trà xuống bàn, ho khù khụ. Mộ Tiệp ha ha cười.

" Ai nha dữ như vậy Nam Cung!!? Lên a, ăn chút cao hoa quế!!"

Nam Cung Ti đi lên, kéo tay Mộ Tiệp dậy chạy ra một góc, xì xầm to nhỏ:" Cửu Cửu a~, ngươi làm cách gì dỗ ngọt hắn a? Chỉ ta!"

Mộ Tiệp bá cổ bá vai hắn, nói nhỏ:" Dễ lắm, cho hắn ăn ngọt, dẫn hắn đi chơi, sẽ quên tuốt."

" Hắn có nói gì với ngươi không??"

" Có. Muốn ngươi học Trí tuệ lực."

" Ài...." Nam Cung Ti thở dài:" Học cái đó có gì hay?"

Mộ Tiệp bĩu môi:" Ngươi yêu cầu cũng đủ, học có sao?"

" Ngươi thì hiểu gì a??"

" Chậc, nói chung hợp với ngươi. Thông minh như ngươi là rất ít, tiếc lắm!"

Lão bản nhìn Nam Cung Nặc:" Ngươi sao mà thân với Cửu gia vậy?"

Nam Cung Nặc như chẳng nghe thấy gì, vẫn chuyên chú ăn và uống. Lão bản thấy hắn ngốc ngốc, cũng chẳng hỏi gì. Nam Cung Ti quay lại bàn, ngồi cạnh Nam Cung Nặc, hắn liền phồng má tránh sang chỗ khác.

" Ài, ta học được chưa?"

Nam Cung Nặc quay qua, nghi ngờ nhìn lại:" Thật?"

" Đương nhiên!" Ta thật mệt mỏi a!! Gia, mau cười một cái a!!!

Nam Cung Nặc nhoẻn miệng cười, hôn chụt lên má Nam Cung Ti:" Ngoan a!!!"

Nam Cung Ti quệt má, có biết còn dính bánh hay không??

Mộ Tiệp cũng được Nam Cung Nặc ôm đầu hôn một cái lên mũi, y dở khóc dở cười. Nhưng trong một thoáng, y nhìn thấy một nam hài được một thiếu niên bế lên hôn chóp mũi, cõng đi về phía một thiếu niên khác. Y choáng váng đầu, xây xẩm mặt mũi mà ngã xuống đất, ngất xỉu tại chỗ.

" Tiểu bảo bối, qua đây, để huynh thưởng một cái lên mũi nè!"

Nơi khóe mắt, một nước lăn dài khỏi mi, Mộ Tiệp khẽ lẩm bẩm nghẹn ngào.

" Thất lang......"

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.