Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lỡ ra tay quá nặng

Phiên bản Dịch · 1401 chữ

Edit: Cơ Hoàng

Mạc Phàm kích hoạt hiệu quả chủ động của Huyết Thú Ngoa, dồn tất cả sức mạnh lên hai chân.

Lúc này sức mạnh bùng nổ trong hai chân Mạc Phàm không còn thuộc về loài người, đó là một lần giẫm đạp cực mạnh từ gót sắt của Huyết Thú.

Khi Mạc Phàm phi đá lên núi giả, ngọn núi giả cao như một tầng nhà kia lập tức nứt ra, ầm ầm sụp đổ.

Sự rung chuyển truyền đến sau núi giả, dưới cú đá này, pháp sư Phong hệ trung giai núp sau ngọn núi giả cũng suýt tan thành từng mảnh như núi giả, nghe rõ tiếng xương gãy trong tiếng núi giả vỡ vụn.

Mạc Phàm đi xuyên qua núi giả bị hắn đá vỡ, nhìn người nằm trong đống đá vụn không đứng dậy nổi, lúc này mới xoay người lại, ánh măt khóa chặt hai gã mai phục còn lại.

Quá…. Quá hung tàn!

Một chân đá nát núi giả cao bốn mét, đây là người sao?

Ba người bọn họ chỉ vì một bữa cơm của Giả Văn Thanh, nghe nói có người cả gan sàm sỡ nữ thần Mục Nô Kiều của bọn họ nên mới vâng lệnh đến đây dạy dỗ tên cuồng đồ này.

Bọn họ cứ nghĩ chỉ tốn chút sức lực là xong, ai ngờ chiến đấu chưa kéo dài được bao lâu, pháp sư trung giai Phó Thiên Minh mạnh nhất khoa bọn họ đã bị đá không rõ sống chết!

“Các người là ai?” Mạc Phàm phát hiện hai tên còn lại đang choáng váng, đột nhiên ý thức được đám người này không phải Hắc Giáo Đình.

Một khi Hắc Giáo Đình ra tay nhất định sẽ lấy mạng người hoặc là khống chế trí mạng.

Còn mấy người này lúc đầu chỉ dùng Hỏa Tư thăm dò, phát hiện ma pháp sơ giai không có hiệu quả mới vận dụng ma pháp trung giai…

“Chúng tôi… chúng tôi là sinh viên học viện Minh Châu, canh một sinh viên ở chỗ này, chỉ muốn dạy dỗ hắn một chút ai ngờ lại nhầm đại ca là sinh viên kia, xin đại ca giơ cao đánh khẽ." Người vừa phóng thích Hảo Tư vội vàng lên tiếng.

“Đúng, đúng vậy, chúng tôi thật sự không cố ý ra tay với đại ca.”

“Ai phái các người tới đây?" Mạc Phàm lạnh giọng nói.

“Là… là Giả Văn Thanh." Hai người không dám không trả lời.

Mạc Phàm cũng cảm thấy xấu hổ.

Đúng là không phải người của Hắc Giáo Đình, hai tên này cũng đáng giận, nếu bọn họ nói thân phận chậm một chút nữa có lẽ hắn đã cho một Liệt Quyền biến bọn họ thành tro.

Mạc Phàm sẽ không hạ thủ lưu tình với người của Hắc Giáo Đình, biết bao người ở quê nhà Bác thành đã chết trong tay bọn họ. Đối với Hắc Giáo Đình, trong lòng Mạc Phàm ngoài một chút sợ hãi thì phần lớn là phẫn nộ và thù hận!

“Mau đưa anh ta tới phòng y tế, chậm chút nữa là mất mạng đấy."Mạc Phàm nói với hai người kia.

Hai người không dám nhiều lời, chạy tới đống đổ nát đào đàn anh Phó Thiên Minh ra.

Sau khi đỡ đàn anh ra, bọn họ ngạc nhiên phát hiện xương cốt đàn anh đã nát bét, chỉ còn nửa cái mạng.

Không ngờ… tên này tàn nhẫn như vậy!

Trương Bình, Lý Vượng cũng được coi là sinh viên tốt, bị người xúi giục mới dám làm chuyện dạy dỗ người khác. Trong tư tưởng của bọn họ thì chỉ cần cho người khác ăn chút khổ đã là dạy dỗ rồi, ai ngờ đàn anh Phong hệ mà bọn họ sùng bái lại bị người khác đá một cái dập nát xương cốt, suýt thì mất mạng!

Bọn họ đã tạo nghiệt gì mà gặp phải một hung thần như vậy.

Trương Bình, Lý Vượng cũng không dám ở lại lâu, sợ đại ca kia khó chịu lại đá bọn họ một phát thì lớn chuyện!

....

Phong ba nhỏ trôi qua, Mạc Phàm về nhà trọ.

“Xem ra mình quá cảnh giác, Hắc Giáo Đình có bản lĩnh tới đâu cũng không có lý do gì chạy tới học viện Minh Châu hành hung, haiz…" Mạc Phàm day huyệt thái dương để đầu óc thả lỏng một chút.

Nhưng cũng hết cách, sau khi suy đoán Hắc Giáo Đình sẽ ra tay với mình, Mạc Phàm không thể bình tĩnh lại.

Tai nạn ở Bác thành khiến quá nhiều người chết, có rất nhiều người hắn quen biết. Đến giờ hình ảnh thiếu nữ như Hà Vũ chết thảm vẫn còn khắc sâu trong đầu hắn không xóa đi được. Không chỉ vậy, chú của hắn đã chết, đội trưởng Từ Đại Hoang của đội săn yêu đã chết, Phì Thạch cũng không sống sót, mấy tên lưu manh từng bị ma pháp Lôi hệ của hắn dạy dỗ cũng biến thành thi thể được khiêng qua mặt hắn ở ngoài kết giới an toàn...

Đến thành phố mới chỉ vì không muốn nhắc tới hồi ức đau thương, ném cơn ác mộng ra sau đầu, sự kiện máu tanh có thể dần phai nhạt đi nhưng nỗi thống hận với Hắc Ám Giáo Đình ngày càng tăng.

Trận chiến đấu vừa rồi Mạc Phàm mang theo cảm xúc thống hận này nên hoàn toàn không hạ thủ lưu tình.

Kết quả lại là một trò cười.

Cũng may người kia vẫn còn sống, mặc dù hắn phòng vệ chính đáng nhưng giết người vẫn sẽ bị mời đến Thẩm Phán Hội uống trà.

...

Học kỳ mới vừa mới bắt đầu thì một tin tức mới được lan truyền trong toàn trường.

Đó chính là một ngày trước khi bắt đầu học kỳ mới, đại ma đầu Mạc Phàm suýt giết chết một đàn anh Phong hệ!

Chuyện này lập tức lan truyền ồn ào trong trường, khiến tiếng xấu của Mạc Phàm mới chìm xuống không lâu lập tức dâng cao gấp bội.

Cuối cùng Mạc Phàm vẫn bị trường học mời đi uống trà, bởi vì mặc dù được giáo viên hệ Chữa Trị trị liệu nhưng đàn anh kia phải mất hai tháng mới hồi phục, còn chưa biết sau này có di chứng gì không.

Học kỳ hai hàng năm luôn là giai đoạn quan trọng để thi vào khu giảng đường chính, bị phế bỏ hai tháng như vậy, khả năng cao là đàn anh kia đã hết duyên với khu giảng đường chính.

Liên quan tới mạng người nên viện trưởng Tiêu phải đích thân xử lý chuyện này.

“Mạc Phàm, tại sao ra tay nặng như vậy?" Viện trưởng Tiêu cau mày hỏi.

Không phải học viện không cho phép lén quyết đấu, chỉ là với trường hợp suýt lấy mạng người ta của Mạc Phàm thì bất kể như thế nào trường học cũng phải xử lý.

Mạc Phàm cũng không giải thích nhiều, dù sao những gì cần nói hắn đã nói, là bọn họ mai phục hắn trước, hắn chỉ phòng vệ chính đáng.

“Có phải em đang gặp phiền toái không?" Viện trưởng Tiêu hỏi một câu.

Mạc Phàm không trả lời.

Chuyện Hắc Giáo Đình muốn đối phó mình chỉ là suy đoán của hắn, nói chuyện này cho viện trưởng Tiêu cũng không có tác dụng gì.

“Được rồi, em về đi, kỳ thi vào giảng đường chính em chú ý một chút, đừng làm ra chuyện tương tự." Viện trưởng Tiêu cũng không nói thêm điều gì, thả Mạc Phàm về.

Rời khỏi phòng ban giám hiệu, Mạc Phàm đi trên đường vẫn cảm thấy trong lòng u ám.

Không biết tại sao hắn không thể yên lòng.

Là sợ Hắc Giáo Đình sao?

Nếu không thì sao hắn vẫn luôn sầu lo bất an khi biết Hắc Giáo Đình sẽ ra tay với mình.

Nhưng không có lý do gì, lúc trước còn ở sơ giai hắn đã không sợ bọn họ, huống gì bây giờ hắn đã đạt tới trung giai…

Không đúng, không phải hắn sợ bọn họ, mà là sợ bọn họ sẽ lấy mạng của những người thân quen.

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.