Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đội trưởng Kim, chúng tôi bắt được Lâm Mặc rồi!

Phiên bản Dịch · 1509 chữ

“Ò í e….”

Tiếng còi xe cảnh sát kích tai không ngừng vang lên.

Không lâu sau, xe cứu thương bị ép dừng lại.

Hai nhân viên y tế trong van đi tới cửa sau xe, chuẩn bị mở cửa.

Nhân viên bảo vệ lập tức ý thức được có chuyện gì đó không đúng, sau khi cầm dao phẫu thuật, lập tức đưa tay ra không chế một nữ y tá, tay còn lại cầm dao phẫu thuật kề vào cổ.

“A!”

Sự việc bất thình lình thay đổi, ngay lập tức nữ y tá hét lên.

Cùng lúc đó, cửa sau xe cứu hộ được mở ra.

“Cấm nhúc nhích!”

Sau khi Hạ Tĩnh Nhàn và Chu Hy Á đi từ trong xe cảnh sát ra, tự cầm súng nhắm vào nhân viên bảo vệ trên xe cứu thương kia.

“Đm chúng mày cấm nhúc nhích!”

Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên từ con dao phẫu thuật trong tay nhân viên bảo vệ, tiến lên một bước cắt vào da cổ nữ y tá, một dòng máu chảy xuống từ làn da trắng nõn.

Dọa nữ y tá cả người run cầm cập, bờ môi trắng bệch.

“Chúng mày động đậy một chút, cô ta sẽ chết ngay!”

Nhân viên bảo vệ điên cuồng đe dọa, hắn ta hiểu rồi.

Đến lúc này thì hắn ta hiểu rồi.

Hắn bị cái tên ở ngân hàng kia cho vào tròng rồi.

Disme!

Bị cho một vố rồi.

Nhân viên bảo vệ tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Đừng kích động!” Chu Hy Á hô lên với nhân viên bảo vệ, đồng thời ánh mắt nhìn về hướng bóng hình bên cạnh.

“Bỏ súng xuống!” Nhân viên bảo vệ bức ép nữ y tá đe dọa.

Hạ Tĩnh Nhàn và Chu Hy Á nhìn nhau.

“Nhanh chóng bỏ súng xuống.” Con dao phẫu thuật trong tay nhân viên bảo vệ lại dí sát hơn vào cổ nữ y tá.

Cảm nhận được sự tiếp xúc lạnh lẽo trên cổ, nữ y tá lại hét lên lần nữa.

Hạ Tĩnh Nhàn và Chu Hy Á không thể không khom lưng chuẩn bị bỏ khẩu súng trong tay xuống đất.

Ánh mắt nhân viên bảo vệ theo sát hành động của bọn họ.

Đúng lúc này…

“Pằng!”

Một viên đạn trực tiếp làm vỡ cửa sổ phía cạnh xe, từ bên phải bắn xuyên qua đầu nhân viên bảo vệ.

Sau đó thân thể nhân viên bảo vệ ngã xuống, con dao phẫu thuật trong tay rơi xuống đất, nữ y tá bị dọa đến nỗi hai mắt tối sầm lại, trực tiếp mềm nhũn ngồi tên liệt trên đất.

Hồ Đồng Vĩ cầm súng đi từ trong bụi cây ra nói: “May các cô thu hút sự chú ý của hắn ta, nếu không thì nữ y tá này thực sự gặp nguy hiểm.”

“Đều là nhờ giáo sư Hạ chỉ bảo.” Chu Hy Á lập tức lên xe kiểm tra nhân viên bảo vệ, phát hiện thật sự đã chết rồi, nói: “Đã giải trừ nguy cơ, tình hình bắt Lâm Mặc của đội trưởng Kim thế nào rồi?”

Hạ Tĩnh Nhàn cầm bộ đàm lên đang định hỏi, bộ đàm lại nhanh hơn cô vang lên giọng đội trưởng Kim…

“Trong ngân hàng có bốn người chết, không phải là ba người!”

Hạ Tĩnh Nhàn lập tức đờ ra, nhìn nhân viên bảo vệ đã tử vong trên xe cứu thương.

Bốn người chết?

Vậy nhân viên bảo vệ trước mắt này có phải là cướp hay không?

……

“Lại một người nữa nhảy rồi!”

Trên con đường, ba cảnh sát đặc vụ trong chiếc xe van lại nhìn thấy một người nhảy từ trên xe du lịch xuống, không khỏi bàn bạc…

“Vậy bây giờ trên xe du lịch chỉ còn có Lâm Mặc và một con tin!”

“Anh ta thả con tin đi như vậy làm gì?”

“Chẳng lẽ anh ta đang giải cứu con tin?”

“Mặc kệ anh ta có giải cứu con tin hay không, bây giờ anh ta chính là một nghi phạm!”

“Đuổi theo.”

Ba cảnh sát đặc vụ có chút không hiểu nổi hành động của Lâm Mặc, không quan tâm không hỏi han gì với con tin vừa nhảy xuống xe, trực tiếp đuổi theo xe du lịch.

Trên xe du lịch.

Cô Tống có chút bị ép buộc.

Cô hoàn toàn không ngờ tới vậy mà tên cướp lại là chàng trai ship đồ ăn cho cô.

Giờ mới nghĩ ra, tên cướp này vẫn luôn thả cho bọn cô rời đi.

Đột nhiên ý thức được.

Chẳng lẽ cậu ta đnag cứu mấy con tin bọn cô?

Nhưng nếu thật sự như vậy, tại sao sau khi cứu con tin, lại không tìm thẳng cánh sát, mà vẫn phải làm chuyện này?

Cô Tống có chút khó hiểu, nhưng bây giờ đã không còn thời gian để giải thích.

Bởi vì lúc này chiếc xe du lịch đã đi tới con dốc rồi, do tốc độ không tải tăng cao xuống dốc, tốc độ của xe không những không giảm, ngược lại lại càng tăng lên điên cuồng.

Cho dù là sau khi xuống dốc, vẫn sẽ giữ tốc độ cao như thế này đi về phía trước.

Phanh xe lại còn bị phá!

Thêm việc hai tay con tin lái xe bị trói vào vô lăng, căn bản cũng không thể gạt cần xe hay tắt máy, trước mắt có xe đi qua, anh ta điên cuồng di chuyển vô lăng tránh chiếc xe.

Đồng thời miệng điên cuồng hét lên.

“Nhanh chóng cắn đứt băng dính trên tay cô rồi tới đây tắt máy đi, nếu không chúng ta sẽ gặp tai nạn giao thông đấy.”

Cô Tống lúc này mới hồi thần lại, cúi thấp đầu điên cuồng dùng răng cắn đứt băng dính trói trên tay, khuôn mặt nôn nóng.

“Nhanh lên, nhanh lên chút!”

Con tin lái xe thúc giục.

Cô Tống gắng sức mà cắn.

May thay như lời Lâm Mặc nói, băng dính trói trên tay cô không dày, cô cắn mất một lúc là đứt, hai tay cô lập tức được giải thoát.

Thấy thế, con tin lái xe điên cuồng hét lên: “Nhanh chóng đến vặn khóa tắt máy!”

Cô Tống vội vàng bò tới ghế phó lái vặn chìa khóa xe một cái, chiếc xe du lịch lập tức bị tắt máy.

Lúc này, một chiếc xe tải lớn lái qua trước mắt bọn họ.

Sau lưng hai người lúc này chảy đầy mồ hôi lạnh.

Con tin lái xe hô lên: “Giúp tôi bỏ băng dính trên hai tay với!”

Cô Tống nghe rồi giúp anh ta cởi băng dính.

Tình cảnh này, cảnh sát đặc vụ ở phía sau đương nhiên phát hiện ra.

“Chuyện gì vậy?”

“Sao xe du lịch lại dừng lại rồi?”

Khuôn mặt bọn họ đầu nghi ngờ, “Tên Lâm Mặc này rốt cuộc đang chơi trò gì?”

Mấy người cầm súng trong tay, đủ các loại súng đạn rồi xuống khỏi xe van, tay cầm súng từng bước từng bước chẩn thận từng li từng tí từ từ bước tới gần chiếc xe du lịch.

Đợi tới khi bước đến bên cạnh chiếc xe du lịch, mới cầm sung trong tay hướng về phía bên trong chiếc xe du lịch hô lên: “Cấm nhúc nhích! Giơ hai tay lên cho tôi.”

Hai người trong xe lập tức bị dọa giơ hai tay lên.

Một trong ba cảnh sát đặc vụ yêu cầu: “Đưa tay giơ tới chỗ tôi có thể thấy được, từ từ mở cửa xe, không được có bất cứ hành động nào khác.”

Con tin lái xe bị dọa không thể không làm theo, rừ từ đưa tay trái lên, mở cánh cửa ở vị trí chỗ ngồi.

“Đưa hai tay ôm đầu xuống xe, nằm sấp trên mặt đất!”

Ba cảnh sát đặc vụ ra lệnh làn nữa.

Giọng điệu rất nặng nề.

Trong đối phương có nghi phạm, bọn họ không thể không cẩn thận.

Con tin lái xe và cô Tống nghe thấy giọng nói nghiêm khắc như vậy, không dám không làm theo, nghe lời đưa hai tay ôm đầu xuống xe, nằm sấp xuống mặt đất.

Lúc này ba cảnh sát đặc vụ nhìn thấy con tin lái xe đội mũ trùm của bọn cướp trên đầu, không nói hai lời, trực tiếp bắt lại khống chế tài xế lái xe nói: “Tên này chính là Lâm Mặc, đưa anh ta quay về cục.”

“Tôi không phải là Lâm Mặc!”

Nghe thấy lời của cảnh sát đặc vụ, con tin láy xe không khỏi hô lên.

“Đm tới bây giờ anh vẫn còn muốn ngụy biện à?”

Hai cảnh sát đặc vụ khống chế anh ta chặt chẽ.

Một cảnh sát đặc vụ khác cầm bộ đàm báo cáo với đội trưởng Kim: “Đội trưởng Kim, chúng tôi bắt được Lâm Mặc rồi!”

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.