Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mời Lâm Bối vào tổ chuyên án

Phiên bản Dịch · 1622 chữ

“Reng reng reng…”

Cùng với tiếng chuông hết tiết vang lên, tiết học của lớp một khoa điều tra trinh sát kết thúc, Lâm Mặc thu dọn đồ đạc ra khỏi phòng học, rất tự nhiên chào hỏi với Hạ Tĩnh Nhàn: “Giáo sư Hạ, tìm tôi có việc gì?”

Ha Tĩnh Nhàn gật đầu, “Có việc muốn tìm anh nói chuyện, thầy Lâm anh có thời gian không? Chúng ta tìm một nơi khác nói chuyện?”

Chu Hy Á ở bên cạnh cô liên tục đánh giá Lâm Mặc, đột nhiên nói: “Sao anh cũng họ Lâm vậy?”

Câu nói bất chợt này, nếu đổi thành một nghi phạm khác, khẳng định trong lòng sẽ bị dọa một trận.

Nhưng Lâm Mặc lại giống như ảnh đế, quay đầu nhìn về phía Chu Hy Á hỏi: “Vị này là?”

Anh rõ ràng biết Chu Hy Á, biểu cảm trên khuôn mặt lại giả vờ như lần đầu tiên gặp mặt, giả vờ đến mức khó ai có thể nhận ra, khiến người ta không nhìn ra bất cứ kẽ hở nào.

Chu Hy Á đánh giá anh ta vài lần, mới tự giới thiệu: “Chu Hy Á.”

“Lâm Bối.” Lâm Mặc cười nhẹ nói.

“Lúc trước Tiểu Chu cũng tốt nghiệp từ trường cảnh sát Quảng Châu đấy.” Hạ Tĩnh Nhàn ở bên cạnh nói, “Chúng ta tìm một nơi nào đó nói chuyện đi.”

Nói rồi đi về phía trước.

Lâm Mặc nhìn Chu Hy Á, đối phương vẫn đang đánh giá anh, cũng không biết là chuyện gì.

Anh chỉ có thể điềm nhiên đi theo phía sau Ha Tĩnh Nhàn, cố gắng hết sức thay đổi dáng đi lúc trước của mình.

Lúc này Chu Hy Á mới theo sau.

Lâm Mặc có thể cảm thấy một đôi mắt liên tục tò mà đánh giá anh phía sau.

Chẳng lẽ thật sự phát hiện ra gì đó sao?

Lâm Mặc suy nghĩ một chút, tự cảm thấy ở trong trường cảnh sát Quảng Châu không hề để lộ ra bất kỳ sai sót nào, trừ lần xin nghỉ phép ra, nhưng người xin nghỉ cũng nhiều mà.

Chu Hy Á cũng không có bất cứ lý do gì để nghi ngờ đến mình cả?

Đợi đến khi Hạ Tĩnh Nhàn đưa bọn họ tới một góc yên tĩnh không người trong thư viện, Lâm Mặc mới để đồ lên trên bàn nói với Hạ Tĩnh Nhàn: “Giáo sư Hạ, xin lỗi, tôi tới nhà vệ sinh một chút.”

“Không sao, thầy Lâm đi đi, không cần vội.” Hạ Tĩnh Nhàn ra hiệu không có gì.

Lâm Mặc theo đó đi về hướng nhà vệ sinh, nhà vệ sinh ở trong góc của thư viện, anh rẽ vào góc nhưng không đi thẳng vào nhà vệ sinh, mà đứng ở yên đó dựng thẳng tai lắng nghe.

“Giáo sư Hạ, Lâm Bối thực sự đáng tin cậy sao?”

Đây là giọng của Chu Hy Á, nghe từ giọng điệu có vẻ rất nghi ngờ Lâm Mặc.

“Trình độ điều tra của thầy Lâm rất tốt, người của tổ chuyên án ít quá, Hàn Phi đang tìm cục trưởng Vương xin thêm người kìa, hôm qua giáo sư Thái còn viết một bức thư tiến cử gửi cho phân cục, trong lòng đủ các loại tôn trọng, nói thầy Lâm là nhân tài trinh sát có tình độ tốt nhất ông từng gặp được, làm giảng viên thật đáng tiếc.”

“Cục trưởng Vương nhìn thấy sựu tiến cử của giáo sư Thái, hơn nữa giọng điệu lại tôn trọng như vậy, không nói hai lời, liền trực tiếp để chúng ta tới mời thầy Lâm.”

Đây là giọng của Hạ Tĩnh Nhàn, nói chuyện rất rõ ràng, cũng khiến cho Lâm Mặc biết được hôm nay Chu Hy Á và cô cùng nhau tới đây không phải bởi vì phát hiện ra thân phận của anh đáng nghi.

Mà là Thái Minh Đức đã viết một bức thư tiến cử gửi cho phân cục cảnh sát Thiên Hà.

Cái lão già này.

Lâm Mặc cười nhạt, hôm qua đã nói với ông ta là không cần rồi, kết quả là vẫn viết, thật đúng là đau đầu.

Anh cũng không trách được suy nghĩ của Thái Minh Đức, ngược lại còn cảm thấy Thái Minh Đức rất tốt, hiểu và đánh giá cao người tài, cũng cho cơ hội thích hợp.”

Người như vậy thật sự là một Bá Nhạc* hiếm có khó gặp.

*Bậc thầy tìm kiếm thiên lý mã thời xuân thu nhà Chu, muốn rõ hơn mời gg =))

Nhưng…

Mời Lâm Bối tiến vào tổ chuyên án vụ 2901 để anh ta đi bắt Lâm Mặc?

Chẳng phải là để anh ta tự mình bắt mình sao?

Chuyện này cũng buồn cười quá đi?

Đến ngay cả Lâm Mặc cũng không ngờ chuyện sẽ tiến triển theo hướng này.

Hơn nữa làm người trong tổ chuyên án quá lâu, vạn nhất không cẩn thận để lộ ra chút dấu vết sẽ rất dễ bị phát hiện.

Cho nên nói chuyện này cực kỳ không tốt.

Cũng là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

Nhưng chuyện gì cũng có hai mặt, nếu như Lâm Mặc vào trong tổ chuyên án, cũng có thể hướng bọn đi sai lối theo ý anh ta.

Huống hồ…

Phát hiện vào tối hôm trước, khiến Lâm Mặc đối với cô gái giống y hệt đi cạnh An Miểu bắt đầu có chút dự đoán và đầu mối.

Nếu như Lâm Mặc tiến vào tổ chuyên án, cũng có thể mượn sự trợ giúp của lực lượng cảnh sát điều tra mọi thứ mà anh muốn, cái này so với tự mình hành động thuận tiện hơn nhiều.

Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Mặc đã có đáp án, không lựa chọn tiếp tục nghe trộm, mà đi vào nhà vệ sinh giải quyết một chút, rửa tay, đi về chỗ bên cạnh Hạ Tĩnh Nhàn và Chu Hy Á ngồi xuống.

“Giáo sư Hạ tìm tôi nói chuyện gì vậy?”

Lâm Mặc vừa ngồi xuống liền mở miệng hỏi thẳng.

“Là như này, giáo sư Minh Đức viết một lá thư đề cử phân cục tổ chuyên án, muốn mời thầy Lâm gia nhập tổ chuyên án giúp đỡ điều tra.” Hạ Tĩnh Nhàn giải thích ngắn gọn xong mới hỏi…

“Không biết ý thầy Lâm thế nào?”

“Để tôi nghĩ xem!” Lâm Mặc không trực tiếp đồng ý, mà giả vờ do dự một chút, suy cho cùng anh của lúc trước và người mà Thái Minh Đức mong muốn nói là không giống nhau.

Lúc này, nếu như trực tiếp đồng ý sẽ có chút kỳ lạ.

Anh ta nhìn Chu Hy Á rồi mới nói: “Vậy người này cũng là thành viên của tổ chuyên án?”

“Tiểu Chu là cảnh sát của phân cục Thiên Hà.” Hạ Tĩnh Nhàn giải đáp.

Lâm Mặc gật đầu, suy nghĩ một chút, rồi mới nói với Chu Hy Á: “Tôi sẽ về nhà suy nghĩ.”

“Được, nếu như thầy Lâm suy nghĩ xong xuôi, hãy liên hệ thẳng với tôi, đây là số điện thoại của tôi.” Hạ Tĩnh Nhàn cầm giấy và bút, viết ra một dãy số đưa cho Lâm Mặc.

“Được rồi.” Lâm Mặc nhận lấy tờ giấy.

“Vậy chúng tôi đi trước, anh suy nghĩ chút đi.” Hạ Tĩnh Nhàn nói xong cùng với Chu Hy Á đi ra khỏi thư viện.

Lâm Mặc thậm chí có thể nghe thấy giọng của Chu Hy Á, “Cái tên này thật sự được sao? Sao tôi có cảm giác hèn hèn thế nào ấy? Học điều tra không phải là để đi phá án sao? Thật sự là không hiểu.”

Đây là ấn tượng mà Lâm Mặc cố tình để lại cho cô.

Anh ta cười, trở về ký túc của mình, không vội vàng chút nào, bởi vì Lâm Mặc biết, Thái Minh Đức nhất định sẽ gọi điện thoại cho anh, tới lúc đó anh mới thuận theo lời của Thái Minh Đức mà nhận lời.

Cho bọn họ cảm giác là Thái Minh Đức thuyết phục anh.

Quả nhiên là vậy, Hạ Tĩnh Nhàn và Chu Hy Á vừa đi không được bao lâu, Thái Minh Đức đã gọi điện thoại tới…

“Tiểu Lâm, không phải tôi nói cậu, cậu còn trẻ như vậy, thanh xuân tươi trẻ như thế tại sao không tới tuyến trên điều tra xông xáo chút đi, ở trường học sẽ khiến cho sự hăng hái và phấn chấn dễ dàng bị bào mòn lắm.”

Lâm Mặc lười biếng nói: “Con người tôi lười lắm, giảng dạy dễ hơn.”

“Lười cái gì mà lười, đợi về sau cậu già rồi sẽ có thời gian cho cậu lười, tới lúc đó cậu sẽ thấy hối tiếc tuổi trẻ của bản thân, sao lại không có chút kinh nghiệm và trải nghiệm nào hết…”

Thái Minh Đức mới hết nước hết cái mà khuyên bảo, quang quác nói một đống.

Cuối cùng Lâm Mặc mới do dự nói: “Được rồi, vậy tôi đi thử xem.”

“Vậy mới đúng, người trẻ tuổi phải có sự hăng hái của tuổi trẻ, tôi giúp cậu nói với mấy người Tiểu Hạ một tiếng.” Thái Minh Đức cười haha nói.

Câu này của ông ta lập tức khiến Lâm Mặc hiểu, lúc nãy Hạ Tĩnh Nhàn đi tìm Thái Minh Đức.

Chẳng qua hai người họ e rằng thế nào cũng không ngờ tới, Lâm Bối mà bọn họ muốn mời, thật ra chính là Lâm Mặc mà tổ chuyên án luôn điều tra muốn bắt giữ!

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.