Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người giấy kinh dị

Phiên bản Dịch · 1656 chữ

Buổi chiều.

Lâm Mặc trong nhà tắm soi gương điều chỉnh dáng vẻ của mình, thân hình trong gương cân xứng có lực, khẳng định không có bất cứ vấn đề gì xong, anh ta ở trong gương mới xoay người rời khỏi nhà tắm, cầm một chiếc án thum màu đen, vừa mặc vừa huýt sao Kill Bill*.

*Là cảnh tiếng huýt sáo trong bệnh viện phim Kill Bill

Đợi tới khi mặc áo xong, anh ta mới mở cửa phòng.

Cầm cái điện thoại mới, cái điện thoại này dùng chứng minh thư của Lâm Bối để đăng ký, gọi điện thoại cho Hạ Tĩnh Nhàn, “Tôi quyết định rồi.”

“Đến sao?” Ha Tĩnh Nhàn hiển nhiên đã biết được đáp án từ chỗ Thái Minh Đức, trực tiếp hỏi.

“Ừ.” Lâm Mặc không nhiều lời.

“Được, anh gọi thẳng xe tới phân cục cảnh sát Thiên Hà đi, tôi ở bên đó.” Hạ Tĩnh Nhàn nói.

“Được, lát nữa gặp.”

Lâm Mặc trả lời lại, cúp máy, đi ra khỏi trường cảnh sát Quảng Châu, gọi một chiếc taxi hướng thảng tới phía phân cục cảnh sát Thiên Hà mà đi.

Hôm nay là ngày thứ ba.

Thời gian cách nhiệm vụ chuyển phát tiếp theo còn bốn ngày, trong bốn ngày này, Lâm Mặc vẫn còn thời gian để nắm bắt An Miểu và cô gái giống y hệt ở bên cạnh.

Anh dựa vào hàng ghế sau, nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại đủ các loại chi tiết về thi thể cô gái quỷ quái kia.

Nghĩ tới việc thi thể cô gái kia bò ra khỏi vali!

Nghĩ tới góc miệng thi thể cô gái kia mang ý cười kinh dị!

Tất cả việc này đều không thể dùng lí lẽ thông thường để giải thích.

Lại nghĩ tới trong các gói hàng chuyển phát nhanh có liên quan tới gói hàng quỷ dị.

Lâm Mặc không thể không bắt đầu suy nghĩ một vấn đề, trên thế giới này có chuyện linh dị sao?

Đây là vấn đề luôn ẩn giấu trong lòng anh từ sau gói hàng chuyển phát nhanh thứ nhất.

……

Cùng lúc đó.

Một tòa biệt thự độc lập nào đó ở vùng ngoại ô Phiên Ngu Quảng Châu, một loạt barie phong tỏa trước cửa khu biệt thự.

Một chiếc xe cảnh sát từ từ dừng trước cửa, sau đó cửa xe được mở ra, sau đó một đôi giày da màu đen bóng loáng từ trên xe bước xuống mặt đất, kèm theo tiếng bước chân bịch bịch.

“Đội trưởng Hàn.”

Trước mặt là một nhân viên cảnh sát đang đợi ở bên cạnh chào hỏi.

“Đây là tòa nhà biệt thự cũ ở ngoại ô Phiên Ngu của Lý Quốc Đống.”

Hàn Phi gật đầu hỏi: “Kiểm tra chưa?”

“Đang kiểm tra.” Cảnh sát kia trả lời.

Hàn Phi lúc này mới mở barie tiến vào biệt thự của Lý Quốc Đống cùng với Tiểu Vương và Trử Nhất Bác, Tiểu Vương ở đằng sau ông ta nói: “Kể ra thì tên Lý Quốc Đống này cũng là một doanh nhân rất có năng lực, nhưng từ sau khi con gái của ông ta mất tích vào bốn năm trước, hắn ta liền đóng cửa công ti…”

“Ước chừng chính là lúc đó ông ta bắt dầu lạp kế hoạch giết người rồi.” Hàn Phi vừa nói vừa kiểm tra biệt thự của Lý Quốc Đống.

Căn biệt thự này xem ra đã rất lâu rồi không có người ở, không có chút hơi người nào, nhưng lại được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Hàn Phi cau mày lại.

Bởi vì căn biệt thự này sạch sẽ đến mức kỳ lạ, ngón tay ông ta quệt một vệt lên bàn, chỉ có một chút bụi, không kìm được nói: “Xem ra thường có người tới đây dọn dẹp căn biệt thự này.”

Nói rồi lại kiểm tra căn biệt thự.

Một thời gian sau, toàn bộ các phòng và cả các ngăn tủ trong căn biệt thự đều đã được kiểm tra, một hàng người đều không có bất cứ phát hiện gì.

“Thật kỳ lạ, tại sao lại không có phát hiện gì?” Hàn Phi đi lại trong phòng khách tầng một.

Ông ta đã kiểm tra mấy bất động sản của Lý Quốc Đống, so với tình trạng tràn đầy bụi bẩn của các căn nhà khác, căn biệt thự này lại sạch sẽ lạ thường.

Rất hiển nhiên, Lý Quốc Đống có vẻ rất coi trọng căn biệt thự này, cho nên dù không có người ở, vẫn có quét dọn định kỳ.

Chi tiết này khiến Hàn Phi cảm thấy trong căn biệt thự này tuyệt đối có vật quan trọng.

Nhưng tại sao lại không có bất cứ phát hiện gì?

Chẳng lẽ ông ta đoán sai rồi?

Hàn Phi kiểm tra lại lần nữa, vẫn không có bất cứ phát hiện gì, đang định để cho các nhân viên quay về, bước chân trên thảm trải sàn trong phòng khách bước về phía trước một bước.

“Kẹttt…”

Khi giẵm chân xuống sàn tiếng vang lên khác với âm thanh sàn chỗ khác.

Khác biệt rất nhỏ.

Nếu như là một người bình thường khẳng định sẽ không phát hiện ra, nhưng Hàn Phi lại là cảnh sát kiệt xuất nhất ở phân cục Thiên Hà, làm gì có chuyện không phát hiện ra sự khác biệt, cả người lập tức dừng lại!

Giẵm lại một cái lên trên sàn xác nhận lại.

Y như cũ tiếng sàn nhà phát ra không giống nhau, giống như ở dưới trống rỗng vậy.

Hàn Phi lập tức ngồi xổm xuống, ở vị trí mà ông ta vừa giẵm phải, có một chiếc bàn bằng gỗ tử đàn, ông ta di chuyển đi một chút, phát hiện ra thật sự đm nó nặng, một người không thể nào di chuyển nổi, không khỏi hô lên với các cảnh sát khác: “Qua đây hết đi!”

“Chuyện gì vậy đội trưởng Hàn?”

“Hàn Phi anh có phát hiện gì à?”

Tiếng hô này của Hàn Phi, có vẻ như khiến tất cả các cánh sát đi vào trong phòng khách nhìn về phía ông ta.

Hàn Phi trực tiếp yêu cầu: “Di chuyển chiếc bàn gỗ từ đàn này đi cho tôi.”

“Rõ!”

Mấy cảnh sát đồng loạt hành động, không chuyển thì không biết, di chuyển rồi mới phát hiện chiếc bàn gỗ tử đàn này nặng đến nỗi dọa người, bốn người mới có thể miễn cưỡng chuyển chiếc bàn gỗ tử đàn này sang một bên.

Tiểu Vương lau mồ hôi nói: “Đội trưởng Hàn, anh phát hiện ra gì vậy?”

Hàn Phi không trả lời anh ta, mà cúi thấp người kéo toàn bộ chiếc thảm ra.

Nhất thời sàn nhà được ẩn giấu dưới thảm trải sàn in sâu vào tầm mắt tất cả mọi người.

Chỉ thấy sàn nhà vốn dĩ bình thường trong nhà, có một phiến sàn lắp một chiếc khóa.

“Tầng hầm?!”

Tiểu Vương lập tức hiểu ra, không ngờ tới dưới phòng khách lại có một tầng hầm.

Bảo sao bọn họ không có bất cứ phát hiện gì, tầng hầm được giấu kín đên vậy, lại còn che dưới thảm, còn đặt thêm chiếc bàn gỗ tử đàn, người bình thường sao có thể dẵm lên sàn nhà, nếu không phải là Hàn Phi tình cờ phát hiện ra, bọn họ căn bản không thể ngờ tới trong này lại có một cái tầng hầm!

Nếu như Lý Quốc Đống muốn giấu đi thứ gì đó, cũng sẽ giấu trong tầng hầm.

Nhất thời, Tiểu Vương cảm thấy vụ án 2901 có đột phá lớn rồi!

Thần sắc trên khuôn mặt anh ta có chút hưng phấn, hô lên với Hàn Phi: “Đội trưởng Hàn.”

Hàn Phi gật đầu, biểu cảm trên khuôn mặt cũng có một nét hưng phấn, cúi thấp người kéo một chút, cửa tầng hầm một chút cũng không nhúc nhích.

“Bị khóa rồi.” Trử Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh hỏi: “Cần tìm chìa khóa không?”

“Còn tìm chìa khóa gì nữa.” Vụ án này tìm kiếm lâu như vậy rồi, cũng coi như là nhìn thấy đáp án rồi, Tiểu Vương không kìm nổi rút súng ra: “Phá vỡ tâm khóa là được rồi.”

Hàn Phi cũng không cản trở, mà đứng dậy.

“Lão Trử, anh lùi về phía sau một chút.” Tiểu Vương cầm súng nhắm vào tâm khóa cửa tầng hầm.

Trử Nhất Bác nghe lời lùi về phía sau vài bước.

Lúc này Tiểu Vương mới bóp cò.

“Pằng pằng…”

Hai tiếng súng vang lên trong biệt thự, bắn vào tâm khóa, tâm khóa của tầng hầm nhất thời rơi xuống.

Bấy giờ Tiểu Vương mới kéo cửa tầng hầm ra, nhìn vào bên trong, một cái cầu thang xuất hiện trước mặt anh, sau đó cúi đầu nhìn về phía sâu bên trong một chút.

Đen thùi lùi, một chút ánh sáng cũng không thấy, cảm giác giống như bên trong bị bóng tối nuốt chửng, tối đến dọa người.

“Bên trong đen thùi lùi, không nhìn thấy gì hết, đội trưởng Hàn, chúng ta đi xuống xem xem đi.” Tiểu Vương nói, người đã trèo xuống bậc thang.

Hàn Phi và Trử Nhất bác đi theo xuống, mấy người cầm di động mở chế độ đèn pin, chiếu xung quanh.

Lập tức có một khuôn mặt trắng như tờ giấy, trên mặt treo một điệu cười vừa cứng ngắc vừa quỷ quái xuất hiện trước mặt Tiểu Vương.

“Ôi disme!!”

Tiểu Vương không kìm nổi rùng mình một cái, đột nhiên hô lên một tiếng, khẩu súng trong tay nhắm vào người này.

Lúc này mới nghe thấy giọng Hàn phi lấy hơi: “Là người giấy.”

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.