Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh còn thính hơn cả chó nghiệp vụ sao?

Phiên bản Dịch · 1548 chữ

“Xin hỏi văn phòng cục trưởng ở đâu?”

Lâm Mặc vừa bước vào phân cục Thiên Hà, tiện tay gọi một nhân viên cảnh sát tới hỏi.

“Anh là?” Cảnh sát bị gọi tới dừng bước chân lại nhìn đánh giá Lâm Mặc.

“Tôi là cố vấn mới của tổ chuyên án.” Lâm Mặc lạnh nhạt nói.

Lúc này một bóng dáng quen thuộc đi tới lọt vào mắt anh ta, người tới chào hỏi Lâm Mặc một tiếng, “Thầy Lâm tới rồi à?”

Người tới chính là Hạ Tĩnh Nhàn, cô nói với nhân viên cảnh sát kia: “Anh vất vả rồi, để tôi đưa thầy Lâm đi báo cáo.”

Nói rồi đưa Lâm Mặc tới văn phòng cục trưởng.

“Tôi còn cho rằng thầy Lâm sẽ không đến.” Hạ Tĩnh Nhàn cười cầm lấy tay nắm cửa văn phòng cục trưởng.

“Vào đi!”

Giọng cục trưởng Vương từ trong truyền tới.

“Đi vào thôi.” Hạ Tĩnh Nhàn đẩy cửa vào nói với Lâm Mặc.

Hai người cùng vào trong văn phòng cục trưởng.

Lâm mặc vô ý thức nhìn tình hình xung quanh trong văn phòng, bố trí trong căn phòng rất đơn giản, một cái bàn làm việc, còn có một giá sách và ghế sô pha tiếp khách.

Anh ta nhìn về hướng người ngồi sau chiếc bàn làm việc, là một ông trung niên hơi béo, đôi mắt rất có tinh thần.

Ông trung niên đó cũng đánh giá Lâm Mặc, một hồi lâu mới mở miệng nói: “Vị này là thầy Lâm Bối được giáo sư Thái Minh Đức tiến cử sao?”

Lâm Mặc gật đầu.

“Tôi đã xem qua hồ sơ của anh, tuy rằng trình độ điều tra không tồi, nhưng có vẻ như trước giờ chưa từng ra tuyến trên làm việc nhỉ?” Cục trưởng Vương từ từ nói.

“Đúng vậy.” Lâm Mặc không phủ định, hồ sơ kia vốn là do anh làm giả ra.

Cục trưởng Vương sờ cằm suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Nhưng giáo sư Thái Minh Đức rất tôn trọng cậu, chắc hẳn thầy Lâm phải có chỗ hơn người, không biết thầy Lâm giỏi nhất là lĩnh vực nào?”

“Điều tra.” Lâm Mặc nói ngắn gọn.

“Ồ.” Cục trưởng Vương ngẩng đầu nhìn Lâm Mặc, khi đang định nói gì đó…

“Bịch bịch bịch…”

Một loạt tiếng bước chân từ xanh nhanh chóng chạy tới.

“Cục… cục trưởng Vương, có…phát hiện lớn rồi!”

Tiểu Vương nhanh chóng chạy vào trong căn phòng cục trưởng thở hổn hển nói.

“Phát hiện lớn gì?”

Thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của Tiểu Vương, khiến cục trưởng Vương cau mày lại, lời đang định nói bị ngắt đoạn, nghe thấy lời của Tiểu Vương lập tức quay đầu hỏi.

“Chúng tôi ở căn biệt thự của Lý Quốc Đống…” Tiểu Vương đang định mở miệng, liền nhìn thấy Lâm Mặc ở bên cạnh, vô ý thức ngậm miệng lại.

Đây là đạo đức nghề nghiệp của anh ta, liên quan tới tình tiết của vụ án, không thể cho người ngoài biết được.

Lúc này hàn Phi cũng bước vào trong văn phòng của cục trưởng Vương, cũng nhìn thấy Lâm Mặc đứng bên cạnh Hạ Tĩnh Nhàn, trong lòng đã đoán ra là ai.

Là Lâm Bối ở trường cảnh sát Quảng Châu>

Tiểu Vương nói được một nửa thì ngậm miệng, thấy anh ta và Hàn Phi đều nhìn về phía Lâm Mặc, cục trưởng Vương đang địng giới thiệu một chút, liền nghe thấy Lâm Mặc mở miệng…

“Là mùi Formalin.”

“Anh nói gì cơ?” Tiểu Vương nhìn về phía Lâm Mặc.

Mũi Lâm Mặc ngửi ngửi, không phải là anh phách lối, mà là lời của cục trưởng Vương lúc nãy khiến anh ta hiểu rằng nếu như anh không thể hiện một chút dù cho sau khi tiến vào tổ chuyên án, lời của anh ta cũng chẳng có trọng lượng.

Nếu như vậy thì việc gì anh ta phải chui đầu vào trong tổ chuyên án?

Sau tất cả Lâm Mặc đã mạo hiểm đồng ý để tiến vào tổ chuyên án, chính là để mượn lực lượng cảnh sát để điều tra An Miểu và cô gái giống y hệt mới xuất hiện bên cạnh cô.

Và cả chân tướng vụ án 2901.

Như vậy anh ta không chỉ có thể có được kinh nghiệm nhất định về gói hàng chuyển phát nhanh quỷ dị, thậm chí khi giải đáp được chân tướng có thể nhận được khen thưởng ngoài dự tính của thuộc tính quỷ dị.

Vậy mới nói Lâm Mặc không đơn thuần tiến vào tổ chuyên án, mà có mục đích của mình.

Lúc này tất nhiên là phải thể hiện giá trị của bản thân mới có thể được coi trọng, lời nói mới có giá trị.

Lâm Mặc đi tới bên cạnh Tiểu Vương đưa đầu tới gần ngửi một chút, không nhanh không chậm nói: “Trên người mấy người có mùi Fomarlin, thứ này dùng để bảo quản thi thể, nếu như tôi đoán không nhầm, chắc là mấy người vừa phát hiện ra thi thể, nếu không thì không thể có phát hiện lớn.”

Tiếp theo lại ngửi thấy: “Còn có mùi hoa bỉ ngạn và mùi đàn hương, cái này có chút kỳ lạ, nếu như mấy người không đi qua công viên hay chùa miếu nào, vậy thi thể như nào lại có mùi hoa bỉ ngạn và mùi đàn hương?”

Nói rồi, Lâm Mặc lùi một bước, suy nghĩ.

Cái tên Lý Quốc Đống lúc nãy, cả người quen cũ Tiểu Vương, chắc chắn Lâm Mặc biết bọn họ đang điều tra cái gì, huống hồ là Tiểu Vương vừa rồi chỉ nói được một nửa.

Nhưng dường như Lâm Mặc có thể khẳng định nửa câu sau của anh ta và nửa câu trước kết hợp lại sẽ thành: “Chúng tôi phát hiện ra một thi thể ở biệt thự của Lý Quốc Đống.”

Là thi thể trên danh sách tử vong?

Hay là cái thi thể quái quỷ kia?

Lâm Mặc thầm nghĩ.

Anh hoàn toàn không biết tiến độ của tổ chuyên án.

“Vailoz…”

Tiểu Vương bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn Lâm Mặc, thứ khiến anh kinh ngạc không phải là lời nói của Lâm Mặc mà là việc Lâm Mặc có thể ngửi ra mùi trên người bọn họ mà đoán, không khỏi ngạc nhiên nói: “Mũi của anh kiểu gì vậy? Sao còn thính hơn cả chó nghiệp vụ của cục thế!”

Hàn Phi cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cúi thấp đầu ngửi mùi trên người mình, ngửi ra được một chút mùi Formalin trên người, nhưng mùi của hoa bỉ ngạn và mùi đàn hương lại không ngửi thấy chút nào.

Sao tên này lại có thể ngửi thấy được?

Ngay cả Hạ Tĩnh Nhàn cũng không dám tin nhìn Lâm Mặc.

Cục trưởng Vương đơ một chút, sau đó mới cười thành tiếng, chỉ vào Lâm Mặc nói: “Đây là Lâm Bối, người được giáo sư Thái Minh Đức ở trường cảnh sát Quảng Châu giới thiệu, cũng là thành viên mới của tổ chuyên án mấy người.”

“Cậu ta vừa nói lĩnh vực mình giỏi nhất là điều tra, tôi còn có chút không tin, bây giờ thì tin rồi, Hàn Phi nói phát hiện của mấy người đi, để tôi xem xem có khác nhiều so với dự đoán của Lâm Bối hay không?”

Quả nhiên là thành viên của tổ chuyên án, vừa nghe thấy cục trưởng Vương nói vậy, Hàn Phi cũng không nghi kỵ gì nữa, trực tiếp nói: “Quả thực là chúng tôi phát hiện ra một thi thể ở biệt thự của Lý Quốc Đống.”

“Là thi thể cô gái thứ tư trong danh sách tử vong sao?” Cục trưởng Vương hỏi.

Nghe thấy thi thể cô gái quái quỷ thứ tư kia, Lâm Mặc cũng dựng thẳng tai lên mà nghe.

“Không phải.” Hàn Phi lắc đầu nói: “Là thi thể con gái của Lý Quốc Đống.”

“Thi thể con gái của Lý Quốc Đống?” Cục trưởng Vương suy xét nói một câu.

“Ừ, khi phát hiện ra thi thể, bên cạnh thi thể còn có năm nữ người giấy, tương ứng viết lên tên người trong danh sách tử vong.” Hàn Phi nhanh chóng tiếp tục nói: “Còn nữa, thi thể con gái Lý Quốc Đống được ngâm trong quan tài kính, bên trong toàn là Formalin, mà lại còn chứa đầy hoa màu đỏ.”

“Là hoa bỉ ngạn à?” Cục trưởng Vương liếc nhìn Lâm Mặc.

Hàn Phi gật đầu nói: “Chắc là vậy.”

“Các anh làm rất tốt, xem ra vụ án này có đột phá lớn rồi.” Cục trưởng Vương nghe thấy những tin tức này, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Đột nhiên…

“Cộc cộc cộc…”

Một nhân viên cảnh sát bên ngoài gõ cửa rồi mở cửa ra, hỏi: “Cục trưởng Vương, có chuyện rồi.”

“Chuyện gì vậy?” Cục trưởng Vương hỏi.

Nhân viên cảnh sát kia mới nói: “Pháp y Dương bảo tôi gọi người của tổ chuyên án tới, nói thi thể của cô bé kia rất bất thường!”

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.